Chương 54: Phía tây tòa thành.
Cách thành Vĩnh Đông khoảng hai mươi kilomer về phía tây, một đội quân với khoảng bảy nghìn người đang dần tiến gần tòa thành.
Đội quân này không ai khác chính là của Lý Duy Khánh.
Lúc này Lý Duy Khánh đang cưỡi ngựa giữa đội hình hành quân, toàn thân hắn là bộ giáp hiệp sĩ trắng toát cùng thanh kiếm giắt bên hông, cả người hắn toát ra khí tức đầy băng lãnh khiến những người xung quanh không hẹn mà rét run.
“Công tử, còn khoảng hai mươi kilomet nữa là tới thành Vĩnh Đông.”
Một tướng lính cưỡi ngựa cạnh bên báo cáo, khiến Lý Duy Khánh thu đi vẻ băng lãnh trên người.
Lý Duy Khánh đưa mắt nhìn về phía trước như đang muốn tìm hình ảnh tòa thành hắn quen thuộc, hiển nhiên hắn không thể thấy được cho dù nơi đây là một vùng đồng bằng.
“Hiệp sĩ rồng thế nào? Có tin gì từ họ không?”
Nhìn về ba chấm đen trên bầu trời, Lý Duy Khánh lên tiếng hỏi.
“Các hiệp sĩ rồng vẫn đang do thám phía trước, công tử có thể yên tâm.”
Trong các cuộc chiến ở thế giới này hiệp sĩ rồng ngoại trừ đóng vai trò mạnh mẽ trong chiến đấu còn là một lực lượng do thám hữu ích.
Với tầm nhìn bao quát từ trên cao hiệp sĩ rồng có thể dễ dàng phát hiện ra những dấu hiệu bất thường từ dưới mặt đất bảo vệ quân mình khỏi những cuộc phục kích bất ngờ.
Đặc biệt là khi có cả một đội quân ở dưới mặt đất thì việc che dấu nó khỏi tầm mắt của hiệp sĩ rồng cũng là một vấn đề rất khó.
“Hạ lệnh toàn quân di chuyển thêm năm kilomet nữa dựng trại, chúng ta cần đảm bảo khoảng cách an toàn.”
Lý Duy Khánh tuy còn trẻ nhưng cũng được xem là người kiệt xuất hắn sẽ không ngu ngốc t·ấn c·ông trước.
Tin tức về c·ái c·hết của Hàn Công Minh khiến hắn rất cảnh giác, lựa chọn tốt nhất bây giờ là chờ tiếp viện của Phương gia đến rồi tính tiếp.
Lúc này một chấm đen trên bầu trời lớn dần lên trong tầm mắt Lý Duy Khánh, rất nhanh một sinh vật khổng lồ đã xuất hiện trên đầu hắn.
Một cơ thể khổng lồ với sắc đen toàn thân hạ cánh bên cạnh đội quân, lúc nó hạ cánh xuống còn tạo ra một luồng gió lớn thổi ra xung quanh.
Sinh vật này chính là cỗ máy c·hiến t·ranh mà Long lo sợ nhất rồng.
Rồng là một loài sinh vật cực kỳ cổ xưa, không ai biết chúng tồn tại bao nhiêu lâu, ta chỉ biết kể từ khi lịch sử các loài được chép lại thì rồng đã tồn tại sẵn ở đó.
Trong thời đại đó rồng chính là loài thống trị thế giới, chúng là sinh vật đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn, ngay cả con người hay các tộc khác như tinh linh hay thú nhân cũng chỉ có thể làm thức ăn cho chúng.
Chỉ đến mãi về sau khi các tộc dần khai phá được sức mạnh của mình vị trí này mới dần thay đổi. Loài rồng dần bị săn bắt và thuần hóa, cuối cùng trở thành vật cưỡi của phục vụ trong q·uân đ·ội hiện nay.
