Chương 686: Đơn vị mới.
Rầm!
Cánh cửa căn nhà bị đạp đổ, từ bên ngoài lực lượng cảnh sát vũ trang với đầy đủ trang bị tiến vào nhưng căn nhà hoàn toàn trống không, không có bất kỳ người nào bên trong quan sát một lượt bọn hắn rời đi tiếp tục lục soát những nơi khác trong làng.
Đúng vậy! Đây là một ngôi làng không phải một căn nhà nhỏ lẻ, tình báo cho thấy ngôi làng này có những dấu hiệu đáng ngờ vì thế lực lượng cảnh sát vũ trang đã nhanh chóng bao vây t·ấn c·ông vào trong.
Đáng tiếc nơi này đã không còn người, tất cả đều trống không.
“Lập tức điều tra cho ta, cả chục người bỏ trốn chắc chắn không thể nào không để lại dấu vết.”
Chỉ huy hành động ra lệnh.
Phải tìm được lũ người này bởi vì bọn hắn hiện tại là manh mối quan trọng để tìm ra lũ dị giáo đang p·há h·oại khắp nơi trong vương quốc.
Không dừng lại ở đó, một đội điều tra khác cũng tiến vào trong làng muốn tìm kiếm các manh mối để lại. Theo những người ở làng bên cạnh nói đêm qua nơi này vẫn còn người hoạt động, chỉ trong một buổi tối làm sao có thể dọn sạch mọi thứ, chắc chắn vẫn còn manh mối để lại trong làng.
Còn chuyện tại sao đối phương lại phản ứng nhanh lập tức trốn đi cả làng như vậy thì việc này còn cần điều tra thêm đó cũng không phải công việc của hắn.
Còn bây giờ sau hành động không có thu hoạch gì bọn hắn chỉ đành rút quân chỉ để lại một lực lượng nhỏ nhằm bảo vệ các điều tra viên đang làm việc trong làng.
Trở về sở cảnh sát hắn còn chưa kịp ngồi ấm ghế hai người mặc đồng phục bộ nội vụ vào phòng của hắn.
Khách khí đón hai người ngồi trên ghế, chưa kịp rót nước mời hai người đã lên tiếng trước.
“Trịnh đội trưởng chúng ta không có nhiều thời gian nên vào việc luôn thôi.”
Nói rồi một người lấy ra công văn từ trong cặp của mình.
“Đây là lệnh điều chuyển của ngài. Yêu cầu ngài trong một ngày phải trình diện tại trụ sở của lực lượng.”
Trịnh đội trưởng nghe vậy bất ngờ, hắn nhận lấy lệnh điều chuyển.
Nội dung trong lệnh điều chuyển có ghi hắn được điều tới một lực lượng mới được thành lập gọi là lực lượng cảnh sát dị giáo với trụ sở chính đặt ở Kim Lăng.
Chỉ cần nhìn cái tên cũng biết lực lượng này chuyên về các vấn đề gì, nhưng điều khiến Trịnh đội trưởng bất ngờ là thời gian trình diện.
“Thưa ngài! Cái này…một ngày thực sự quá vội ta sợ không tới được.”
Chỉ một ngày! Thời gian này quá ngắn phải biết nơi này là một thành phố nhỏ ở phía nam cách Kim Lăng hơn ba trăm kilomet chỉ trong một ngày phải có mặt ở Kim Lăng thực sự rất khó.
“Ngài không cần phải lo lắng! Đây là vé tàu đi Kim Lăng, ba giờ nữa sẽ xuất phát, ngài nên lập tức xuất phát ngay để kịp chuyến tàu.”
Thánh phố này hiện không có đường sắt đi qua, nếu muốn đi tàu tới Kim Lăng chỉ có cách đi tới Hòa Lâm thủ đô cũ của Thái Nguyệt đã được đổi tên cách đây hai giờ cưỡi ngựa.
“Nhưng ta còn đồ đạc cùng gia đình thưa ngài.”
“Ngài không cần phải lo chúng ta đã chuẩn bị mọi vật dụng sinh hoạt cần thiết cho ngài, còn gia đình ngài họ sẽ tới vài ngày sau đó. Chúng ta cũng đã chuẩn bị nhà ở Kim Lăng cho gia đình ngài.”
Tất cả đều đã được chuẩn bị không có chút thời gian thừa, sợ rằng thời gian để hắn thông báo cho vợ cũng không có. Giờ này hẳn nàng cũng đang làm việc chứ không ở nhà muốn gặp nàng vào giờ này cũng không dễ.
“Xin các ngài chờ một chút, ta phân phó người bên dưới rồi đi cùng các ngài ngay.”
“Không! Chúng ta sẽ không đi cùng ngài, ngài sẽ trình diện một mình đem theo lệnh điều chuyển cùng chứng minh sĩ quan của ngài đi. Chúng ta còn có việc khác nữa.”
Hai người từ chối, còn những người khác được điều động nữa.
Nghe vậy Trịnh đội trưởng cũng không nhiều lời nữa, sau khi tiễn hai người đi hắn sắp xếp dặn dò người của mình sau đó báo cáo với cảnh sát trưởng hắn liền rời khỏi sở.
Không kịp trở về báo cho vợ của mình Trịnh đội trưởng lên ngựa cùng với một cấp dưới thân cận hướng về thánh phố Hòa Lâm đi.
