Chương 65: Giá trị đầu tiên của Lý Duy Khánh.
Lý Duy Khánh đã không còn năng lực chống cự, giờ đây hắn đang đứng trơ trọi một mình chống thanh kiếm trên tay xuông đất cố gắng giữ cho cơ thể mình không ngã xuống. Ma năng trong người gần như cạn kiệt, Lý Duy Khánh thậm chí không thể đứng vững nữa
Xác của các pháp sư cũng hiệp sĩ tập sự nằm rải rác xung quanh hắn, bọn họ trên người đều không thiếu những v·ết t·hương, máu chảy ra đã nhuộm đỏ cả khu vực.
“Đầu hàng đi, ta sẽ giữ mạng ngươi.”
Long tiến tới trước mặt hắn, lên tiếng chiêu hàng.
“Giữ mạng! Ha ha, giữ mạng rồi lại giống như cha ta, ngươi nghĩ ta là kẻ ngu sao!”
Lý Duy Khánh không phải là kẻ ngu, đương nhiên rồi. Và hắn vẫn có đủ tỉnh táo để có thể bắt được điểm mấu chốt trong lời chiều hàng của Long.
Nhưng Long lại không tỏ ra xấu hổ khi bị người ta bắt được mánh khóe, hắn vẫn tiếp tục.
“Ta có thể thề sẽ không động đến một cọng lông của ngươi. Hơn nữa cha ngươi vẫn chưa c·hết.”
Đúng vậy Lý Gia Lâm vẫn chưa c·hết, lão đang được một mục sư chữa trị, các v·ết t·hương đều đã lành lại, nhưng nhìn cơ thể tàn tạ của lão thì có lẽ c·hết mới là giải thoát tốt nhất.
Long không có ý định sử dụng Lý Duy Khánh như con tin, khác với Lý Gia Lâm nếu hắn dùng Lý Duy Khánh như cách tương tự sẽ chỉ khiến nhị hoàng tử càng tỉnh táo hớn, thậm chí hắn có thể còn hoan nghênh Long làm chuyện đó.
Hiện tại Long mới chỉ thấy được một cách sử dụng Lý Duy Khánh, nhưng với một giá trị đó thôi cũng đã đủ để giữ lại mạng của hắn.
“Tin ngươi! Chỉ có n·gười c·hết mới tin ngươi.”
Lý Duy Khánh cười lớn, nụ cười của hắn mang đầy cảm giác thê lương, hắn nhấc thanh kiếm kề lên cổ mình.
“Nếu ngươi c·hết rồi thì mẹ và em gái ngươi phải làm sao, và còn cả người cha đã tàn tật của ngươi nữa. Bọn họ vẫn còn rất nhiều tác dụng.”
Thấy Lý Duy Khánh quyết tuyệt như vậy Long chỉ có thể đe dọa, theo những gì hắn biết về Lý Duy Khánh tên này là người rất hiếu thảo, sử dụng gia đình đe dọa hắn là một lựa chọn hợp lý.
“Nguơiiii…!”
Lý Duy Khánh nghiến răng ken két, hướng ánh mắt căm thù của mình về phía Long, hắn ước gì có thể chém c·hết kẻ trước mặt ra thành trăm mảnh.
Nhưng Long lại không có vẻ gì là quan tâm đến ánh mắt của Lý Duy Khánh, hắn nở nụ cười ấm áp.
“Được rồi! Không cần như vậy, ta đây cũng chưa g·iết cha ngươi!”
Câu nói của Long như đang chọc ngoáy Lý Duy Khánh, nhưng hắn ta lại không thể làm gì chỉ có thể hướng ánh mắt căm thù của mình về phía Long.
“Chỉ cần ngươi hứa không đụng đến người nhà ta, ta đây mặc ngươi xử trí.”
Lý Duy Khánh cố gắng đàm phán, mặc dù hắn không biết việc này có tác dụng hay không.
