Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 685: Phương nam hỗn loạn.




Chương 685: Phương nam hỗn loạn.

Phương nam một nơi nào đó!

Đêm tối người gác tàu di chuyển dọc theo phần đường sắt được phân công cho mình kiểm trả tình huống tuyến đường.

Đây là công việc hàng ngày của ông ta, kiểm tra tình huống của đường sắt đảm bảo không có bất kỳ chuyện gì phát sinh giữ cho tuyến đường huyết mạch này có thể hoạt động một cách trơn tru.

Đặc biệt là trong tình huống c·hiến t·ranh hiện tại Nam Tinh lại càng cần tuyến đường sắt này để có thể di chuyển q·uân đ·ội cùng các nguồn lực lên phía bắc. Nếu không có tuyến ít nhất một phần ba nguồn lực chủ yếu là Nam Tinh sẽ bị chậm trễ mắc kẹt ở phía nam.

Ngồi trên một con la lão già sử dụng đèn pin được trang bị cho mình dò xét từng mét đường sắt.

Ân!

Đột nhiên lão già nhìn thấy một đoạn đường sắt bị đứt, hướng đèn pin về phía vết đứt, nhìn qua đây là cố ý p·há h·oại bởi vì phần đường sắt này là bị tháo ra phần còn lại của đường sắt không chịu bất kỳ tổn thương nào, các thanh ốc vít ở hai đầu đã bung ra.

Thấy vậy lão già vội vã quay đầu muốn trở về trạm kiểm soát của mình để đánh điện cho tàu đang di chuyện tạm thời dừng lại cũng như gọi đội sửa chữa tới xử lý.

Phập!

Nhưng còn chưa kịp quay đi một mũi tên đã xuyên thủng ngực lão già, đôi mắt lão già trừng lớn ngã xuống khỏi lưng la đèn pin trên tay rơi xuống đất, không mất quá nhiều thời gian sau đó một bàn tày cầm lên cây đèn pin ánh sáng của nó cũng biến mất, khu vực này lại tiếp tục rơi vào bóng tối.

Tiếng tàu hỏa chạy trên đường sắt vọng khắp khu vực, ánh đèn từ đầu tàu chiếu sáng lấy khu vực xung quanh giống như một con quái thú bằng sắt sẵn sàng húc tan bất kỳ kẻ nào dám cản đường của nó.

Trên tàu hiện tại là hai tiểu đoàn của quân đoàn bốn đang được điều động lên phía bắc, thời đại này giảm xóc của tàu vẫn rất thô sơ khiến người ngồi lâu trên tàu có cảm giác khá mệt mỏi, nhìn qua rất nhiều người đã tựa lưng vào ghế thậm chí là nằm trên sàn tàu để có thể nghỉ ngơi, các khoang tàu vô cùng chất chội khi phải nhét đầy tới hai tiểu đoàn có lẽ vì thế mới khiến các binh sĩ có cảm giác mệt mỏi như vậy.

Đột nhiên tiếng phanh tàu vang lên, theo quán tính tất cả binh lính trong tàu ngã về phía trước. Không dừng lại đó đoàn tàu đột nhiên rung động các toa tàu đột nhiên đều lệch khỏi đường sắt sau đó là trật bánh khỏi đường ray.

Ngay sau đó những người lính trong khoang cảm giác trời đất quay cuồng, nhiều người thậm chí còn không kịp đau đớn đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.



Từ bên ngoài nhìn vào đoàn tàu đã trật bánh khỏi đường ray ngã ngoài trên mặt đất, khói đen đang liên tục bốc lên từ ống khói, bên trong vọng ra những âm thanh đau đớn.

“Còn ai hoạt động được cầm lấy súng của anh anh nhanh lên, tất cả sẵn sàng chiến đấu.”

Chỉ huy trong khoang tàu còn sống liền hét lớn ra lệnh cho những người còn có thể hoạt động đứng dậy.

Khoang tàu rất đông đúc một số người vẫn ổn khi v·a c·hạm bọn hắn vẫn có thể đứng dậy hoạt động nhưng xung quanh vẫn nằm la liệt những người b·ị t·hương.

Di chuyển người b·ị t·hương sang hai bên tạo thành một đường di chuyển ở giữa, cầm lấy súng trên tay bọn hắn di chuyển tới cửa ra.

Bởi vì tàu đã ngã nghiêng nên chỉ có một cửa ra duy nhất và nó lại ở trên đầu, dưới sự phối hợp nhịp nhàng cánh cửa được mở ra bọn hắn leo lên trên mạn tàu cảnh giác quan sát xung quanh.

Không chỉ là bọn hắn những khoang khác cũng có người leo lên, dùng đèn pin chiếu sáng khu vực bọn hắn nhanh chóng leo xuống tàu tạo thành một khu vực cảnh giác vòng ngoài đảm bảo an toàn sẵn sàng phòng thủ trước bất kỳ đợt t·ấn c·ông nào.

Sau khi đã thiết lập vòng phòng thủ bọn hắn mới tiến hành cứu người, nhưng bởi vì cửa ra ở trên khiến cho công việc này trở nên rất khó khăn.

Khoảng một giờ sau cứu hộ cuối cùng cũng tới hỗ trợ cho công việc cứu hộ, nhưng t·hương v·ong cho đợt t·ai n·ạn lần này lên tới hơn một trăm người, không chỉ vậy bởi vì tàu bị trật bánh khiến cho toàn bộ các chuyến tàu bắc nam đều bị hoãn q·uân đ·ội còn phải điều quân đoàn ma pháp tới để xử lý đoàn tàu nằm vắt ngang đương sắt.