Sở cảnh sát này chỉ thuộc một thành phố nhỏ vì thế bọn hắn không được phân phối xe hơi, việc di chuyển đều dựa vào ngựa cùng xe đạp. Rõ ràng xe đạp không thể được sử dụng để thực hiện hành trình xa như vậy vì thế ngựa là lựa chọn tốt nhất.
Đi vào Hòa Lâm thành phố này đã mở rộng hơn một cách rõ ràng so với trước kia, nhưng tường thành ở đây cũng giống như những thành phố khác của Thái Nguyệt, phần lớn tường thành vẫn được giữ lại. Không phải là không muốn phá giỡ mà là không có thời gian cùng tiền bạc để phá dỡ một cách an toàn, phải biết xung quanh những bức tường này hiện tại đều là công trình dân sự nếu phá dỡ không cận thận sẽ dẫn tới t·hương v·ong.
Nam Tinh hiện tại vẫn bị xem là quân xâm lược chính phủ muốn tránh các hành động có thể làm xấu hình ảnh Nam Tinh trong mắt người bản địa.
Tiến vào thành phố Trịnh đội trưởng nhận thấy không khí ở đây đang rất căng thẳng, thi thoảng lại có q·uân đ·ội tuần tra đi qua.
Trịnh đội trưởng không quá bất ngờ vì chuyện này, những ngày qua phương nam diễn ra rất nhiều cuộc p·há h·oại chủ yếu nhằm vào các công trình công nghiệp thương nghiệp khiến cho quốc gia gặp tổn thất không nhỏ hành động sáng nay của hắn cũng là để truy bắt những kẻ p·há h·oại đó việc thành phố này có an ninh thắt chặt là điều có thể hiểu được.
Suốt quãng đường Trịnh đội trưởng cùng người của mình còn bị kiểm tra thân phận hai lần nữa, dù sao cũng là người từ bên ngoài vào trong tình huống hiện tại bị kiểm tra là điều không thể tránh khỏi.
Trước khi vào ga bọn hắn còn bị kiểm tra một lần nữa.
Lần này bọn hắn còn bị hỏi lý do vào ga khiến Trịnh đội trưởng phải đưa lệnh điều chuyển cùng chứng minh sĩ quan của mình ra. Nhưng dù vậy cũng chỉ có Trịnh đội trưởng được vào ga, cấp dưới của hắn bởi vì không có phận sự cũng không được tiến vào.
“Trịnh Kiểm!”
“Đúng! Là ta.”
Quản tàu nhìn Trịnh Kiểm lại nhìn lệnh điều chuyển vé tàu cùng chứng minh sĩ quan một lượt.
“Anh làm việc ở đâu?”
“Sở cảnh sát thành phố Vọng, hàm đại úy trưởng phòng cơ động.”
Trịnh Kiểm báo cáo toàn bộ tin tức công việc của mình.
“Tại sao chuyển công tác mà ngài lại không mang theo hành lý.”
Việc không mang theo hành lý khi chuyển công tác là điều rất đáng nghi cho dù bất kỳ ai cũng thế.
“Là do yêu cầu trình diện quá gấp nếu tôi không đi nhanh, sẽ muộn chuyến tàu. Nếu muộn chuyến này tôi sẽ chậm trễ việc trình diện.”
Trịnh Kiểm tiếp tục giải thích.
“Xin theo ta.”
Quản tàu đương nhiên không tin tưởng, hắn đi vào nhà ga cùng với Trịnh Kiểm, chờ ở phòng chờ một thời gian quản tàu cười nói.
“Thật có lỗi đại úy ngài cũng biết tình hình hiện tại đây là quy trình bắt buộc thưa ngài, hoan nghênh lên tàu! Nếu có bất kỳ nhu cầu nào ngài có thể tìm ta.”
Trịnh Kiểm bắt tay quản tàu khách khí nói.
“Cảm ơn ngài! Ta sẽ chú ý.”
Trịnh Kiểm cười nói.
Lên tàu trong khoang đã có khá nhiều người.
“Xin chào ngươi là sĩ quan.”
Người ngồi bên cạnh hắn lên tiếng. Đây là một thanh niên khá trẻ trung có lẽ mới trên dưới hai lăm.
“Làm sao ngươi biết!”
Trịnh Kiểm khá bất ngờ, hai người còn chưa trò chuyện, hắn thậm chí còn không mặc đồ cảnh sát trên người không có bất kỳ dấu hiệu sĩ quan nào.
Thanh niên nghe vậy chỉ những người xung quanh nói.
“Tất cả người ở đây đều là sĩ quan.”
Rồi hắn chỉ mình.
“Cả tôi cũng vậy.”
Trịnh Kiểm nghe vậy phóng ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, thấy vậy những người xung quanh đưa mắt về phía hắn nở nụ cười thân thiện. Trịnh Kiểm đương nhiên cũng khách khí đáp lại.
“Lại Minh Đức, rất vinh hạnh được gặp ngươi!”
Thanh niên đưa tay ra tự xưng tên của mình.
Thấy vậy Trịnh Kiệm cũng nắm lấy tay hắn.
“Trịnh Kiểm cũng rất vinh hạnh được gặp ngươi.”
Hai người bắt đầu làm quen nhưng thủy chung cả hai đều không nhắc gì tới công việc của nhau cùng với đó là lý do hai người ở trên tàu này.