Chương 69: Đàm Phán.
“Hợp tác! Ngươi có gì để hợp tác với ta.”
Nhị hoàng tử tò mò hỏi, thái độ của hắn vẫn không có chút biến hóa.
Nhưng ít ra khi nói câu này hắn cũng đã lộ ra cơ hội đàm phán, Long chỉ sợ hắn trực tiếp từ chối thôi, lúc đấy mới thật sự rắc rối.
“Cái đấy còn phải xem ngươi muốn gì?”
Long không trực tiếp đưa ra con bài của mình, hắn đẩy mọi thứ lại cho nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử biết Long đang đẩy mọi thứ về phía mình, tên này là đang do thám giới hạn của hắn.
Hắn quay người rời đi, chậm rãi đặt từng bước chân lên thảm cỏ xanh tốt phía dưới.
“Cái này còn phải xem những thứ ngươi đưa ra có bao nhiêu giá trị.” Đủ để bỏ qua mối đe dọa ngươi đem lại!
Câu trước nhị hoàng tử nói trên miệng, câu sau là hắn thêm vào trong lòng, sẽ không nói ra.
Long đương nhiên không nghe thấy câu sau, hắn tiến lên sánh vai với nhị hoàng tử suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Như vậy đi mỗi tháng ta có thể cung cấp cho ngươi năm mươi nghìn cân lương thực, ba nghìn đồng vàng, cùng bán giá gốc muối và v·ũ k·hí cho ngươi không lấy lãi, hơn nữa ta có thể trả ba nghìn quân đang b·ị b·ắt giữ kia cho ngươi. Thế nào?”
Long tiết lộ một chút giá trị của mình, hắn không dám chơi trò kéo co quá lâu với nhị hoàng tử, dù sao chính mình đang ở thế yếu không nên đi quá xa.
Cho dù ba trận gần đây là chiến thắng cũng không có nghĩa là hắn có tư cách đôi co với người ta. Trong c·hiến t·ranh, chiến thắng vài trận chiến chưa chắc đã giúp ngươi chiến thắng cả cuộc chiến.
Điều phải so trong một cuộc chiến là nguồn lực c·hiến t·ranh của hai bên. Ngươi có thể chiến thắng tất cả các trận chiến nhưng lại dùng hết toàn bộ nguồn lực của mình trong khi kẻ thù vẫn còn năng lực c·hiến t·ranh thì ngươi đã thua.
Và Long đang nằm trong tình thế đó, hắn đã sử dụng hết mọi nguồn lực c·hiến t·ranh của mình, bây giờ Long đang tìm kiếm một trận hòa nếu tiếp tục chiến tiếp hắn chỉ còn nước c·hết.
“Chỉ có từng đấy?”
Nhị hoàng tử đương nhiên không biết Long đã không còn khả năng đánh trận. Hắn có thể phần nào phán đoán được Long không còn nhiều sức mạnh, nhưng hắn không thể xác nhận được Long còn bao nhiêu vì thế hắn đang cố gắng moi tin từ Long, thông qua phản ứng của hắn để phán đoán có nên tiếp tục cuộc chiến không.
“Thôi được rồi, anh trai ngươi muốn gì thì nói rõ ra đi.”
Long bất đắc dĩ hỏi, đương nhiên hắn có thể đoán ra được nhị hoàng tử muốn gì, nhưng hắn vẫn muốn nhị hoàng tử đích thân nói ra, như vậy phản ứng của hắn sẽ phù hợp hơn.
Nhị hoàng tử không còn đôi co với Long.
“Thứ v·ũ k·hí mà q·uân đ·ội của ngươi đang dùng, và cả thứ v·ũ k·hí có thể g·iết pháp sư kia nữa, ta muốn cách chế tạo chúng, hơn nữa ngươi phải giao ra Lý gia.”
Hai tay Long đưa ra sau lưng, nắm chặt lại đôi môi mang theo một chút ý cười liếc nhị hoàng tử.
“Ngô Quang Vũ! Ngươi cũng quá tham, Lý gia còn nói được, ta đây mà cung cấp cách chế tạo cho ngươi, chờ ngươi ổn định rồi không phải ta khó sống sao?”
“Tùy ngươi!”
Một câu đơn giản rồi nhị hoàng tử vượt lên phía trước, hắn ta đang muốn gây áp lực cho Long thăm dò giới hạn của hắn.
Nhưng Long cũng đâu phải kẻ tầm thường, những kiểu đàm phán thế này hắn trải qua cũng không ít, bây giờ là lúc phải cứng rắn.
“Không được, thứ này là nguồn sống của ta, không thể cho ngươi được. Nhưng ta có một giải pháp khác, không biết ngươi có muốn nghe hay không?”
