Chương 57: Hỏa Thần.
Nhìn kẻ địch đang đánh về phía mình, Long không lo lắng hắn thậm chí còn cười lớn ra lệnh cho người hiệp sĩ đánh xe quay đầu chạy đi.
Nhận được lệnh từ chủ nhân, hiệp sĩ vùng roi lên đánh vào mông hai con ngựa khiến chúng chạy nước rút về phía trước.
Cho dù đã có chuẩn bị nhưng khi xe ngựa chuyển động cũng khiến Long mất thắng bằng suýt ngã xuống, may mắn tay hắn đã giữ vào thành xe từ trước mới thoát được kiếp này.
Xe ngựa xóc nảy chạy nhanh trên vùng đồng bằng rộng lớn, phía sau nó là một đoàn người ngựa mang theo sự phẫn nộ đuổi theo.
Trên xe ngựa Lý Gia Lâm vẫn bị buộc cố định lại phía sau, v·ết t·hương trên v·ú lão đã được cầm máu bằng ma pháp nhưng miệng v·ết t·hương thì không thể khép lại, hiển nhiên cho dù ma pháp cũng không thể nào chữa trị được một v·ết t·hương lớn như vậy.
Bên cạnh lão Long cùng tên đao phủ đều đang dùng một tay giữ hai bên thành xe ổn định thân hình khi xe ngựa đang di chuyển rất xóc nảy.
Ngay cả hai con chó săn cũng được kéo lên xe, bây giờ chúng không cần phải chờ đợi đồ ăn từ Long nữa mà trực tiếp cắn thẳng vào người Lý Gia Lâm xé ra từng miếng thịt.
Cơn đau tê tâm liệt phế khiến tiếng hét đau đớn của Lý Gia Lâm tiếp tục vang vọng khắp vùng đồng bằng. Cho dù không trực tiếp nhìn thấy thảm cảnh của Lý Gia Lâm thì người nghe thấy tiếng hét này cũng có thể phần nào mường tưởng sự đau đớn mà lão phải chịu.
Phía đằng xa, Lý Duy Khánh thấy tình cảnh của cha mình, máu của hắn cũng đã sôi lên, hắn điên cuồng dục ngựa phi nước đại về phía trước cố gắng tiếp cận xe ngựa mặc cho đây đã là tốc độ cao nhất.
Trong thâm tâm hắn đang nguyền rủa Long, muốn băm vằm kẻ trước mặt ra từng mảnh.
“Ahhh…điện hạ…xin ngài…xin ngài tha cho…ahhh…tha cho ta.”
Lý Gia Lâm đau đớn cầu xin. Từng miếng thịt dưới chân đang bị hai con chó đói dần gặm nhấm, cơn đau giờ đây đã không còn là một cơn đau bình thường nữa, nó mang theo cả sự sợ hãi và khủng hoảng.
Cả người lão đã run lên bần bật, mồ hôi chảy ra thấm ướt cả cơ thể, khuôn mặt béo tròn của lão giờ đây đã dính đầy đước mắt nước mũi, những lại không có một giọt máu nào dính trên đó cả, khác hẳn với cơ thể đầy máu bên dưới của lão.
Hàm răng sắc nhọn của hai con chó săn đang xé ra từng miếng thịt dưới chân mình khiến lão không thể nào xóa đi hình ảnh mình bị hai con chó săn từ từ ăn thịt hiện lên trong đầu.
Nhìn cảnh thảm trạng của Lý Gia Lâm khiến Long cũng không nhịn được ớn lạnh.
Ngay cả Long khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng không thể không tự chửi rủa chính mình.
Long không phải chưa từng g·iết người, ngược lại ở kiếp trước số người hắn g·iết cũng không ít, nhưng những người đó thường đều c·hết rất nhanh với vài phát súng vào người.
Còn việc g·iết một người theo cách độc ác như thế này thì cũng là lân đầu tiên cũng hắn. Long tự nguyền rủa chính mình sẽ xuống địa ngục vì hành động này, nhưng hắn không thể không làm như vậy.
Đây là cách duy nhất Long có thể nghĩ ra để khiến Lý Duy Khánh t·ấn c·ông, ai có thể giữ được bình tĩnh khi cha của mình đang bị xẻ từng khúc thịt cho chó ăn ngay trước mặt cơ chứ.
Ngay cả những người già dặn nhiều kinh nghiệm cũng chưa chắc có thể giữ được bình tĩnh huống gì là một kẻ mới hai mươi tuổi như Lý Duy Khánh.
