Chương 683: Chi viện.
Thành Vĩnh Đông đã bị bao vây gần một tháng, trong thời gian này quân phòng thủ của thành phố đều đang phải vật lộn với rất nhiều vấn đề, quân số hạn chế cho tới việc phải phân phối v·ũ k·hí làm sao cho hợp lý.
Quân số quân phòng thủ đã và đang tuyển mộ từ bình dần, rất nhiều người thậm chí chỉ mới được huấn luyện sơ qua nhắm bắn cùng bóp cò liền bị đẩy lên chiến trường, đến cả những động tác chiến thuật cơ bản bọn hắn còn không biết hoàn toàn là một bộ tân binh.
Đỗ Xuyên cũng là một người như vậy.
Hắn ban đầu chỉ là một thanh niên bình thường từ vùng quê nghèo chạy lên thành phố tiến vào một nhà máy làm việc, cho tới khi ma quỷ xuất hiện bao vây thành phố hắn còn không biết chuyện gì xảy ra.
Sau đó hắn bị kéo đi tham gia huấn luyện quân sự, bởi vì lúc đó quân phòng thủ thành phố thiếu nhân lực hắn chỉ được huấn luyện dùng ngắm bắn bóp cò được ném lên chiến trường.
May mắn hắn gặp một vị đội trưởng tốt giúp đỡ hắn rất nhiều nên hắn mới có thể sống sót đến ngày hôm nay. Hắn đã học được rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu trong suốt thời gian qua và có thể nói hắn đã trở thành một lão binh trên cái chiến trường này, hắn có thể tự tin sống sót ở bất kỳ trận chiến nào.
Nhưng ngày hôm nay lại là một nhiệm vụ khác, nhiệm vụ trước đây của hắn chỉ là phòng thủ còn hôm nay là một nhiệm vụ t·ấn c·ông.
Khác với những nhiệm vụ phản công quy mô nhỏ chỉ tập trung vào việc chiếm lĩnh những vị trí có tính chiến thuật, lần này bọn hắn sẽ tiến hành phản công với quy mô rất lớn tập hợp tới hơn một nghìn quân cho nhiệm vụ này.
Đỗ Xuyên chưa bao giờ tác chiến với quy mô một tiểu đoàn chứ nói gì tới hai tiểu đoàn cùng tác chiến.
“Mọi người tập hợp.”
Tiểu đội trưởng hét lớn tập hợp mọi người lại.
Chờ tất cả mọi người tập hợp tiểu đội trưởng mở ra bản đồ nói.
“Nhiệm vụ của chúng ta là phòng thủ khu vực này. Chúng ta không cần phải tham gia t·ấn c·ông, nhưng chúng ta phải theo sát phía sau lực lượng t·ấn c·ông ngay lập tức trám vào vị trí hậu phương của lực lượng t·ấn c·ông bảo vệ cánh cùng hậu phương cho bọn hắn cho tới khi tới địa điểm mục tiêu chúng ta mới dừng lại đã hiểu chưa?”
Dừng một chút tiểu đội trưởng tiếp tục nói.
Có lẽ do biết tiểu đội này chưa bao giờ tham gia nhiệm vụ t·ấn c·ông nên bọn hắn được bố trí cho một nhiệm vụ phòng thủ. Đỗ Xuyên trong lòng cũng mở cờ khi nghe nhiệm vụ này, ít nhất hắn không phải ở tuyến đầu tham gia nhiệm vụ t·ấn c·ông.
“Bây giờ ta sẽ phân công vị trí phòng thủ cho mọi người, hãy ghi nhớ lấy vị trí cùng nhiệm vụ của chính mình chúng ta phải phòng thủ ở đây ít nhất ba giờ sau đó sẽ có người thay ca cho chúng ta, trong thời gian này không được lùi lại dù chỉ một bước.”
Sau khi cổ vũ sĩ khí cho các đồng đội đội trưởng cũng đưa tất cả tới vị trí sẵn sàng chiến đấu.
Khoảng một giờ sau Đỗ Xuyên nghe được tiếng pháo khai hỏa, hắn tò mò nhìn về hướng tiếng pháo nổ nhưng những căn nhà bên tông đổ nát đã che đi tầm mắt của hắn, mặc dù tò mò nhưng hắn cũng không dám rời khỏi vị trí.
“Tất cả chuẩn bị đi.”
Tiểu đội trưởng dặn dò.
Rất nhanh sau đó Đỗ Xuyên nghe được tiếng xung phong.
“Nhanh lên theo ta.”
Tiểu đội trưởng hét lớn rồi hắn dẫn đầu xông ra khỏi phòng tuyến, toàn bộ tiểu đội cũng theo sau.
Bọn hắn chạy tới vị trí phòng thủ đối diện của kẻ thù nơi này đã rải rác xác cùng bộ phận cơ thể ở khắp nơi, nhưng không phải lũ da xanh màn là xác của ma quỷ, trên thân của bọn hắn khắp nơi đều là mảnh đạn.
Nơi này cũng không có quá nhiều xác của quân Nam Tinh thi thoảng đi chỉ có một hai cái xác, đám người Đỗ Xuyên không dừng lại tiếp tục tiến về phía trước, mỗi khi đi qua một cái xác còn nguyên vẹn bọn hắn lại thuận tiện bổ thêm vài viên đạn đảm bảo cái lũ này không đột nhiên bật dậy.
Di chuyển một lúc phía trước chỉ cách hơn năm trăm mét chính là tuyến đầu, xem ra đợt t·ấn c·ông bị chặn lại ở nơi này. Không vội vã tiến lên chi viện bọn hắn thực hiện nhiệm vụ của mình di chuyển sang cánh hỗ trợ phòng thủ cánh cho quân t·ấn c·ông.
