Chương 62: Cánh trái.
Hiệp sĩ rồng, lực lượng đáng tự hào có thể nghiền nát bất cứ đội quân nào giờ đây lại bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Điều đáng nói ở đây là những hiệp sĩ rồng này không phải b·ị đ·ánh bại bởi các hiệp sĩ rồng khác, thậm chí ngay cả pháo ma pháp, thứ thường được bộ binh dùng để chống lại hiệp sĩ rồng cũng không xuất hiện ở đây.
Lý Duy Khánh thậm chí còn không biết thứ gì đã tiêu diệt những hiệp sĩ rồng đáng tự hào của hắn, lần đầu tiên từ lúc đuổi theo lục hoàng tử hắn nảy ra ý muốn rút lui.
Nhưng hắn biết mọi chuyện đã không còn kịp nữa, đội hình của kẻ địch ở ngay phía trước, lính của hắn tuy đã tổn thất không ít nhưng vẫn còn gần một nửa.
Lý Duy Khánh tin rằng chỉ cần có thể tiếp cận quân địch tạo ra một cuộc hỗn chiến, với vũ lực cá nhân tuyệt đối chiếm thượng phong các binh lính trong quân đoàn ma pháp có thể đè bẹp quân địch.
Không! Không phải hắn tin mà là hắn mong, hắn mong rằng suy nghĩ đó sẽ thành hiện thực.
“Tiếp tục tiến lên.”
Lý Duy Khánh tiếp tục dục ngựa phi nước đại về phía trước, mặc cho sự khủng hoảng đang bắt đầu lan rộng trong q·uân đ·ội của hắn.
Những binh lính trong quân đoàn ma pháp hiển nhiên đã khủng hoảng khi nhìn thấy cảnh hai hiệp sĩ rồng ngã xuống.
Biểu hiện của bọn họ trở nên chần chừ nhìn về phía Lý Duy Khánh đằng trước, trong vô thức họ kiềm chế tốc độ của con ngựa dưới chân.
Nhưng khi Lý Duy Khánh lên tiếng bọn họ vẫn tiếp tục cắn răng phi ngựa về phía trước lao thẳng vào đội hình địch.
Hai cánh quân ở hai cánh cũng không có ý định rút lui, tuy trong nội tâm bọn họ đã bốc lên sự sợ hãi nhưng với tố chất của quân nhân được huấn luyện lâu năm bọn họ vẫn có thể giữ được bình tĩnh để tiếp tục chiến đấu.
“Tất cả ưu tiên tiêu diệt tên hiệp sĩ kia, bằng mọi giá phải g·iết được hắn.”
Chỉ huy cánh trái ở khá gần hiện trường, hắn đương nhiên có thể nhìn ra kẻ đã hạ hiệp sĩ rồng chính là tên hiệp sĩ đang cầm ống sắt kỳ lạ kia.
Hắn không biết ống sắt đó là gì, nhưng việc thứ đó có thể hạ cả một con rồng cũng đủ hiểu nó nguy hiển như thế nào.
Nhận được lệnh của chỉ huy toàn bộ đội hình còn lại đều chuyển hướng nhắm về phía người hiệp sĩ đang giữ khẩu Hỏa Thần.
Ma pháp không còn tập trung t·ấn c·ông đội hình, mà toàn bộ đều hướng về người hiệp sĩ.
Hiệp sĩ vừa rồi đã kích hoạt hỏa thần hơn mười lăm giây, tính ra gần một nửa ma năng của hắn đã dùng hết cho lần kích hoạt vừa rồi.
Nhưng khi nhìn thấy thành quả của mình hiệp sĩ không khỏi vui vẻ, đổi một nửa ma năng để lấy mạng của một hiệp sĩ rồng.
Đáng! Rất đáng để đổi!
Anh ta cảm thấy như mình đã đạt được sức mạnh của một đại hiệp sĩ vậy, khi mà chỉ có thể đạt được tới đẳng cấp đó mới có thể một mình tiêu diệt một hiệp sĩ rồng. Hiệp sĩ sẽ kể cho con cháu mình về chiến tích này.
Nhưng khi hiệp sĩ vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui thì giác quan của anh ta đã cảm nhận được nguy hiểm.
Bản năng nói rằng anh phải né tránh ngay lập tức, và bản năng đó đã cứu hiệp sĩ một mạng.
