Chương 59: Trận địa pháo bị hủy.
Rất nhanh với tầm nhìn từ trên cao ba hiệp sĩ đã xác định được mục tiêu, là bốn ống sắt khá lớn được gắn trên bánh xe trông khá giống với các loại pháo ma pháp họ thường thấy.
Chúng được xếp thẳng hàng với nhau cách khoảng trăm mét phía sau đội hình quân địch.
Ba người nhìn nhau gật đầu một cái rồi nhanh chóng chia ra ba phía tiếp cận đội hình pháo.
Đây là chiến thuật các hiệp sĩ rồng thường dùng để đối phó với lực lượng phòng không của kẻ địch.
Các loại pháo ma pháp thường nặng nề khó di chuyển, hơn nữa lại rất khó khăn trong việc ngắm bắn kẻ địch đang bay vì thế các trận địa phòng không của pháo ma pháp thương cần rất nhiều pháo tập trung chỉ để tiêu diệt một mục tiêu.
Vì các hiệp sĩ rồng sẽ chia ra nhiều hướng khác nhau tiếp cận trận địa pháo, như vậy trận địa pháo chỉ có thể tập trung t·ấn c·ông vào một hướng bỏ qua các hướng khác, như lẽ hiển nhiên các hướng còn lại có thể dễ dàng tiếp cận và tiêu diệt trận địa pháo.
Chiến thuật này đã được sử dụng hàng trăm năm qua và vẫn rất hiệu quả.
Nhưng điều bọn họ không ngờ tới đó là khi cả ba đã tiếp cận ngay trên đầu bọn chúng rồi nhưng bốn khẩu pháo đó lại không có bất cứ dấu hiệu gì là nhắm về phía họ.
Cả ba khó hiểu nhìn nhau như muốn tìm kiếm câu trả lời từ phía đối phương, họ trở nên do dự khi không biết phán đoán của mình đúng hay không.
Mặc kệ cứ tiêu diệt những thứ này đã!
Một hiệp sĩ trong ba người vứt sự bối rối của mình ra sau đầu, hắn điều khiển con rồng của mình từ từ hạ độ cao một cách cẩn thận, hắn muốn hạ độ cao xuống khoảng ba trăm mét, ở khoảng cách đó sức mạnh cùng độ chính xác của ma pháp sẽ cao hơn rất nhiều.
Người hiệp sĩ hạ độ cao một cách chậm rãi, tư thế hạ độ cao của hắn cũng là bay sà xuống như cách các máy bay chiến đầu hạ độ cao để t·ấn c·ông mặt đất, với tư thế này rồng có thể bay lên ngay lập tức nếu bị t·ấn c·ông.
Hai kỵ sĩ khác vẫn duy trì độ cao năm trăm mét thận trọng quan sát đồng đội phía dưới, bọn họ điều khiển rồng của mình lượn vòng xung quanh cảnh giác cho đồng đội, chỉ cần có bất kỳ động tĩnh nào có thể gây uy h·iếp cho đồng đội của họ thì ma pháp sẽ luôn sẵn sàng giáng xuống.
Rất nhanh độ cao hai trăm mét đã chỉ mất một lúc để hạ xuống, nhưng kỵ sĩ rồng lại không gặp bất cứ trở ngại nào, cứ như kẻ địch không có năng lực phòng không vậy.
Người kỵ sĩ không do dự, hai bàn tay của hắn sáng lên ánh sáng ma của ma pháp hai hỏa cầu từ trong tay tên hiệp sĩ phát ra rơi thẳng xuống trận địa pháo phía dưới.
Rất may hai hỏa cầu đã không đánh trúng trận địa mà rơi xuống khu vực bên cạnh, tuy vậy t·iếng n·ổ cùng sóng xung kích chúng phát ra cũng khiến các pháo thủ phía dưới sợ hãi.