“Ồ! Nói nghe xem.”
Nhị hoàng tử đột nhiên hứng thú hỏi Long.
“Cũng không có gì, ta bán cho ngươi với giá gốc không lấy lãi. Thế nào?”
“Bán! Tại sao không phải là cống nạp.”
“Anh trai à! ta cũng không phải chư hầu của ngươi tại sao phải cống nạp cho ngươi. Với lại nếu không lấy lại tiền sản xuất thì ta đây đi làm ăn xin mất.”
Long làm như bất đắc dĩ giải thích, “Đầu của hắn quả thật đã xuống rất thấp.”
“Chỉ có như vậy mà muốn ta lui quân, ngươi có phải quá hoang tưởng không em trai yêu quý của ta?”
Nhị hoàng tử vẫn muốn thăm dò Long, hắn hạ giọng nói.
Long đương nhiên cũng không tin tưởng nhị hoàng tử chỉ vì chút lợi ích như vậy bỏ qua cho hắn, Long còn không phải là người lý tưởng tới vậy.
Nhưng nhị hoàng tử vẫn không đưa ra yêu cầu của mình, xem ra là đang tiếp tục thăm dò.
Nhưng Long cũng rất cứng, hắn có thể cúi thấp đầu nhưng cũng phải biết thẳng lưng khi cần thiết, nếu không nhị hoàng tử sẽ nhìn ra được sơ hở.
“Ngô Quan Vũ ngươi không nên quá đáng, ta quả thật muốn giảng hòa nhưng không phải bất cứ giá nào, nếu ngươi không muốn thì chúng ta có thể cùng c·hết. Yên tâm ta tin tưởng anh cả của chúng ta có thể giúp ta hoàn thành chuyện này.”
“Ha ha không cần nóng tính như vậy, nóng tính không giải quyết được vấn đề, ngươi phải kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn.”
Thái độ của nhị hoàng tử vẫn rất bình tĩnh với lời đe dọa của Long, hắn nhẹ nhàng khuyên bảo.
Nhưng Long chỉ hừ một tiếng không nói gì, tiếp tục sánh vai đi cùng nhị hoàng tử.
Cả hai đều rơi vào trầm tư, tiếp tục hoàn thành quãng đường còn lại không một tiếng động.
Cho tới khi cả hai tới trước cổng làng, nhị hoàng tử đột nhiên dừng lại nhìn về phía Long nói.
“Như thế này đi, ta lấy thêm kỹ thuật sản xuất muối nữa là được, ngươi thấy thế nào?”
Nhị hoàng tử quan sát thái độ của Long thì cũng chịu thỏa hiệp, tuy vẫn có nghi ngờ nhưng hắn không muốn mạo hiểm. Tính cách của hắn là vậy rất thận trọng.
Long thấy vậy cũng biết mục đích của mình đã đặt được, bây giờ là lúc lấy thêm chút lợi ích, hắn vẫn tỏ vẻ bất mãn nói.
“Như mà anh trai chỉ có mình ta bỏ ra thì không giống hợp tác cho lắm, ngươi không có gì cho ta sao?”
Nhị hoàng tử không có phản ứng, hắn có vẻ không bất ngờ với việc này.
“Được rồi, không cần do thám ta nói đi ngươi muốn gì?”
“Ha ha, anh trai của ta quả thật là một người rất thẳng thắn!”
Long cười lớn, thái độ của hắn thay đổi một trăm tám mươi độ, hắn vui vẻ ra giá.
“Cũng không có gì quá lớn, ta chỉ muốn có quyền khai thác mỏ than ở phía bắc lãnh địa Phương gia, và quyền tiếp cận mọi nguồn tài nguyên ở phương bắc. Còn nữa ta mong ngươi có thể thả hai cha con Hoa gia ra.”
Long không quên lời hứa của mình.
“Ngươi đang dùng công phu sư tử ngoạm?”
“Không không! Anh trai ngươi hiểu lầm rồi, ta chỉ muốn quyền khai thác mỏ than thôi, những thứ khác đều sẽ dùng tiền để mua, đảm bảo không thiếu của ngươi một xu.”
Nhị hoàng tử không lên tiếng, hắn như đang suy nghĩ gì đó.
“Chữ tài nguyên này có vẻ khá lớn đấy.”
Nhị hoàng tử nhìn ra được mánh khóe của Long, khái niệm tài nguyên rất mơ hồ, hắn muốn giới hạn chữ này xuống nhỏ nhất có thể, tốt nhất là mọi thứ nằm trong kiểm soát của hắn.
Chậc!
Long than thở trong lòng, âm mưu của hắn thất bại rồi. Tên này đúng là cực kỳ thận trọng.
