Chương 63: Sắp kết thúc.
“Bắn! tiếp tục bắn, không được dừng lại.”
Tiếng là hét của Hoàng Thông lọt vào tai những binh sĩ xung quanh, hắn ta đang cố gắng chỉ huy người của mình phản công quân địch.
Nhưng mọi thứ đang diễn ra đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn, những gì đang diễn ra phía trước đã vô pháp cứu vãn.
Và đội của hắn vẫn còn ở đây bởi vì bọn họ được chọn làm mồi, câu giờ cho các lực lượng còn lại có thời gian xây dựng lại phòng tuyến.
Đội của họ cũng xem như là lực lượng hiếm hoi không mất kiểm soát trong tình thế hỗn loạn này, bọn họ vẫn tiếp tục duy trí hỏa lực cho dù mọi thứ xung quanh đều loạn hết cả lên.
Hoàng Thông vừa ra lệnh vừa hướng khẩu M1 của mình về một tên hiệp sĩ tập sự gần đó bóp cò.
Đáng tiếc chỉ một hai viên đạn bộ binh không thể uy h·iếp được một hiệp sĩ tập sự, viên đạn dễ dàng bị chặn lại bởi ma pháp phòng ngự của tên hiệp sĩ.
Nhưng hành động này của Hoàng Thông đã thu hút sự chú ý của tên hiệp sĩ, hắn nhìn về phía Hoàng Thông cười gằn.
Hoàng Thông cũng ý thức được nguy hiểm đang đến với mình, hắn không do dự quay lưng chạy, cố gắng bảo vệ tính mạng của mình.
Phía sau tên hiệp sĩ cũng đã thúc ngựa đuổi theo nhưng tốc độ của hắn ta lại khá chậm so với một người cưỡi ngựa, thậm chí trên đường hắn còn tiện tay xử lý vài tên lính xung quanh, trong khi vẫn giữ một tốc độ chậm rãi tiếp cận Hoàng Thông như đang chơi đùa hắn vậy.
Dù vậy Hoàng Thông cũng không thể không chạy, hắn biết chỉ cần mình dừng lại tên hiệp sĩ chắc chắn sẽ không tha cho mình.
Còn với tên hiệp sĩ, hắn chính là đang muốn chơi đùa tên phàm nhân phía trước, những kẻ dám can đảm khiêu chiến sức mạnh của những siêu phàm giả như hắn.
Tình cảnh của đội trưởng đã khiến những binh lính trong đội cũng không thể ngồi mặc kệ, bọn họ hướng nòng súng của mình về tên hiệp sĩ, ánh mắt mang đầy sự căm hận bóp cò.
Những viên đạn bộ binh được bắn ra từ M1 khó mà gây hại được cho tên hiệp sĩ, nhưng chúng cũng đủ nhiều để khiến tên hiệp sĩ phải cận thận đối phó. Bị làm phiền cuộc săn khiến tên hiệp sĩ thấy khó chịu, thanh kiếm trong tay hắn sáng lên chém xuống hình thành những lưỡi kiếm gió bay đi tì tới mục tiêu của mình.
Cơ thể yếu ớt của phàm nhân làm sao có thể chịu được sức mạnh của ma pháp, bọn họ dễ dàng bị lưỡi kiếm gió cắt vào như cắt đậu hũ tạo thành những mảnh vỡ cơ thể rơi trên mặt đất.
Đáng lý ra nếu muốn tiêu diệt kẻ địch như vậy thì sự có mặt của súng chống tăng là không thể thiếu, nhưng bọn họ không thể s·ử d·ụng s·úng chống tăng được nữa, bởi vì ở khoảng cách này quân địch đã có thể dễ dàng tiêu diệt súng chống tăng của bọn họ.
Đơn cử là hai súng chống tăng của tiểu đoàn đang bơ vơ nằm trên mặt đất mà không ai dám chạm vào, bên cạnh hai khẩu súng là những t·hi t·hể cháy đen không còn có thể nhận ra.
Quân đoàn ma pháp đã rút ra rất nhiều kinh nghiệm sau tổn thất thảm trọng của mình, bọn họ có thể hiểu được uy h·iếp của kẻ địch tới từ đâu, đương nhiên với một lực lượng được huấn luyện chính quy việc tiêu diệt uy h·iếp lớn nhất chính là ưu tiên hàng đầu.