Làm sao họ không sợ được cơ chứ khi kẻ thù là những hiệp sĩ rồng hùng mạnh trong truyền thuyết, nổi sợ bản năng với loài rồng đã gây ra rất nhiều nỗi kinh hoàng cho binh lính phàm nhân suốt hàng trăm năm qua không phải là giả.
Nhìn con rồng khổng lồ với đôi cánh che đi cả mặt trời dần tiếp cận nhưng mình lại không thể làm được gì khiến các pháo binh hoảng loạn, đôi mắt họ trừng to nhìn về phía con rồng ngày càng gần kia không nhịn được nuốt nước bọt.
Cho đến khi hai hỏa cầu rơi xuống ngay bên cạnh trận địa bọn họ đã khiến cơ thể của bọn họ run rẩy, có người đã vô thức nhìn về phía sau nơi một hiệp sĩ đang nghiêm túc âm trầm đứng ở đó với bàn tay đang đặt trên thanh kiếm ở bên hông.
Hiển nhiên nếu bọn họ dám bỏ chạy người hiệp sĩ này sẽ không do dự rút kiếm.
Không chỉ có ngươi hiệp sĩ này đứng ở đây, mà các hiệp sĩ khác cũng phân tán xung quanh trận địa của quân đoàn một xem như là giám quân.
Long chính là dùng cách này để kiểm soát q·uân đ·ội của mình, những binh sĩ này mới chỉ được huấn luyện một tháng bọn họ khó mà có được tinh thần thép không sợ hãi c·ái c·hết, vì thế nếu ngươi muốn bọn họ tiếp tục chiến đấu với nỗi s·ợ c·hết trước mặt thì chỉ có thể lấy ra nổi s·ợ c·hết lớn hơn áp chế bọn họ, hiển nhiên hiệp sĩ chính là nỗi sợ Long sử dụng.
Thực ra đây cũng là lần đầu tiên Long dùng cách này, hai trận chiến trước hắn không hề làm như vậy, nhưng với việc có thể phải đối đầu với rồng Long đã quyết định sử dụng hiệp sĩ làm dám quân đảm bảo rằng không có kẻ nào sợ hãi chạy khỏi đội hình.
Bởi vì chỉ cần một binh sĩ chạy khỏi đội hình thôi, một hiệu ứng domino sẽ được tạo nên và toàn sẽ tan nát, lúc đấy mới là t·hảm h·ọa thực sự.
Nhìn thấy hỏa cầu của mình đánh trật, tên hiệp sĩ lại tiếp tục tạo ra hỏa cầu từ trong hai tay của mình bắn về phía trận địa pháo.
Lần này không còn may mắn được nữa, một hỏa cầu đa đánh trúng một khẩu pháo trong trận địa.
Cả khẩu pháo bị nổ tung bay bay ra khoảng xa, toàn bộ phần giá đỡ và thân xe bị tách rời ra mỗi cái một nơi.
Những pháo thủ đứng bên cạnh khẩu pháo cũng không thoát được số phận bị nổ c·hết ngay tại chỗ mà không thể phát ra bất cứ tiếng than nào.
Nhìn những bộ phận cơ thể tản mát xung quanh, các pháo thủ khác đã bắt đầu run rẩy, họ không biết người tiếp theo có phải đến lượt mình hay không.
“Nghiêm!”
Tay của người hiệp sĩ ở phía sau vô thức nắm chặt thanh kiếm khi chứng kiến cảnh này, hắn cũng muốn giúp nhưng vô lực, tầm t·ấn c·ông của hắn không xa tới vậy.
Nhưng hắn cũng không thể cứ đứng nhìn như vậy, những pháo thủ này đều là nhân lực quý giá điện hạ phải mất rất nhiều công sức mới đào tạo ra được, không thể c·hết một cách lãng phí được.
“Tất cả chạy về phía trước, gia nhập vào hàng ngũ.”