Con rồng này tương tự như rồng phương tây ở Trái Đất. Nó chỉ có hai chân để nâng đỡ cơ thể khổng lồ dài hơn hai mươi mét kia, đôi cánh của nó giống như cánh dơi với một cặp trảo ở giữa cánh giúp rồng có thể giữ thăng bằng khi hạ người xuống.
Trên gáy con rồng lúc này đang ngồi một người người này toàn thân đều mặc giáp bên hông mang một thanh kiếm giống như một hiệp sĩ thực thụ, hắn nhìn về phía Lý Duy Khánh gần đó nói lớn.
“Công tử, quân của lục hoàng tử đang dàn trận phía trước khoảng mười kilomet.”
Lý Duy Khánh nghe người này báo cáo thì lập tức ra lệnh đoàn quân dừng lại, hắn điều ngựa tới cạnh con rồng.
Lúc này ta có thể thấy phần nào sự đánh sợ của rồng khi mà cả người và ngựa của Lý Duy Khánh chỉ lớn hơn chân con rồng một chút.
“Ngươi xác định?”
“Đúng vậy công tử.”
Lý Duy Khánh tới gần lên tiếng xác nhận lại.
“Tình hình thành Vĩnh Đông thế nào.”
“Vì không dám tới quá gần nên thần chỉ quan sát được từ xa nhưng có lẽ thành Vĩnh Đông không gặp bao nhiêu tổn hại, trừ những thứ đã báo cáo.”
Hiệp sĩ thành thật báo cáo, bọn họ được biết về v·ũ k·hí của lục hoàng tử có thể g·iết cả pháp sư nên Lý Duy Khánh đã căn dặn không được phép tới gần kẻ địch nếu không có lệnh.
Các hiệp sĩ rồng quả thật rất cảnh giác, ngay khi thấy bóng dáng quân đoàn 1 họ chỉ lượn xung quanh một vòng quan sát một chút rồi quay lại, thậm chí họ còn chưa bay vào bán kính năm kilomet xung quanh quân đoàn một.
“Tốt lắm! Tiếp tục quan sát, nếu có dị động báo ngay.”
Lý Duy Khánh hài lòng với sự cận thận của hiệp sĩ này, hắn lên tiếng khen ngời rồi cưỡi ngựa quay về đạo quân.
Người hiệp sĩ lên tiếng tạ ơn rồi điều khiển rồng bay đi, lúc con rồng dang cánh ra ta mới thấy được đánh sự hùng vĩ của nó, đôi cánh hơn ba mươi mét được con rồng dương ra toàn bộ che đi ánh sáng của cả một khu vực rộng lớn.
Một luồng gió mạnh từ cái đập cánh của nó thổi bay những đất đá xung quanh, cơ thể hùng vĩ của nó dần rời khỏi mặt đất bay lên hướng về phía chân trời.
Không ít binh sĩ ở đây nhìn cảnh đó không khỏi hâm mộ, việc được cưỡi rồng bay trên trời cao chính là mộng tưởng của rất nhiều đàn ông ở thế giới này.
“Cho toàn quân dừng lại, lui về sau năm kilomet.”
Trở về đoàn quân Lý Duy Khánh ngay lập tức hạ lệnh, mệnh lệnh của hắn khiến các tướng lĩnh khó hiểu nhưng họ vẫn thi hành.
Đương nhiên là Lý Duy Khánh có lý do cho quyết định của mình, hắn đang thắc mắc tại sao lục hoàng tử không phong thủ tường thành mà lại chủ động đón đánh.
Không có rồng, không có sự áp đảo về quân số, vậy mà lục hoàng tử lại từ bỏ lợi thế tường thành của mình để đánh một trận giáp mặt với hắn, không lẽ thứ v·ũ k·hí mà q·uân đ·ội của hắn sử dụng mạnh tới mức có thể bù đắp chênh lệch sức mạnh của hai bên.
Đây là điều Lý Duy Khánh lo lắng, hắn không có bao nhiêu thông tin về sức mạnh của lục hoàng tử cho dù mấy ngày nay hắn vẫn thu nhận được không ít nhiều binh lính thoát ra từ thành Vĩnh Đông, nhưng những gì mà hắn biết được lại là v·ũ k·hí g·iết người vô hình của kẻ thù.
