Chương 689:
Đột đột đột!
Tiểu đội trưởng liên tục bóp cò nhắm về hướng hắn nghi ngờ có kẻ thù, giữa cánh rừng này chỉ còn tiếng súng của hắn tiểu đội trưởng không nghe thêm bất kỳ âm thanh nào khác.
Một cảm giác bất an xuất hiện lòng hắn!
Khục!
Đột nhiên ngực hắn như gặp phải trọng kích cả cơ thể không giữ được thăng bằng ngã nhoài xuống đất lăn lộn rên rỉ ngực hắn đau đớn như muốn nứt ra nhưng vẫn cố gắng không phát ra âm thanh trên tay vẫn giữ chặt lấy khẩu súng, đây là thứ duy nhất giúp hắn có thể an tâm vào lúc này.
Đáng tiếc chỉ có một khẩu AK không thể giúp hắn an toàn được tiểu đội trưởng nhìn thấy những bóng người đang tụ tập quanh hắn, là lũ nhân loại ma quỷ.
Chúng quây lại xung quanh tiểu đội trưởng nhìn hắn và nở những nụ cười kỳ dị và nói những lời mà tiểu đổi trưởng không thể nghe được, tiểu đội trưởng hiểu rằng đồng đội của mình đã không còn ai bởi vì nếu còn có lẽ nơi này đã phải hứng chịu vô số hỏa lực.
Ahhh!
Giận giữ trong lòng nổi lên cũng có lẽ là vô vọng với kết cục của mình, tiểu đổi trưởng hét lên cò súng bóp xuống.
Đột!
Nhưng tiếng súng chỉ mới vang lên sau đó liền gián đoạn.
“Ahhh!”
Khẩu súng rơi xuống đất, đôi bàn tay của hắn đã dập nát, đau đớn ôm lấy đôi tay của mình trong ánh mắt của tiểu đội trưởng nhìn những kẻ này tràn ngập sợ hãi nhưng nhiều hơn chính là hận thù.
Đám người này lại không quan tâm tới ánh mắt của hắn, một bàn tay đưa ra sau đó tiểu đội trưởng cảm giác mình như rơi vào bóng tối vô tận ý thức của hắn mất đi.
Tiểu đội của hắn đã bị tiêu diệt nhưng ít nhất bọn hắn đã hoàn thành nhiệm vụ kéo dài thời gian có lẽ bây giờ những người bọn hắn bảo vệ đã tới nơi cần tới hoặc ít nhất bọn họ đã tới gần, những kẻ này đã không đuổi kịp nữa.
Đương nhiên nếu bọn hắn có gan tới chắc chắn quân phòng thủ sẽ không ngại có thêm chiến công.
Tiểu đội trưởng không c·hết, hắn chỉ b·ị đ·ánh ngất sau đó hai tay bị cột chặt dựa vào gốc cây rồi đám siêu phàm giả bắt đầu tản ra dọn dẹp chiến trường, bọn hắn không bỏ qua bất kỳ thứ gì dù cho nó đã bị hư hại. Ví dụ như những khẩu GM94 hay những khẩu RPK nằm là liệt bên xác của những người lính thậm chí chỉ là khẩu AK thông thường cũng không ngoại lệ.
Cầm trên tay khẩu GM94 một tên siêu phàm giả không nhịn được nói.
“Cái thứ này không có chút ma pháp nào vậy mà lại có thể phá hủy ma pháp phòng thủ của chúng ta, thật khó tin.”
“Ta nghe nói đây là sản phẩm của cái vương quốc chúng ta đang t·ấn c·ông. Đám điên ở Hắc Nhãn muốn chúng ta đem mấy thứ này về, nghe nói chúng đang nghiên cứu thứ v·ũ k·hí này.”
“Khốn kiếp thật vì cái thứ này mà chúng ta phải c·hết bao nhiêu người rồi. Cái lũ b·ị b·ắt về đấy có thực sự có tác dụng không vậy, v·ũ k·hí đơn giản nhất chúng còn không làm được.”
Một người không nhịn được chửi rủa.
“Hừ! Ngươi nghĩ chuyện này đơn giản như vậy, riêng việc luyện kim đã không đáp ứng được rồi còn cái gì chế tạo. Lũ thất học các ngươi làm sao có thể hiểu được khó khăn trong này.”
Một người trong đó dường như rất bất mãn với những lời vừa rồi.
Hắn là một thành viên chuyên nghiên cứu ma pháp, có mặt ở đây cũng là vì các loại v·ũ k·hí mới của Nam Tinh, chủ yếu là do đám kỹ thuật viên Vân Ngọc bí mật bắt được đưa về Mắt Đen đã dẫn tới hứng thú của lũ điên này.
Trong những năm hoạt động ở Nam Tinh của mình Vân Ngọc đã bí mật b·ắt c·óc không ít nhân viên cùng kỹ thuật viên khoa học của Nam Tinh về đặc biệt là trong thời gian nàng ta phát sinh quan hệ với Long. Bộ nội an của Nam Tinh cũng biết có nhân viên khoa học b·ị b·ắt cóc nhưng lại không ngờ tới bọn họ bị ma quỷ b·ắt c·óc mà chỉ cho rằng là Đế quốc hoặc Thánh quốc làm.
Bọn họ cũng không quá quan tâm chuyện này bởi vì những người b·ị b·ắt cóc hầu hết đều là nhân viên vòng ngoài không quan trọng hoặc những kẻ phản quốc, không đáng để bọn hắn truy tìm dù sao những kỹ thuật đối phương nắm giữ không phải bí mật quốc gia, không đáng để dồn quá nhiều tinh lực đi điều tra. Không có bất kỳ nhà khoa học hàng đầu nào b·ị b·ắt cóc cả, bọn họ đều được bảo vệ cùng giá·m s·át rất chặt chẽ khiến ngay cả Vân Ngọc cũng không có cơ hội.