Trọng lượng của tàu rất lớn khiến cho quân đoàn ma pháp phải rất khó khăn mất tới gần một ngày mới dọn dẹp được đống hổ lốn này.

“Vụ t·ai n·ạn này là do cố ý p·há h·oại thưa ngài.”

Ngọc Kim Sơn được báo cáo về cuộc điều tra vụ t·ai n·ạn.

“Đoạn đường sắt tàu bị trật bánh là cố ý bị tháo rời, hơn nữa người quản lý đường sắt quanh khu vực cũng đã m·ất t·ích có thể đã lành ít dữ nhiều.”

“Có tìm được thủ phạm?”

“Vẫn chưa có manh mối gì về thủ phạm thưa ngài, bộ nội an vẫn đang điều tra, nhưng đã có mục tiêu nghi ngờ.”



Ngọc Kim Sơn nghe vậy tựa lưng vào ghế hai tay khoanh trước ngực lâm vào trầm tư.

“Chúng ta không thể cứ để như vậy, phải bảo vệ được đường sắt khỏi sự p·há h·oại nếu không chúng ta sẽ gặp vấn đề.”

Ngọc Kim Sơn suy nghĩ, rồi hắn nhìn thư ký nói.

“Để ban tham mưu phố hợp với phía bộ nội an lên kế hoạch bảo vệ đường sắt còn cả các công trình quan trọng, trong vòng ba ngày phải trình kế hoạch lên cho ta.”

Ngọc Kim Sơn ra lệnh.

Tình huống hiện tại thực sự rất nguy hiểm, nếu tiếp tục để đường sắt bị p·há h·oại như vậy rất nhiều kế hoạch sẽ bị gián đoạn.



Cũng vào thời điểm này cảng Bình Hải một cảng biển nằm ở phía nam của Nam Tinh từng là một cảng biển sầm uất của Thái Nguyệt, giờ đây cảng biển này trở thành điểm trung chuyển quân cùng hàng hóa lớn nhất phía nam của Nam Tinh để chi viện cho c·hiến t·ranh đang diễn ra ở phía bắc.

Hiện tại cảng Bình Hải đang vô cùng nhộn nhịp người ra người vào, lượng nhân công ở đây đang vô cùng đông đúc hàng hóa cùng người đang không ngừng lên tàu để chi viện cho phương bắc.

Dọc theo các con đường của cảng binh lính tạo đội hình tiến lên.

Cùng với đó là các nhân công đang làm việc vận chuyển hàng lên tàu, trong đó có một nhân công mặc dù trên vai đang vác lấy thùng hàng nhưng đôi mắt liên tục tia qua lại xung quanh tàu.

“Để ở đấy! Đế ở đấy.”

Thủy thủ đoàn chỉ đạo các công nhân sắp xếp hàng vào khoang tàu, nhưng có lẽ bởi vì quá bận rộn khiến thủy thủ không để ý tới tên công nhân này đã lẻn khỏi đoàn.



Mang theo thùng hàng trên lưng hắn lẩn khuất trong khoang tàu.

“Anh kia!”

Đột nhiên từ sau lưng hắn âm thanh của một thủy thủ vọng tới.

Tên này hơi giật mình quay đầu lại nhìn thủy thủ cười lấy lòng nói.

“Đại đại nhân!”

“Ngươi làm gì ở đây?”

Thủy thủ tiến tới trước mặt đối phương hỏi.

“Ha ha! Đại nhân ta bị lạc đường. Con tàu này lớn quá!”

Đặt thùng hàng xuống hắn chắp tay phía trước hơi cúi đầu giải thích, còn không quên khen ngợi.

“Đi đường kia ngươi sẽ trở lại, đừng đi lung tung…khặc!”

Thủy thủ có chút vui vẻ vì lời khen này hắn chỉ đường cho côn nhân đường trở lại nhưng khi hắn vừa mới nói xong một nắm tay đã va thẳng vào cằm hắn. Đầu óc trở nên choáng váng ngã ra sau, nhưng cơ thể hắn còn chưa kịp ngã xuống hai bàn tay đã bắt lấy đầu thủy thủ ngay sau đó đầu của hắn xoay một trăm tám mươi độ ra sau cực kỳ dị.

Đỡ lấy cái xác đã không còn hơi thở của thủy thủ tên công nhân kéo vào một ngõ nhỏ bị che khuất, nếu không có người đi qua nơi này mà chỉ phóng ánh mắt từ xa liền không thể phát giác được cái xác.

Sau khi xử lý xong cái xác tên công nhân lại tiếp tục cầm lên thùng hàng di chuyển.

Đoạn đường hắn di chuyển khá ngắn, tới được một căn phòng sát đáy tàu, đặt thùng hàng sát tường lấy ra một quả lựu đạn nhỏ giấu trong người hắn rút chốt lựu đạn.

Rầm!

Một v·ụ n·ổ lớn phá thủng đáy tàu, nước bắt đầu tràn vào.

Mọi thứ quá bất ngờ không ai kịp phản ứng đặc biệt là khi tàu còn trong cảng, cho tới khi mọi người nhận ra vấn đề con tàu đã chìm mất một nửa không có cách cứu vớt.

Thế là con tàu b·ị đ·ánh chìm mắc cạn ngay cầu cảng vô hiệu hóa hoàn toàn cầu cảng này, nơi này đã không thể đón tàu được nữa, ít nhất cho tới khi xác tàu được dọn dẹp.