Không có mệnh lệnh tiểu đội trưởng lựa chọn tiếp thục thực hiện nhiệm vụ trước kia được phân công.
Có lẽ bởi vì bất ngờ với đợt phản công lớn như thế này khiến ma quỷ còn chưa kịp phản ứng hai cánh của lực lượng t·ấn c·ông không chịu quá nhiều uy h·iếp, thi thoảng bọn hắn chỉ phải đối mặt với một vài lực lượng đi lạc thôi không hề có tính uy h·iếp.
Dần dà bọn hắn cũng chậm chạp tiến lên, mặc dù tốc độ không nhanh nhưng rất ổn định, xem ra sau khi bị chặn lại đoạn phía trước sau này không còn có quá nhiều chống cự tới từ ma quỷ.
Sau ba giờ cuối cùng Đỗ Xuyên cũng xuất hiện ở ngoại ô thành phố, nơi này không có nhiều thứ che chắn như trong nội thành vì thế hắn có thể nhìn thấy từ phía đường chân trời những cột khói màu đen.
Nơi đó một đoàn tàu đang dọc theo bờ sông đi tới, những khẩu pháo trên con tàu thi thoảng còn phun ra khói cho thấy chúng đang khai hỏa.
Tiểu đội của Đỗ Xuyên giữ vị trí phía sau lực lượng t·ấn c·ông, bảo vệ cánh cho bọn hắn, chỉ có điều nơi này khá rảnh rỗi ma quỷ không hề có ý định t·ấn c·ông vào cánh vì thế mặc dù chậm chạp nhưng cuối cùng tiểu đội của Đỗ Xuyên cũng tới được vị trí được phân công phòng thủ của mình.
Sau khi thay ca với lực lượng đóng ở đây bọn hắn bắt đầu bố trí phòng thủ, sau đó là dọn dẹp xác của lũ quỷ nằm la liệt xung quanh, tập trung lại một vị trí đốt. Mặc dù ma quỷ không nhiều như lũ da xanh nhưng xác c·hết phơi thây giữa đồng như vậy thực sự rất nguy hiểm có thể gây ra d·ịch b·ệnh bất kỳ lúc nào.
Khoảng hơn một giờ sau đó Đỗ Xuyên thấy được xe cộ từ trong thành phố di chuyển ra rất nhiều, không chỉ là các loại xe cơ giới, ngay cả xe bò hay xe kuts kít cũng được sử dụng, gần như mọi loại xe cộ có thể điều động đều được điều động đi.
Từ vị trí của mình Đỗ Xuyên có thể lờ mờ thấy được bến tàu của thành phố nơi đã thất thủ từ ngày đầu tiện hiện tại đang có rất nhiều người hoạt động.
“Là tiếp viện, ta vừa hỏi được.”
Đồng đội sau khi trở vệ bên cạnh Đỗ Xuân liền nói.
“Chi viện! Quân ta đã đánh tới tận đây rồi sao? Tại sao ta không nghe phong thanh gì cả.”
“Không phải! Chỉ là một lực lượng chi viện sử dụng tàu dọc theo sông Xen tới đây thôi, quân ta hiện tại vẫn chưa thế ra khỏi Hẻm Bắc làm gì có cơ hội đánh tới tận đây.”
“Vậy là bọn họ cũng sẽ bị bao vây cùng chúng ta.”
Đỗ Xuyên lại nghĩ tới một vấn đề khác.
Câu hỏi này khiến đồng đội của hắn giật mình không biết trả lời làm sao.
Suy nghĩ một lúc hắn mới miễn cưỡng nhún vai trả lời.
“Có lẽ là vậy đi!”
“Nếu ta là tướng quân ta chắc chắn sẽ không làm chuyện này, ai lại đem người của mình vào chỗ c·hết chứ.”
Đỗ Xuyên ngồi nói chuyện với đồng đội, còn ra vẻ đùa nghịch.
“Còn nếu không làm vậy sớm muộn chúng ta sẽ c·hết.”
Đồng đội không đồng ý với những lời này của Đỗ Xuyên, nếu không có chi viện không biết thành phố này có thể chống được tới bao giờ. Mặc dù hắn là lính quèn nhưng cũng cảm nhận được tình hình của thành phố, rõ ràng lúc này chi viện tới vô cùng đúng lúc.
“Ân! Vì thế nên ngươi mới là lính quèn.”
“Ha ha.”
Hai người nhìn nhau cưới, mọi hắn rất thoải mái không có chút áp lực nào, quân địch hoàn toàn không t·ấn c·ông khiến bọn hắn vô cùng rảnh rỗi.
Mặc dù bọn hắn vấn nghe được tiếng pháo cùng tiếng súng nhưng nó ở rất xa, rõ ràng trong thời gian ngắn kẻ thù sẽ không lựa chọn nơi này làm chiến trường.
“Nhìn! Là hàng tiếp viện.”
Lúc này một đoàn xe trải qua vị trí phòng thủ của bọn hắn, có xe cơ giới và đương nhiên cũng có xe kuts kít tất cả đều chất đống các thùng hàng bằng gỗ, đi bên cạnh bọn hắn còn có rất nhiều binh lính, quần áo của bọn họ rất sạch sẽ không hề có dấu hiệu vừa trải qua chiến đấu, rõ ràng đây là lực lượng tiếp viện.
Hai người đương nhiên nhân cơ hội này chào hỏi những người đồng đội tương lai của mình, đúng là quân chỉ viện mới đến có khác, trên người có rất nhiều đồ ăn bọn hắn còn ném cho hai người một ống hoa quả muối để thưởng thức nữa.