Nhìn về phía đội người đang bám theo phía sau cho dù không nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt bọn họ những Long cũng có thể phần nào đoán được bọn họ đang tức giận như thế nào.
Nhưng Long lại không hề sợ hãi, cho dù hắn vẫn đang tự nguyền rủa chính mình những trên khuôn mặt hắn vẫn hiện lên vẻ tươi cười điềm nhiên.
“Đại công tử, đồ ăn này hẳn rất ngon, hai thú cưng của ta có vẻ nghiện rồi.”
Long tiếp tục hét lớn khiêu khích Lý Duy Khánh, Long phải cố gắng duy trì sự phẫn nộ của hắn ta, thậm chí là tăng sự phẫn nộ lên cao hơn.
“Ngô Chấn Long! Ta sẽ xẻ từng khúc thịt của ngươi ra cho chó ăn.”
“Xẻ thịt cho chó ăn!”
Lý Duy Khánh đương nhiên nghe được tiếng hét của Long, hắn điên tiết hét lớn, phía sau hắn các kỵ binh cũng đồng thanh hét lớn thể hiện cho sự quyết tâm của mình.
“ahhhhhhh.”
Lại là tiếng hét đau đớn của Lý Gia Lâm, chỉ thấy mục tiêu của hai con chó săn đã chuyền lên phía trên đùi lão, phía dưới hai cặp chân lão đã bị bóc ra từng mảng, từ bên trong ta có thể thấy được cả xương trắng, máu chảy ra rơi trên những ngọn cỏ bên dưới.
Xe ngựa chạy qua nơi nào máu của Lý Gia Lâm đều sẽ thấm đẫm phần đất bên dưới, ngay sau đó phần đất này nhanh chóng bị vó ngựa dẫm lên không thương tiếc.
Hai bên vừa chạy vừa đuổi đã được một lúc, xe ngựa thủy chung vẫn là xe ngựa tốc độ khó mà bằng được với kỵ binh thông thường.
Vì thế khoảng cách với đội người đã bị rút ngắn rất nhiều chỉ còn khoảng năm mươi mét.
Phía trên hiệp sĩ rồng cũng tiếp cận rất gần, ở khoảng cách này Long thậm chí có thể thấy cả hiệp sĩ đang ngồi trên gáy con rồng.
Tuy đã có ký ức về rồng trước kia nhưng tính ra đây là lần đầu tiên hắn thấy rồng ở khoảng cách gần như vậy.
Quả thật thiên nhiên chính là bậc thầy sáng tạo, những gì ngươi không tưởng tượng được đều có thể xuất hiện trong thiên nhiên.
Vốn dĩ ở khoảng cách này bọn họ có thể sử dụng ma pháp t·ấn c·ông xe ngựa, nhưng bọn họ lại không thể làm như vậy, nếu không cẩn thận bọn họ sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng của hầu tước.
Cho dù hiện tại ông ta đang rât nguy hiểm nhưng bọn họ biết rằng trong thời gian ngắn ông ta vẫn không c·hết được.
Xem ra những kẻ này vẫn còn chút lý trí, Long quyết định kích thích chúng thêm một chút.
Long rút ra một con dao găm nhỏ bên hông đặt lưỡi dao trên tai lão Lý Gia Lâm, xe ngựa chạy nhanh xóc này khiến Long khó mà giữ yên con dao khiến nó đung đưa liên tục.
Hắn không trực tiếp cắt đi tai của Lý Gia Lâm mà từ từ từng bước một thái xuống.
“Chó c·hết con dao này cùn quá, hầu tước đại nhân ngài phải chịu đau một chút rồi.”
Long không quên hét lên về phía Lý Gia Lâm, nhưng mắt của hắn lại dính chặt lấy Lý Duy Khánh ở phía sau.
Lý Gia Lâm giờ đây đã không còn tỉnh táo được nữa, cơn đau khủng kh·iếp cùng sự sợ hãi đã khiến lão điên dại, giờ đây chỉ còn những tiếng hét đau đớn phát ra từ trong cổ họng.
Lý Duy Khánh đã phẫn nộ tới cực điểm, bây giờ điều hắn quan tâm duy nhất là làm sao để băm vằm kẻ phía trước ra thành ngàn mảnh.
Rất nhanh khoảng cách hai bên đang dần rút ngắn, bón họ chỉ còn cách nhau hơn hai mươi mét.
Nhưng điều đó cũng không làm Long lo lắng bởi vì hắn cũng đang đến rất gần q·uân đ·ội của mình.