…
Mười kimlomet về phía tây thành Vĩnh Đông quân đoàn một của Long hiện đang dàn trận trên khu vực đồng bằng rộng lớn này.
Trên vùng bình nguyên rộng lớn quân đoàn một hình thành đội hình với năm cánh cung, mỗi cánh cung có khoảng năm trăm lính, cách nhau khoảng hai trăm mét xếp so le nhau theo hình ziczac.
Phần rìa của mỗi vòng cung được bố trí một khẩu súng máy M1917, tạo ra hướng bắn chéo về phía đội hình kẻ thù.
Trong c·hiến t·ranh thế giới thứ nhất người Đức cũng sử dụng cách bố trí súng máy như vậy tạo thành thế bắn chéo ở hai bên hào bao phủ toàn bộ tuyến t·ấn c·ông của kẻ địch. Và chỉ với hai súng máy được bố trí như vậy khiến cho mỗi lần t·ấn c·ông của quân đồng minh vào trận địa của quân Đức đều là một biển máu.
Bây giờ Long muốn dùng cách này để đón chào thế giới tới với chiên tranh của v·ũ k·hí nóng.
Nhưng hắn phải thất vọng rồi, hắn đã chờ ở đây nửa ngày nhưng bóng dáng quan địch vẫn không thấy đâu, Long bắt đầu cảm thấy bức bối.
Lúc này từ xa Long thấy một bóng người đang cưỡi ngựa chạy tới, không mất bao nhiêu thời gian bóng người đó đã tới trước mặt Long.
Người này là một hiệp sĩ được cử đi trinh sát, sở dĩ Long cử hiệp sĩ đi trinh sát là vì hắn thấy được đám hiệp sĩ rồng đang lượn lờ ở phía trước.
Nếu hắn cử một binh lính bình thường đi trinh sát không chừng sẽ làm thức ăn cho mấy con rồng đấy mất, vì thế lựa chọn hiệp sĩ là tốt nhất.
Hiệp sĩ này dừng ngựa ngay trước mặt Long nói.
“Điện hạ, quân địch hạ trại cách chúng ta hai mươi kilomet.”
“Hạ trại!”
Mắt Long giật liên hồi khi nghe hiệp sĩ báo cáo, kẻ địch hạ trại nghỉ ngơi suốt thời gian qua còn hắn thì như thằng hề dàn trận ở đây chờ bọn chúng.
Long không biết phải dấu mặt mình đi đâu, vốn dĩ hắn đưa quân ra khỏi thành để đón đánh kẻ địch là vì nghĩ rằng bọn chúng sẽ chủ quan khi Long không có tường thành mà t·ấn c·ông, xem ra kế hoạch của hắn thất bại rồi.
Nhưng Long đâu biết được rằng chính hành động của hắn lại khiến Lý Duy Khánh cảnh giác mà lui binh, đây không chỉ là thất bại mà còn là thất bại thảm hại.
“Chúng ta làm sao bây giờ điện hạ? Hay là chủ động t·ấn c·ông.”
Đức Bình đứng bên cạnh lên tiếng, ông ta cũng không thích thú gì với tin tức này.
“Rút quân về thành.”
Long ra lệnh, hắn bỏ qua ý tưởng của Đức Bình. Không phải Long không muốn làm t·ấn c·ông mà là không thể t·ấn c·ông, đám rồng ở đằng xa kia luôn nhìn chằm chằm hắn, bất cứ động tĩnh nào của Long đều nằm trong tâm mắt của chúng.
Nếu kẻ địch không chủ động t·ấn c·ông thì Long không có cách nào khác để giao chiến với kẻ thù.
Long không thể làm gì khác, rút quân là lựa chọn duy nhất bây giờ, nhưng hắn vẫn phải tìm cách tiêu diệt đội quân này trước khi quân của Phương gia tới, nếu không hắn sẽ toi đời.