Ngay khi hiệp sĩ vừa rời khỏi vị trí, một ma pháp xạ tuyến đã sượt qua mặt anh bắn lên trên đất tạo thành một vết cháy, ma pháp này cũng để lại một vệt bỏng kéo dài từ một bên má tới tai của hiệp sĩ.
“Ánh sáng xạ tuyến” một loại ma pháp tương tự với tia laser nhưng sức mạnh chắc chắn vượt trội hơn nhiều.
Khác với hỏa cầu hay lôi kích chủ về t·ấn c·ông diện rộng, ánh sáng xạ tuyến lại cực mạnh về xuyên giáp.
Với năng lực của một hiệp sĩ nếu không có khiên họ vẫn có thể sống sót được dưới đòn t·ấn c·ông của hỏa cầu hay lôi kích, nhưng với ánh sáng xạ tuyến điều này là bất khả thi.
Người hiệp sĩ không khỏi nuốt nước bọt khi ánh sáng xạ tuyến tấn sượt qua mặt, cơn bỏng rát đã đánh thức anh ta, anh ta động tay hướng hỏa thần về phía kẻ địch đang phi ngựa tới.
Nhưng khi anh còn chưa kịp khởi động hỏa thần thì một cơn mưa ma pháp đã đánh tới.
Người hiệp sĩ hoảng sợ khi thấy cảnh này, nếu dính đống ma pháp này không c·hết cũng mất một lớp da.
Hiệp sĩ nhanh chóng di chuyển rời khỏi phạm vi công kích của ma pháp, nhưng mọi thứ không đơn giản như vậy.
Thứ vốn dĩ mới vừa rồi giúp anh có được chiến tích lịch sử giờ đây trở thành một vật cản lớn để hắn sống sót.
Hỏa thần quá nặng để có thể vừa cầm nó vừa di chuyển một cách bình thường, tốc độ của hiệp sĩ đã giảm một cách đáng kể khi phải mang theo khẩu pháo.
Hiệp sĩ muốn tháo hỏa thần xuống nhưng đã không kịp nữa, cơn mưa ma pháp đã tới trước mặt, anh ta chỉ có thể dùng chính hỏa thần như một lớp lá chắn che đi cơ thể mình.
Cơn mưa ma pháp nhanh chóng bao bọc xung quanh người hiệp sĩ, những v·ụ n·ổ liên tiếp đã khiến khu vực xung quanh khói bụi mù mịt, không ai có thể nhìn rõ được tình cảnh bên trong.
Tuy vậy ma pháp vẫn không ngừng bắn về hướng người hiệp sĩ, hiển nhiên bọn họ không có ý định để hiệp sĩ chạy thoát.
“Bắn bắn, tiêu diệt bọn chúng yểm hộ cho hiệp sĩ đại nhân.”
Đội của Hoàng Thông cũng được sắp xếp ở cánh trái, tuy khoảng cách khá xa vị trí của hiệp sĩ nhưng hắn ta vẫn có thể nhận ra tình trạng của người hiệp sĩ.
Hoàng Thông hét lớn ra lệnh cho lính của mình t·ấn c·ông hỗ trợ cho các đơn vị xung quanh.
“Không được bọn chúng đã lẫn vào đội hình, nếu bắn có thể trúng cả quân ta.”
Nhưng mọi thứ không như Hoàng Thông mong muốn, kẻ địch đã chạm tới đội hình, cánh trái của bọn họ giờ đây đã náo loạn.
Chỉ thấy toàn bộ cánh trái hiện tại đã bị quân đoàn ma pháp của kẻ địch đảo lộn, việc quân địch tiếp cận được đội hình đã khiến ưu thế tầm xa của quân đoàn một biến mất.
Toàn bộ nơi này giờ đây biến thành một trận loạn chiến, với ưu thế tuyệt đối về chiến lực cá nhân quân đoàn ma pháp dù ít người hơn vẫn có thể dễ dàng áp đảo trước những người lính được huấn luyện sơ sài của quân đoàn một.
Giờ đây nỗi sợ với kẻ địch đã trở nên lớn hơn rất nhiều so với nỗi sợ các hiệp sĩ, dù sao các hiệp sĩ ngay cả thân mình còn chưa lo được cũng không có thời gian đi quản bọn họ.
Kết quả thì đã rõ, rất nhiều binh sĩ buông súng bỏ chạy, có người chạy về phía sau, có người chạy về trung tâm, họ không quan tâm là đang chạy về phía nào, chỉ cần cách xa những tên ác ma kia là được.
Đoàng, đoàng!
