Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 688:




Chương 688:

“Nhanh lên, nhanh lên.”

Một đoàn người đang hoảng hốt chạy trốn những đứa trẻ ngồi trong lòng cha mẹ dùng ánh mắt hoang mang nhìn xung quanh không biết chuyện gì xảy ra, có những bé còn khóc lên vì sợ hãi chúng không biết chuyện gì xảy ra nhưng chúng cảm nhận được tâm trạng của cha mẹ mình, chính tâm trạng đó đã lan tới chúng khiến chúng hoảng loạn.

Những người lớn cũng không có tâm trạng để quan tâm tới tâm lý con cái trong lòng mình bây giờ, bọn họ vẫn đang cố gắng chạy để có thể thoát khỏi ma quỷ đang đuổi sát phía sau.

“Đội trưởng, nếu cứ thế này ma quỷ sẽ đuổi kịp mất.”

“Chúng ta còn bao xa nữa?”

Đội trưởng hỏi.

“Với tốc độ này cần ba giờ nữa mới có thể tới nơi.”

Đội trưởng nghe vậy đưa ánh mắt về đội phó của mình, sau đó hắn lại nhìn những người dân đang hoảng loạn chạy trốn cùng đồng đội của mình đang ở xung quanh. Nếu từ bỏ những người này bọn hắn có thể thoát khỏi truy đuổi của đối phương nhưng nó cũng có nghĩa cơ hội sống sót của những người này sẽ không còn.

Đã đi được tới đây rồi chẳng lẽ lại từ bỏ như vậy!

Đội trưởng không cam tâm, bọn hắn đã khó khăn lắm mới đi được đến đây làm sao có thể từ bỏ những người dân này như vậy.

Bắt lấy tay đội phó hắn dặn dò.

“Ngươi mang theo mười người tiếp tục hộ tống bọn họ đi...”

Mặc dù đội trưởng không nói những lời tiếp theo nhưng đội phó lại hiểu được ý của hắn là gì.



“Anh sẽ c·hết đấy!”

Đội phó trầm giọng nói.

Nghe vậy đội trưởng vỗ vai đội phó cười nói.

“Chúng ta là lính, hơn nữa biết đâu may mắn.”

Sau đó tiểu đội này chia quân chỉ còn lại mười người ở cùng đội trưởng.

Nhìn các đội viên của mình phía trước đội trưởng không khỏi đau lòng, không biết sau ngày hôm nay còn ai có thể sống sót.

“Các anh em, ta thành thật xin lỗi. Bởi vì quyết định của ta sẽ khiến mọi người gặp nguy hiểm thậm chí không ai có thể sống sót…”

Tiểu đội trưởng không biết phải nói gì, hắn là kẻ ít học chỉ khi gia nhập vào q·uân đ·ội mới được học chữ nghĩa cái chuyện phát biểu nâng cao tinh thần cho binh sĩ hắn thực sự không am hiểu chỉ có thể nói bừa.

“Hắc hắc đội trưởng nhìn anh xấu hổi giống như mấy con bé hàng xóm vậy. Chúng ta không trách anh đâu thằng này còn g·iết lũ ma quỷ kia chưa đã…”

Những người lính này đều là những người lính trẻ ít học bọn hắn cũng chỉ biết nói một vài câu để cổ vũ nhưng ít nhất cảm xúc cùng tinh thần của mọi người đều rất tốt.

Thấy vậy đội trưởng cũng không nói nhiều nữa hắn khích lệ mọi người vài câu sau đó tất cả đều tiến vào vị trí chiến đấu, mọi người bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng của mình.

Khoảng mười lăm phút sau ẩn nấp tại vị trí phục kích của mình tiểu đội trưởng đã thấy được bóng dáng của kẻ thù.



Là nhân loại nhưng phong cách chính là phong cách của lũ nhân loại phe ma quỷ, bọn chúng chạy rất nhanh, mặc dù đang ở trong khu rừng vô cùng rậm rạp với vô số địa hình gồ ghề nhưng nơi này tựa như không khiến gây ảnh hưởng tới khả năng di chuyển của bọn hắn.

Nhưng việc di chuyển tự do này không kéo dài lâu, một tên dẫn đầu đột nhiên cảm thấy cổ nhân mình vừa kéo đứt dây, còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra.

Boom!

Một v·ụ n·ổ nổi xuất hiện ngay sau đó, gốc cây bên cạnh hắn bị đốn hạ nhưng hắn không hề hấn gì, cũng không quá chính xác ma pháp phòng thủ của hắn đã tiêu rồi.

Đột đột đột.

Còn chưa kịp xây dựng lại ma pháp phòng thủ một loạt đạn bắn tới biến cơ thể hắn thành tổ ong.

Rầm!

Phản ứng lại một loạt ma pháp ném về phía tiếng súng, chỉ trong thoáng chốc khu vực đó đã bị cày nát.

Những còn chưa kịp làm ra phản ứng tiếp theo một loạt đạn phóng lựu đã từ bên kia những mô đất bay tới, may mắn tốc độ của đạn không nhanh việc bắn trúng mục tiêu là không thể nào.