Người hiệp sĩ cắn răng quyết định, nếu không thể bảo vệ pháo thì ít nhất cũng phải bảo vệ pháo thủ, nếu kẻ địch đuổi theo pháo thủ thì biết đâu sẽ lọt vào tầm ngắm của hai súng phòng không.
Lệnh của hiệp sĩ như là sự giải thoát, toàn bộ pháo thủ đều vắt chân lên chạy, họ cố gắng chạy thật nhanh thoát khỏi nơi c·hết chóc này.
Nhìn kẻ địch bỏ v·ũ k·hí chạy đi như vậy ba hiệp sĩ cũng rất bất ngờ, những kẻ này không hề có ý định phản công ma lại bỏ chạy.
Hành động kỳ lạ này thật sự đã khiến hiệp sĩ rồng cảnh giác, hắn nhanh chóng kéo lên độ cao giữ khoảng cách với trận địa pháo.
Bọn họ e ngại đây là một cặm bẫy, dù sao thông tin về v·ũ k·hí của lục hoàng tử quả thật còn rất hạn chế, bọn họ còn không biết lục hoàng tử có khả năng tiêu diệt rồng hay không.
Nhưng sự do dự đó không thể ngăn cản hành động của các kỵ sĩ, những t·iếng n·ổ vang lên từ phía đội hình địch đã thu hút sự chú ý của họ.
Khi các hiệp sĩ hướng ánh mắt của mình về trần hình phía trước, nhưng những gì bọn họ cảm nhận được chỉ là những t·iếng n·ổ vang lên liên tục kéo theo đó là những đồng đội của họ đang ngã xuống.
Yêu cầu gấp rút tiếp viện đã không cho bọn họ quá nhiều thời gian để suy nghĩ, cả ba thống nhất ý kiến điều khiển rồng của mình bắt đầu hạ độ cao.
Rất nhanh trận địa pháo phía dưới đã vào tầm bắn của ma pháp, bọn họ nhanh chóng hướng ma pháp của mình về phía trận địa phía dưới.
Một người trong số đó còn đánh liều tiếp cận thấp hơn với trận địa, người này điều khiển rồng của mình từ từ hạ xuống tiếp cận trận địa pháo phía dưới.
Phía trên đầu các ma pháp vẫn đang rơi xuống, toàn bộ khu vực xung quanh trận địa pháo đã bị phá hủy bởi ma pháp, ngay cả trận địa cũng đã chịu tổn thất nặng nề khi chỉ còn hai khẩu pháo nguyên vẹn.
Nhưng hai khẩu pháo này cũng không thể chịu đựng được lâu hơn nữa, hiệp sĩ rồng đã hạ xuống độ cao một trăm mét, nơi mà Long tức có đủ sát thương.
Chỉ thấy con rồng đó há cái miệng khổng lồ của mình ra, từ bên trong một ngọn lửa đỏ rực phun ra thiêu cháy toàn bộ trận địa.
Con rồng bay đến đâu ngọn lửa của nó nuốt chửng mọi thứ tới đấy, chỉ với một lần lướt qua như vậy thôi toàn bộ trận địa pháo đã bị thiêu cháy, cùng những t·iếng n·ổ lớn của đạn pháo.
“Kẻ địch không có năng lực phòng không.”
Bay lên hội quân với hai người đồng đội, hiệp sĩ rồng đưa ra kết luận.
Quả thật nếu kẻ địch có năng lực phòng không thì đã không để bọn họ dễ dàng phá hủy v·ũ k·hí của mình như vậy.
“Ngươi cánh trái, ta cánh phải, còn ngươi đột phá.”
Khi đã biết quân địch không còn khả năng uy h·iếp mình nữa hiệp sĩ chủ huy đã ra sắp xếp chiến thuật chiến đấu.
Nhận được mệnh lệnh của chỉ huy, hai người còn lại gật đầu điều khiển rồng của mình tới vị trí đã chỉ định.