Tiếng súng vẫn còn vàng lên trong cánh trái của quân đoàn một, nhưng tiếng súng này không phải nhắm về phía kẻ địch, mà là các binh lính bỏ chạy.
“Quay lại! ai bỏ chạy đều bị xử tử tại chỗ.”
Tiểu đoàn trưởng chỉ huy cánh quân này đã không thể kiểm soát được lính của mình nữa, anh ta chỉ còn cách nổ súng g·iết vài tên lính để khiến những kẻ xung quanh bình tĩnh lại.
Quả nhiên các binh lính xung quanh cũng bình tĩnh lại sau khi chứng kiến hai người đồng đội b·ị b·ắn c·hết t·ại c·hỗ, bọn họ do dự nhìn nhau không biết phải làm thế nào.
“Khốn kiếp! Quay lại vị trí cầm súng lên chiến đấu ngay.”
Tiểu đoàn trưởng tức giận hướng súng về một binh lính gần đó, khiến những người xung quanh hoảng sợ lùi lại.
Thấy vẫn binh lính vẫn chưa tuân lệnh, tiểu đoàn trưởng lại hướng súng lên trời bắn một phát cảnh cáo, hét lớn về phía binh lính của mình.
“Trở lại vị trí ngay nếu không muốn bị kết tội đào ng…”
Đoàng!
Nhưng tiểu đoàn trưởng vẫn chưa nói xong thì một tia sét đã đánh thẳng vào người hắn, cơ thể hắn bị tia sét nướng chín ngã xuống.
Hình ảnh này đã khiến binh lính xung quanh hoảng sợ, bọn họ như ong võ tổ hướng bốn phương tám hướng chạy đi.
Thì ra hành động của tiểu đoàn trưởng đã khiến các pháp sư tập sự chú ý. Bọn họ lập tức nhận ra tiểu đoàn trưởng chính là chỉ huy cánh quân này, như lẽ hiển nhiên tiểu đoàn trưởng không thể thoát khỏi số phận của mình.
Nhìn đám binh lính hỗn loạn xung quanh, thành viên của quân đoàn ma pháp không khỏi cười thầm, tản ra khắp nơi tiếp tục cuộc săn của mình.
Đoàng!
Nhưng đời đâu có suôn sẻ như vậy, một hiệp sĩ tập sự đang thúc ngựa chém tới binh lính đang chạy phía trước thì một t·iếng n·ổ đã thổi bay bộ ngực của hắn, khiến tên này ngã xuống c·hết ngay tại chỗ.
Nhìn cái xác tan nát của đồng đội khiến các pháp sư cùng hiệp sĩ tập sự khác sợ hãi hướng ánh mắt về nơi t·iếng n·ổ phát ra.
Thì ra vẫn có những binh sĩ kiên thủ vị trí của mình, một xạ thủ chống tăng còn lại của tiểu đoàn đã không bỏ chạy mà tiếp tục kiên thủ ngay bên cạnh khẩu súng cho dù một bên mặt của anh ta đã cháy đen, cực kỳ đáng sợ.
Cơn đau đã giúp anh ta áp chế đi nỗi sợ trong lòng tiếp tục cầm súng nhắm về phía kẻ địch.
Nhưng cơ hội của anh ta cũng không còn nữa, một loại ma pháp đã đánh tới nuốt chửng anh ta trong ánh sáng ma pháp.
“Đoàn trưởng, làm sao bây giờ?”
Nhìn thảm trạng của rìa ngoài cánh trái Hoàng Thông lo lắng hỏi tiểu đoàn trưởng của mình, hắn lo lắng nếu không hành động bọn họ sẽ giống như tiểu đoàn trước mặt bị tàn sát không nương tay.
Tiểu đoàn trưởng cũng không biết phải làm sao với tình huống này, hắn cũng chỉ mới được đào tạo hơn hai tháng, không đủ khả năng để quyết định những tình huống ngặt nghèo như vậy.
Rất may cứu tinh của tiểu đoàn trưởng đã tới, một người lính cưỡi ngựa từ hướng quân trung tâm tới dừng ngay trước mặt vị tiểu đoàn trưởng này lên tiếng.
“Lệnh từ điện hạ, toàn bộ phần còn lại của cánh trái co vào, dựa lưng vào quân trung tâm. Tiểu đoàn trưởng ngài chọn ra một đại đội làm bình phong kéo dài thời gian cho cánh trái rút lui, lập lại trận địa.”