Giờ đây chỉ cần bất cứ binh sĩ nào tiếp cận những khẩu súng chống tăng hay súng máy đều sẽ bị ma pháp đ·ánh c·hết không ngoại lệ.
Nhìn đồng đội của mình từng người, tưng người bị g·iết c·hết khiến Hoàng Thu điên lên, đôi chân hắn dừng lại quay người đối mặt với tên hiệp sĩ đang tiến tới dơ khẩu súng của mình lên bắn tưng viên đạn về phía kẻ thù, ánh mắt tràn ngập sự căm thù.
Bị t·ấn c·ông như vậy nhưng tên hiệp sĩ tập sự lại không có gì là tức giận, hắn còn nở nụ cười khiêu khích điều khiển ngựa chậm rãi áp sát, thi thoảng có những viên đạn đánh vào trên phòng ngự của hắn những tên hiệp sĩ không quan tâm.
Hắn chỉ đang tận hưởng, tận hưởng cảm giác những tên phàm nhân vô hại căm thù mình nhưng lại không thể làm được gì, chỉ có thể mặc cho hắn cắt chém.
Khoảng cách giữa hai bên đang càng lúc càng gần, Hoàng Thông vẫn không di chuyển cố gắng thao tác khẩu súng trên tay bắn những viên đạn cuối cùng về phía tên hiệp sĩ.
Còn với tên hiệp sĩ hắn lại rất chậm rãi nắm lấy thanh kiếm trên tay phải, từ từ dơ lên cao chờ đợi thời cơ hạ xuống, khuôn mặt của hắn đã cười một cách vặn vẹo, vui vẻ khi thấy sự vô lực của kẻ thù.
Nhưng khi tên hiệp sĩ vẫn chưa kịp chạm tới Hoàng Thông thì một hỏa cầu đã vượt lên p·hát n·ổ ngay trước mặt Hoàng Thông, thổi bay hắn.
Tên hiệp sĩ ghim ngựa lại, tức giận nhìn về phía đồng đội mặc đồ pháp sư tập sự cưỡi ngựa tới bên cạnh nói.
“Ngươi c·ướp con mồi của ta.”
“Lệnh của tướng quân, nhanh chóng xử lý khu vực xung quanh, sẵn sàng tập hợp đột phá vào trung tâm kẻ địch.”
Người đồng đội không có gì là bối rối, lạnh lùng trả lời.
“Nhưng ngươi vẫn c·ướp mồi của ta.”
Tên hiệp sĩ tập sự không buông tha tiếp tục chất vấn.
“Quân địch đang tập hợp lại, nếu không nhanh chóng t·ấn c·ông chúng ta sẽ rơi vào thế yếu về số lượng.”
Nhưng tên pháp sư tập sự vẫn không trả lời chất vấn mà tiếp tục phân tích tình trạng hiện tại, sau đó hắn không nói lời nào quay ngựa rời đi.
Tên hiệp sĩ được nhắc nhở mới để ý trung tâm của quân địch ở phía xa, nơi đó giờ đây đang dần hình thành một đội hình mới hướng thẳng về phía bọn họ.
Lúc này tên hiệp sĩ mới ý thức được tình trạng nguy hiểm của phe mình, quả thật nếu không nhanh chóng t·ấn c·ông mà để quân địch ổn định lại thì cánh quân chỉ còn chín người bọn họ có thể bị quân địch nuốt trọn.
Tên hiệp sĩ tập sự không còn dây dưa với người xung quanh nữa, hắn vung kiếm lên bắt đầu quét dọn khu vực xung quanh.
…
Quân trung tâm lúc này thật ra cũng không có quá nhiều áp lực. Bọn họ đang dùng lợi thế về tầm xa và số lượng của mình nghiền ép lực lương do Lý Duy Khánh chỉ huy.
Vì bám theo khá gần xe ngựa của Long nên đội quân này hiện vẫn chưa có bao nhiêu tổn hại, không có hỏa lực mạnh t·ấn c·ông bọn chúng dễ dàng đột phá phòng thủ của quân trung tâm ma không có bao nhiêu tôn thất.
Tiếc cho chúng là Long đã tính đến trường hợp này hắn đã bố trí một vị trí khá mỏng ở trung tâm để dẫn quân của Lý Duy Khánh vào, từ đây quân của Lý Duy Khánh sẽ bị hai cánh của quân trung tâm bao vây, dưới sự áp trận của Đức Bình quân của Lý Duy Khánh đã bị ép phải tụ lại một vị trí phòng thủ.