“Được! Ta thề sẽ không đụng tới một cọng lông của gia đinh ngươi.”
Long cũng không có ý định lợi dụng thừa nước đục thả câu, mà tên này còn chưa biết có cá mà câu không nữa.
Nhận được lời thề từ Long, Lý Duy Khánh cũng buông thanh kiếm của mình xuống, ngã ngồi trên mặt đất.
Hắn cũng không phải tin lời thề son sắc của Long mà hắn đã không thể không tin nữa rồi, thực sự nếu Long không thề hắn cũng không dám t·ự s·át.
Không phải hắn s·ợ c·hết mà là câu nói của Long khiến hắn không dám c·hết, một kẻ có thể đích thân cắt từng khúc thịt người ra như lục hoàng tử thì không biết hắn ta có thể làm ra việc gì với mẹ và em gái hắn.
Lý Duy Khánh không muốn đánh cuộc điều đó, chỉ cần còn một chút hi vọng hắn cũng muốn ôm láy nó.
“Mang đi.”
Từ bên cạnh một hiệp sĩ tiến tới áp giải Lý Duy Khánh lên xe ngựa.
Hiển nhiên Long đang khai thác giá trị đầu tiên của tên này. Hắn lên ngựa cùng với những hiệp sĩ của mình tiến về phía tây nơi hơn bảy nghìn quân đang đóng giữ.
Giá trị đầu tiên của Lý Duy Khánh chính là để thu phục bảy nghìn quân đang đóng giữ ở cách đó năm kilomet, đây là ưu tiên hàng đầu của Long.
Hắn phải làm mọi cách để đội quân này không thể tập hợp được với quân của nhị hoàng tử, nếu không hắn sẽ gặp rắc rối lớn.
…
Cách chiến trường năm kilomet về phía tây, đội quân hơn bảy nghìn người của Lý gia vẫn đang đóng quân ở đây, chờ đợi chủ tướng của họ quay về.
“Tiểu thư, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra tại sao lại lâu như vậy?”
Một trong hai tướng quân được lưu lại sốt ruột quay sang hỏi Lý Hồng Ngọc. Công tử của họ đã đi hơn hai giờ rồi nhưng lại không có bất kỳ tin tức gì.
Mấy chục phút trước bọn họ còn vui mừng khi thấy Lý Hồng Ngọc trở về, nhưng khi nghe Lý Hồng Ngọc kể những gì nhìn thấy thì nét mặt bọn họ đã không còn chút gì vui mừng nữa, mà ngược lại là lo lắng nhiều hơn.
Lý Hồng Ngọc không biết phải nói làm sao, lòng nàng cũng đang nóng như lửa đốt nhưng nàng cũng không thể làm gì.
Sau khi anh trai đuổi theo lục hoàng tử nàng có ý định đi theo, nhưng lại sợ vướng chân vướng tay anh trai nên nàng chỉ có thể trở về.
Giờ nàng lại thấy hối hận với quyết định này, nàng không có bất kỳ tin tức gì của anh trai, chỉ có thể hồi hộp chờ đợi.
Nhưng nàng không cần phải đợi lâu hơn nữa, chỉ thấy từ phía chân trời một chiếc xe ngựa được hộ tống bởi năm người hiệp sĩ xuất hiện từ từ tới gần đôi quân của họ.
Xe ngựa xuất hiện khiến tim Lý Hồng Ngọc lệch mất một nhịp, đây là xe ngựa của lục hoàng tử.
Xe ngựa của lục hoàng tử xuất hiện ở đây, vậy còn anh trai nàng đâu! Tim Lý Hồng Ngọc đập mạnh, nàng nghĩ tới một kết cục, một kết cục xấu nhất mà nàng không muốn nhìn thấy, tay nàng nắm chặt dây cương cố gắng giữ bình tĩnh để không khiến hai tướng quân bên cạnh phát hiện.