Chỉ thấy đằng xa trận hình của binh lính đã sẵn sàng đón chờ kẻ địch.
Như cách sắp xếp trận hình trướng đây, toàn bộ binh lính của quân đoàn một đều hướng nòng súng của mình về phía trước. Hai bên trận hình được canh giữ bởi hai hiệp sĩ.
Nhưng điều đáng nói ở đây là trên lưng của hi hiệp sĩ vác theo không phải là tấm khiên như bình thường mà là một thứ cực kỳ quen thuộc với q·uân đ·ội hiện đại ở trái đất.
Hỏa Thần sáu nòng 20mm, loại pháo phòng không tầm ngắn được trang bị trên các t·àu c·hiến hiện đại.
Đương nhiên khẩu pháo này ngoại trừ sử dụng thiết kế của hỏa thần ra thì bên trong hoàn toàn khác biệt.
Không nói đâu xa chỉ riêng phần động cơ điện để quay nòng súng đã được thay thế bằng một dạng động cơ ma pháp đơn giản.
Loại động cơ này hoạt động bằng cách tạo ra một luồng khí nén đẩy vào làm quay phần cánh quạt được gắn ngay bên cạnh động cơ. Và công việc nén khí thổi vào cánh quạt hoàn toàn thuộc về ma pháp với các thanh sắt được phụ ma lồi bao bọc quanh cánh quạt.
Hiển nhiên để có thể tạo ra loại động cơ như thế này, toàn bộ cấu trúc bên trong của súng đã bị thay đổi rất nhiều.
Long và người của hắn phải rất khó khăn khi tìm kiếm cách giải quyết các vấn đề của loại súng này, rất may mọi thứ đã hoàn thành trước cuộc chiến.
Ban đầu Long không hề có ý định sản xuất loại pháo phòng không này, trong lịch sử có rất nhiều pháo phòng không cho hắn lựa chọn nhưng Long lại gặp một vấn đề lớn.
Các loại pháo phòng không thường khá nặng nề nên sẽ được đặt trên các xe tự hành để có thể di chuyển, và hiển nhiên Long không có loại xe tự hành đó, ngay cả năng lực cung cấp hậu cần còn chưa đâu vào đâu thì làm sao hắn có thời gian đi quan tâm tới việc này.
Còn một vấn đề nữa chính là pháo phòng không thời này cũng cần không ít người để vận hành, như loại pháo phòng không 20mm nhỏ nhất cũng phải cần ít nhất ba người để vận hành, và sẽ phải cần một trận địa hàng chục khẩu pháo như vậy mới có thể bao trùm khu vực.
Hiển nhiên với lượng nhân lực thiếu thốn tới đáng thương thì việc này khiến hắn rỉ máu
Vì thế sau nhiều đêm suy nghĩ Long quyết định sản xuất Hỏa Thần.
Điểm mạnh của nó ai cũng biết rồi tần suất bắn cao với 6000 viên một phút có thể thay thế cả trận địa phòng không việc này giúp cho các vấn đề xảy ra với pháo phòng không thông thường đã được khắc phục hoàn toàn.
Và cũng đừng ai nghi ngờ hiệu quả của nó khi mà loại vũ khi này được sinh ra để đối phó với máy bay phản lực, mấy con rồng đó còn chưa chắc đã chiến thắng được chiến đấu cơ cánh quạt trong thế chiến hai thì làm gì có cửa.
Có thể v·ũ k·hí này hiện tại không được máy tính hỗ trợ như trong q·uân đ·ội hiện đại, nhưng để đối phó với lũ chim bay chưa tới 500km/h là quá đủ rồi.
Đương nhiên thứ này cũng không phải không có điểm yếu.
Điểm yếu lớn nhất chính là chỉ có những người sử dụng ma pháp mới có thể dùng được việc này có thể hạn chế khả năng nhân rộng của nó.
Điểm yếu thứ hai chính là nằm ở vấn đề của ngành công nghiệp vật liệu hiện tại.
Không có loại vật liệu đủ tốt để có thể giúp khẩu pháo này có thể bắn hết sáu nghìn viên đạn, cho dù đã được ma pháp gia cố xung quanh nòng súng nhưng nó cũng chỉ có thể giúp khẩu pháo bắn được tối đa một nghìn viên, nếu nhiều hơn nữa nòng súng sẽ nở ra gây kẹt đạn.
Nhưng với Long một nghìn viên đạn là quá đủ rồi không cần phải làm quá lên.