Vốn dĩ thời điểm đánh vào đội hình quân địch Lý Duy Khánh có ý định biến nơi này thành một cuộc hỗn chiến, như vậy với chiến lực cá nhân vượt trội đội quân của hắn có thể dễ dàng ăn sạch đám binh lính phàm nhân này.
Đáng tiếc Long không để hắn được như ý, hỏa lực dày đặc đến từ hai cánh đã dễ dàng tiêu diệt những kẻ có ý định tản ra xung quanh xâm nhập vào đội hình quân trung tâm, buộc lính của Lý Duy Khánh đang phải co vào một chỗ đau khổ duy trì ma pháp phòng ngự liên hợp.
Vì thế lực lượng này đã không còn đáng lo ngại với Long nữa, chỉ là vẫn đề thời gian trước khi bọn chúng sụp đổ.
Điều Long càng lo lắng hơn lúc này là cánh trái đang loạn thành một đoàn kia, nơi đó không biết phải chịu bao nhiêu tổn thất.
“Cánh trái thế nào?”
Long nhìn tên lính đưa tin đang đứng gần đó hỏi, những binh lính này được hắn thiết lập để có thể giúp hắn giữ liên lạc với các chỉ huy tiền tuyến, vì thế muốn biết tình trạng của bất kỳ tuyến nào hắn chỉ cần hỏi bọn họ.
“Báo cáo, toàn bộ lực lượng còn lại của cánh trái vẫn đang tập hợp, dự kiến trong vài phút nữa có thể hình thành một phòng tuyến xung quanh trung tâm.”
“Vài phút.” Không có con số cụ thể, nhưng thời gian này lại quyết định xem tổn thất của Long có thể mở rộng hay không.
Long không lo lắng trận chiến này sẽ thất bại, bởi vì cánh phải của quân đoàn đã làm rất tốt, kịp thời xử lý đội quân kia trước khi chúng kịp chạm tới đội hình.
Công lớn nhất vẫn là thuộc về hiệp sĩ nắm giữ hỏa thần, hiệp sĩ này đã may mắn không bị t·ấn c·ông dồn dập bằng ma pháp như người hiệp sĩ bên cánh trái.
Tận dụng mười giây còn lại trong ba mươi giây, hiệp sĩ đã quét một đường đẹp mắt tiêu diệt gần như toàn bộ quân địch, và phần còn lại của chúng dễ dàng bị lực lượng cánh phải tiêu diệt.
Long ngước mắt lên nhìn tên hiệp sĩ rồng còn lại đang cố giữ khoảng cách t·ấn c·ông từ xa kia, rồi quay sang hỏi Đức Bình bên cạnh.
“Bình thúc ngươi xử lý được còn rồng kia chứ?”
“Rất khó nói, nếu hắn cố tình né qua thần t·ấn c·ông các khu vực khác thì thần cũng bó tay.”
Nhắc đến đây Đức Bình lại không khỏi tiếc nuối, nếu hai cánh xử lý đám hiệp sĩ rồng muộn hơn một chút thì ông ta đã có cơ hội xử lý tên khốn đang ở trên trời kia.
Bây giờ thì hay rồi tên khốn đó trở nên cảnh giác hơn rất nhiều.
“Chờ bên kia tới ngươi tiếp nhận Hỏa Thần nhanh chóng xử lý mọi chuyện.”
Hiệp sĩ điều khiển Hỏa Thần đã tiêu hao phần lớn ma lực của mình, bây giờ anh ta đã không còn năng lực kích hoạt Hỏa Thần nữa, giao lại khẩu pháo cho Đức Bình sử dụng là lựa chọn tốt nhất.
Với lượng ma năng dồi dào của một đại hiệp sĩ Đức Bình có thể sử dụng Hỏa Thần trong thời gian lâu hơn so với các siêu phàm giả thông thường.
Long không rõ thời gian này là bao lâu, hắn chưa từng có ý định để Đức Bình sử dụng Hỏa Thần, trong kế hoạch của Long ông ta là chỉ huy của một lực lượng đặc biệt.
Và Hỏa Thần cũng chưa bao giờ là v·ũ k·hí nằm trong kế hoạch của hắn, nếu không phải cuộc chiến này diễn ra Hỏa Thần cũng chỉ có thể xem như hàng mẫu.