Hai tướng quân đương nhiên cũng nhìn thấy đoàn người ngựa xuất hiện từ đường chân trời, bọn họ không có vẻ gì là vui mừng mà ra lệnh cho đội quân phía sau.
“Toàn quân, chuẩn bị chiến đấu.”
Hai tướng quân không nhận ra đoàn người ngựa đang tới, nhưng họ biết được những kẻ này tới từ hướng công tử rời đi, hiển nhiên bọn họ sẽ trở nên cảnh giác.
Rất nhanh đoàn người ngựa đã dừng lại phía trước đội quân, từ bên trong xe ngựa Long đi ra cùng với Lý Duy Khánh vô lực được hiệp sĩ đánh xe đỡ ra.
“Lục điện hạ, ngài…ngài làm gì anh trai ta!”
Lý Hồng Ngọc nhìn thấy anh trai xanh xao như vậy sợ hãi hỏi.
Hai tướng quân bên cạnh cũng không yên khi thấy công tử của bọn họ xuất hiện như vậy, nhưng bọn họ không dám vọng động.
“Hồng Ngọc tiểu thư không cần phải lo lắng, công tử chỉ là hoạt động quá sức, nghỉ ngơi một thời gian là được.”
Long cười trả lời, hắn không quên giúp hiệp sĩ đỡ Lý Duy Khánh một tay còn vỗ lưng hắn ta xoa dịu, như là một người bạn thân thiết vậy.
Biết được anh trai không có chuyện gì Lý Hông ngọc thở dài nhẹ nhõm, nhưng bên cạnh hai tướng quân lại không nhẹ nhõm như vậy.
“Hoàng tử điện hạ, không biết ngài muốn thế nào mới thả công tử nhà ta ra.”
Lý Duy Khánh lúc đi dẫn theo quân đoàn ma pháp, nhưng khi trở lại chỉ còn một người vô lực phải được người đỡ.
Hai tướng quân cho dù ngu ngốc tới mấy cũng có thể đoán ra được chuyện gì xảy ra.
“Không không, hai vị hiểu lầm ta tới đây là để chiêu hàng hai vị. Vị tướng quân này! Ngươi hẳn cũng đoán ra được chuyện gì xảy ra, bây giờ đầu hàng ta là lựa chọn sáng suốt nhất, ta đảm bảo sẽ không gây bất lợi cho mọi người.”
Long thành thật trả lời, hắn lên tiếng chiêu hàng, còn không quên ném cho bọn họ một liều thuốc an thần.
“Ha ha, làm sao chúng ta biết được điện hạ có giữ lời hứa hay không. Ai biết kết quả của quân đoàn ma pháp có phải là kết qua của chúng ta sau này hay không.”
Vị tướng quân bên cạnh thể hiện sự nghi hoặc của mình, hiển nhiên hắn không hề tin tưởng Long.
Long ra vẻ thất vọng thở dài nói.
“Cái này ta cũng không cách nào chứng mình được, ngươi tin hay không thì tùy. Nhưng vị tướng quân này, ngươi hắn tên Chu Nguyên Thành đi, vợ ngươi là Mã Phương Nhị, con trai là Chu Kiến Thơ, còn có cha và mẹ ngươi nữa. Gia đình cũng rất lớn nha.”
“Ngươi…!”
Tướng quân tên Chu Nguyên Thành thấy Long liệt kê ra từng thành viên trong gia đình mình thì hoảng sợ, nhưng hắn lại không dám nổi nóng.
“Thế nào hai vị tướng quân, các ngươi có muốn đầu hàng ta không. Thực ra công tử của các ngươi cũng đã đầu hàng rồi, các ngươi còn cố chống cự làm gì nữa.”
Long tiếp tục dùng khuôn mặt thành thật thuyết phục hai người, hắn giờ đây biến thành một vị hoàng tử nhân từ đang cố gắng hướng những kẻ lạc lối đi theo đúng còn đường.