Nhưng đây không phải đạn sát thương như mọi người nghĩ, ánh sáng chói lóa cùng âm thanh inh ỏi truyền vào tai khiến tất cả bọn hắn tạm thời mất đi năng lực phản ứng. Nhưng dù vậy bọn hắn vẫn cố gắng duy trì ma pháp phòng ngự của mình.

Nhân cơ hội đối phương bị hạn chế hành động nóng súng GM94 nhô ra từ những mô đất xung quanh, bây giờ những viên phóng lựu chống tăng mới được bắn ra, xuyên thủng ma pháp của những kẻ bị chúng chạm vào.

Chỉ hai loạt bắn bọn hắn lập tức rút lui, gần như ngay sau đó đối phương khôi phục lại hành động nhìn thấy hai đồng đội cơ thể không lành lặn nằm trên đất.

Thấy cảnh này bọn chúng trở nên xúc động gầm rú sau đó bọn hắn tách ra tản vào trong rừng biến mất khỏi tầm mắt của tiểu đội trưởng đang ẩn nấp gần đó.

Gần như ngay lập tức tiếng súng vang lên nhưng lại kết thúc rất nhanh toàn bộ quá trình không tới mười giây, nhìn về hướng tiếng súng đó là vị trí của đội GM94 nơi đó hoàn toàn bị che lấp bởi bụi rậm không thể xác định được tình huống.



Không có lên tiếng tiểu đội trưởng im lặng ẩn nấp, hắn biết nếu hắn phát ra tiếng động sẽ có chuyện gì xảy ra. Bây giờ là cuộc chiến của sự kiên nhẫn ai lộ trước chắc chắn sẽ c·hết, loạt t·ấn c·ông phủ đầu ban đầu đã giúp bọn hắn gây ra sát thương không nhỏ nhưng đáng tiếc bọn hắn không có đủ hỏa lực để duy trì nó nếu không mọi chuyện đã tốt hơn.

Sột soạt!

Một âm thanh di chuyển vang lên khiến tiểu đội trưởng chú ý.

Đột đột!

Tiếng súng vang lên, có người đã không nhịn được khai hỏa, ngay sau đó một loạt ma pháp bao phủ lấy vị trí vừa vang lên tiếng súng.

Không chịu thua kém một loạt đạn phóng lựu bay theo đường vòng cung hướng về phía những ma pháp kia xuất phát, khu rừng đột nhiên hỗn loạn với những t·iếng n·ổ liên hồi.

Tiểu đội trưởng không khai hỏa lâu, ngay khi kết thúc loạt đạn đầu tiên hắn liền lập tức đổi vị trí nhân lúc đang loạn chiến.

Không mất quá lâu mọi thứ lại trở về im ắng, cuộc chiến lại trở về thử thách xem ai kiên nhẫn hơn ngay cả tiểu đội trưởng lúc này cũng không biết mình còn bao nhiêu người tất cả đều chia nhau ẩn nấp một khi đã tiến vào trận chiến này tất cả đều phải tự đánh giá tình huống hành động không ai chỉ đạo cho bọn hắn cả.

Sau khoảng năm phút một tên siêu phàm giả chạy ra lộ diện trước mặt, cho dù ở bất kỳ vị trí nào xung quanh cũng có thể phát hiện ra hắn.

Nhưng lần này không có tiếng súng mà chỉ có một quả lựu đạn không biết từ nơi nào lăn tới dưới chân hắn. Vụ nổ thổi bay hắn may mắn tập trung tất cả vào ma pháp phòng thủ khiến hắn không b·ị t·hương, hắn cũng không dừng lại mà lập tức đứng dậy di chuyển.

Quả nhiên ngay sau đó một loạt lựu đạn bay ra rơi ngay vị trí hắn vừa ngã xuống, không chịu thua kém một loạt ma pháp bay về hướng được phán đoán có địch sau đó lại một loạt v·ụ n·ổ nữa vang lên và mọi thứ lại trở về như trước.

Tiểu đội trưởng mệt mỏi tựa lưng vào mô đất nhìn lại vị trí vừa rồi của mình hắn nuốt một ngụm nước bọt, nơi đó một loại chông đất đã nổi lên đâm thủng mọi thứ tồn tại trên mặt đất. Nếu hắn không nhanh có lẽ bây giờ những cây chống đất đó đã ở trong người hắn.

Kiểm soát hơi thở để không phát ra âm thanh quá lớn tiểu đội trưởng kiểm tra lại đạn cho súng của mình, bởi vì là đội trưởng hắn cũng chỉ sử dụng một khẩu AK cùng với đó là lựu đạn được dắt trên người.

Bên trong chỉ còn tám viên đạn, không chút do dự tiểu đội trưởng tháo băng đạn ra dắt vào eo rồi lấy băng đạn đạn khác trước ngực nạp lại. Sắp tới sẽ rất căng thẳng hắn cần băng đạn đầy đủ để có thể chiến đấu chứ không phải băng đạn có thể hết bất kỳ lúc nào, đương nhiên hắn sẽ không lãng phí số đạn này nó sẽ là số đạn cuối cùng trên người hắn. Hắn đã không có bao nhiêu đạn để có thể lãng phí nữa.