“Quả thật chữ “tài nguyên” quá rộng, không bằng ngươi liệt kê ra những thứ bị hạn chế thì sẽ tốt hơn, như vậy ta có thể thoải mái tiếp cận những thứ không được liệt kê trong danh sách.”
Long ném mọi thứ lại cho nhị hoàng tử, với tính cách của tên này thì cứ giao việc này cho hắn mới đỡ rắc rối.
Nếu Long tranh việc không chừng còn bị hắn nghi ngờ cũng nên.
“Cứ như vậy đi. Còn về cha con Hoa gia xin lỗi ta vô lực.”
Long biến sắc, hắn gằn giọng hỏi.
“Ngươi có ý gì?”
“Đừng hiểu lầm. Hoa Quốc Phong đã t·ự s·át trong ngục, còn Hoa Quốc Tuấn thì bỏ trốn, ta cũng không biết hắn trốn ở đâu.”
Khuôn mặt Long tối sầm lại khi nghe nhị hoàng tử giải thích, giờ đây hắn không biết phải đối mặt với Hoa Nguyệt Ánh thế nào.
“Thôi được cứ quyết định vậy đi, anh trai ngươi có hứng ăn một bữa với ta không, xem như là chúc mừng.”
Tuy không có bao nhiêu tâm tư ăn uống nhưng Long vẫn phải làm đúng lễ nghĩa.
“Không cần, ta còn nhiều việc.”
Nhị hoàng tử cũng không có tâm tư ăn uống, hắn còn rất nhiều vấn đề phải xử lý, còn chưa kể hắn không có bao nhiêu thiện cảm với lần hợp tác này.
Hắn biết sớm hay muôn cả hai cũng vạch mặt, chỉ cần chờ thời điểm thích hợp.
…
Màn đêm buông xuống trên vùng đồng bằng rộng lớn, quân đoàn một đã rút lui tới bên kia bờ hồ, tạo một khoảng cách an toàn với q·uân đ·ội của Phương gia.
Trăng đêm nay rất sáng, ánh sáng dịu nhẹ của nó khiến Long rơi vào trầm tư.
Hắn ngồi xổm bên bờ hồ nhìn ánh trăng phản chiếu trong nước, nhớ lại quá khứ của mình, đã không còn ánh đèn sáng chói của những tòa nhà, cũng không còn tiếng xe cộ inh tai xuất hiện, mọi thứ ở đây đều thật trong lành.
Nhưng không hiểu sao Long lại nhớ tới thế giới cũ, nơi để lại cho hắn rất nhiều đau khổ cũng để lại cho hắn rất nhiều ký ức vui vẻ.
Đặc biệt là người con gái đó, người đã đích thân kết liễu hắn. Nhưng Long không hận nàng, lỗi là ở hắn, c·ái c·hết của hắn là điều tất yếu.
Nàng đích thân ra tay đã là một ân điển đối với hắn rồi.
“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Long lên tiếng đánh thức Đức Bình đang đứng suy tư phía sau.
“Điện hạ, nếu bán súng cho nhị hoàng tử có phải quá nguy hiểm?”
Đức Bình lo lắng chính là điều này, trong những trận chiến vừa qua ông ta đã chứng kiến sức mạnh của súng, tuy không thể áp đảo hoàn toàn nhưng việc nó có thể trao cho phàm nhân năng lực g·iết c·hết siêu phàm giả đã là một kỳ tích.
Việc bán thứ v·ũ k·hí đó cho nhị hoàng tử quả thật quá nguy hiểm.
“Ngươi nghĩ nếu chúng ta không bán thì anh trai của ta sẽ để yên sao?”
Long hỏi.
Đức Bình yên lặng, lão biết câu trả lời, nhưng không muốn nói.
“Thực ra bán súng chỉ là một cách để thể hiện thái độ thôi, thái độ sẵn sàng cúi đầu.”
Đúng vậy, thứ nhị hoàng tử cần là một thái độ, bán súng chính là cách thể hiện thái độ đó.
Giao ra thứ quý giá nhất, Long đang cho phép nhị hoàng tử đánh giá sức mạnh của mình, có như vậy một người cẩn thận như hắn mới có thể yên tâm cho phép Long tồn tại.
Trong c·hiến t·ranh điều quan trọng là phải nhìn vào thực lực tổng thế của hai bên, chứ không phải thắng một hai trận rồi bắt đầu ảo tưởng.
Thực tế rất khắc nghiệt!
“Hơn nữa bán súng cho hắn cũng chưa chắc là điều xấu, ta nghĩ không lâu nữa tin tốt sẽ tới với chúng ta.”
Long thả lưng trên mặt cỏ nhắm mắt lại nở nụ cười giảo hoạt.