Nhưng bởi vì những kẻ này đều chỉ sở hữu các kiến thức cơ bản nên việc sản xuất ra những thứ đạt nhu cầu của ma quỷ cũng không dễ. Dù sao cho biết cấu tạo của súng ngươi có thể luyện ra được kim loại cho súng không cũng là một vấn đề còn chưa nói đến dây chuyền sản xuất hàng loạt nữa rồi vô số thứ khác nữa.
Vì thế nên hiện tại ma quỷ vẫn đang ra sức thu thập mẫu vật cùng với đó chính là những khu công nghiệp bọn hắn kiểm soát được của Nam Tinh.
Tất cả đều đánh giá nếu có thể trang bị hàng loạt súng cho lũ da xanh thì sức mạnh của bọn hắn sẽ vượt trội một bậc, đặc biệt là khi phải đối mặt với lũ tinh linh.
Bọn hắn đã nghĩ ra một cách để khắc chế lại sức mạnh từ cái đội hình kia của tinh linh nhưng nó cần có một loại v·ũ k·hí của Nam Tinh, hơn nữa bọn hắn còn phải sản xuất hàng loạt ít nhất phải trang bị cho mỗi tên một cái mới được. Lúc đó đảm bảo cái đội hình Phalanx khốn kiếp kia của tinh linh sẽ trở thành quá khứ.
Vấn đề hiện tại chính là bọn hắn vẫn chưa có năng lực để sản xuất hàng loạt cái thứ v·ũ k·hí đó.
“Ngươi nói ai là thất học.”
Một người nghe vậy không nhịn được giận giữ.
“Làm sao! Ta nói không đúng à?”
Nhưng người này không chịu yếu thế.
“Hắc! Chúng ta thất học cũng được nhưng chắc chắn làm thịt được tên yếu đuối ngươi.”
“Được rồi!”
Chỉ huy lúc này trở lại thấy hai bên đang gầm ghè nhau liền lập tức lên tiếng.
Nghe vậy hai bên lườm nhau rồi quay đi.
“Hắc hắc! Lão tử còn chưa từng nếm thử thịt của một tên nghiên cứu viên, không biết nó sẽ như thế nào.”
Nhưng nó không có nghĩa bọn hắn không bồi thêm vài câu, thậm chí một tên còn đưa con dao của mình lên miệng liếm lấy lưỡi dao đang dính máu ánh mắt như nhìn đồ ăn hướng về phía tên siêu phàm giả nghiên cứu viên.
Bọn chúng không ngại bẩn, toàn bộ lưỡi dao chỉ trong thoáng chốc đã bị liếm sạch sẽ không chừa một giọt máu nào.
“Ahh! Đội trưởng lâu lắm ta không ăn thịt, có mấy tên c·hết rồi để ta chế biến chúng nhé.”
Đội trưởng nghe vậy lườm mắt nhìn bọn hắn nhưng cũng không phải một người nói vì vậy hắn cũng chỉ đành gật đầu đồng ý. Thời gian qua do chiến đấu quá thường xuyên bọn hắn không được ăn ‘thịt’ lần này nhân cơ hội cũng liền làm một bữa đi, hắn cũng đã không thưởng thức ‘thịt’ rất lâu rồi.
…
Tiểu đội trưởng thức dậy đầu đau như búa bổ, hắn muốn dùng tay xoa lấy đầu mình nhưng hắn đột nhiên nhận ra tay chân của mình đã bị trói lại không thể động đậy.
Dãy dụa quan sát xung quanh tiểu đội trưởng thấy được lũ nhân loại ma quỷ ngồi gần đó vây quanh một ngọn lửa.
“Ahhh! Tỉnh rồi.”
Một tên nhân loại ma quỷ đang nhét một miếng thịt vàng óng đầy mỡ vào miệng thấy tiểu độ trưởng tỉnh dậy liền lên tiếng trong khi mồm hắn vẫn đang liên tục nhai lấy nhai để miếng thịt kia, khóe miệng hắn còn có mỡ đang chảy ra khiến hắn phải vội vã dùng tay quẹt đi giọt mỡ này, hắn giống như còn tiếc nuối lãng phí mỹ vị vậy đưa tay lên miệng liếm láp không sót giọt nào.
Tiểu đội trưởng không để ý tới điều đó nhưng khi ánh mắt hắn nhìn vào ngọn lửa đôi mắt hắn như muốn nứt ra.
“Ahhh!”
Tiếng hét này không phải là sợ hãi hay hoảng loạn mà là phẫn nộ cùng căm giận, nước mắt hắn chảy ra nhìn chằm chằm giàn nướng phía trên ngọn lửa.
Nơi đó một cơ thể hình người bị một cây gậy xuyên qua giống như một con heo quay bị treo trên lửa, nhiều nơi trên cơ thể còn không đầy đủ giống như bị dùng dao xẻ qua, mỡ thậm chí còn không ngừng nhỏ giọt xuống dưới nhiệt độ của ngọn lửa.
“Ây! Rất ngon nha, đúng la mỹ vị. Nhưng yên tâm đi ngươi sẽ không bị như vậy đâu.”
Một tên còn không quên cười trêu chọc, hắn cầm lên con dao trên tay xẻ một miếng thịt xuống cho vào miệng.
“Lũ súc vật!”
Đôi mắt tiểu đội trưởng như muốn nứt ra hắn phẫn nộ hét lớn, cố gắng dãy dụa thoát ra khỏi trói buộc.