Chương 690: Định hướng.
“Trong tuần này đã có hai mươi tư cuộc b·ạo l·oạn diễn ra, hơn năm trăm người đã b·ị b·ắt nhưng cũng gây ra mười sáu t·hương v·ong cho lực lượng an ninh.”
Trong hành lang của cung điện hoàng gia Linh Tuyền đang báo cáo tình hình ở phương nam cho Long.
Long không có phản ứng quá khích với nhưng tin tức này, bởi vì những ngày qua hắn đã nghe quá nhiều về nó rồi.
“Chúng ta đã dẹp được mười chín trong số đó còn lại năm cuộc b·ạo l·oạn đã diễn biến thành phản loạn. Bọn chúng t·ấn c·ông các cơ sở của chính phủ sau đó chạy lên rừng núi, tình hình hiện tại đang rất căng thẳng.”
Thấy Long không nói lời nào Linh Tuyền tiếp tục báo cáo.
“Quy mô thế nào?”
Long hỏi.
“Không quá lớn thưa bệ hạ! Tính ra có khoảng hai tới ba nghìn người.”
Long lâm vào trầm tư.
Hai tới ba nghìn người đã trở thành quy mô không nhỏ nhưng với quy mô này đúng là không thể đe dọa tới quân đoàn ở phương nam được.
Vấn đề là tình hình trị an hiện tại vẫn chưa được cải thiện, rất nhiều nơi vẫn phải áp dụng quân quản đây là một điều cực kỳ nguy hiểm đặc biệt với tình hình hiện tại khi Nam Tinh cần dồn lực cho phương bắc thì việc hỗn loạn ở phương nam sẽ khiến Nam Tinh gặp rất nhiều rắc rối thậm chí sẽ ảnh hưởng tới các kế hoạch trong tương lai khi các nguồn lực quốc gia bị chia cắt.
Ví dụ như tình hình miền nam hiện tại khiến việc điều chuyển các nguồn lực quân sự ở miền nam trở nên khó khăn, Nam Tinh vẫn sẽ phải giữ lại một lực lượng quân sự đủ lớn ở phía nam làm công việc trị an.
Nếu là bình thường khi lựa giữa hai việc đang phải làm một lúc thông thường người ta sẽ lựa chọn dồn lực hoàn thành một việc trước khi xử lý việc còn lại. Nhưng đối với tình huống bây giờ lại rất khác cuộc chiến trị an tại lãnh thổ mới không phải trong thời gian ngắn có thể hoàn thành, cho dù ngươi muốn hay không muốn thì nó vẫn ở đó, không phải chỉ cần một chiến thắng liền xong chuyện.
Đây không phải vấn đề sử dụng vũ lực hay cho một ít lợi ích liền có thể được, đối với người dân bản địa bọn hắn vẫn là kẻ xâm lược mặc cho sống dưới sự cai trị của giới quý tộc cuộc sống của bọn hắn không tốt đẹp gì nhưng đã sống quen dưới sự cai trị của quý tộc đột nhiên có thay đổi lớn chắc chắn nhiều người sẽ ngại ngần, hơn nữa người dân cũng chưa nhìn ra lợi ích của những sự thay đổi này trong thời gian ngắn.
Đối với người bình thường bọn hắn có xu hướng thiên về những thứ bón hắn quen thuộc và luôn có tính sợ hãi cùng cảnh giác với những thứ khác lạ. Trong tình huống đó người dân có thể dễ dàng bị kích động trở thành công cụ của những kẻ sau màn, đặc biệt là hậu dệu của những quý tộc cũ cái bóng của bọn hắn trong lòng người dân ở đây thực sự rất lớn.
Còn chưa kể khác biệt về xã hội, văn hóa, chính trị những sự khác biệt này sẽ tạo ra khoảng cách giữa hai bên khiến các mâu thuẫn dễ dàng bùng nổ hơn, việc tiêu hóa khu vực này cần thời gian. Nhưng hiện tại Long thiếu nhất chính là thời gian.
Đi tới thư phòng của mình Long thấy được Văn Trung cùng các bộ trưởng đã chờ sẵn ở đây.
“Vào đi!”
Gật đầu nói với mọi người Long dẫn đầu đi vào.
Cửa phòng đóng lại hai thư ký bắt đầu phục vụ trà nước cho các bộ trưởng.
“Báo cáo đi, kế hoạch thế nào?”
Long không lòng vòng mà trực tiếp vào thẳng vấn đề.
“Bệ hạ! Quy mô di dân hiện tại đang thu hẹp, các hệ thống vận chuyển đều đang phải dồn sức cho quân sự, với tình hình hiện tại rất có thể kế hoạch di dân của chúng ta sẽ chậm ít nhất năm năm.”
Văn Trung trực tiếp vào chủ đề chính.
Để có thể đồng hóa người Thái Nguyệt chính phủ Nam Tinh đã lên kế hoạch cho việc di dân giữa hai khu vực.
Theo đó chính phủ dự tính trong mười năm tới sẽ di dân một triệu người Nam Tinh xuống các vùng phía nam cùng với đó di dân hai triệu người Thái Nguyệt lên phía bắc. Hơn thế nữa chính phủ cũng dự tính tiến hành di dân trong nội bộ khu vực, nói chính xác hơn là để dân cư của Thái Nguyệt rời khỏi nơi ở của họ phân tán ra định cư ở các khu vực khác nhau trong miền nam.
Di dân luôn là phương pháp đồng hóa tốt nhất, để người hai quốc gia ở cùng nhau tạo ra sự giao lưu văn hóa dần dà sẽ hạ tính cảnh giác đối với ngoại vật của người bản địa xuống. Hơn nữa việc di dân sẽ đánh tan các mối quan hệ được thiết lập từ trước đó của người bản địa, tới một khu vực lạ không quen biết sẽ khiến mọi người có tính cảnh giác và thận trọng hơn trong các hành động của mình không dễ dàng bị kích động.
Đơn cử như việc chỉ cần một trưởng lão trong làng lên tiếng hầu hết người dân đều sẽ nghe theo bởi vì bọn hắn đã lớn lên trong làng nơi trưởng lão đã tạo dựng được uy tín của mình trong nhiều năm khiến nhiều người mất đi tính cảnh giác vốn có.
Nhưng nếu người dân tới một vùng đất mới với những mối quan hệ mới việc một lời của một người nào đó không khiến họ dễ dàng bị kích động bởi vì bản thân họ không biết người này là ai và có uy tín như thế nào. Họ sẽ đặt ra sự nghi ngờ với những lời này.
Vì thế việc di dân là điều cần thiết nếu muốn tiến hành đồng hóa người bản địa.
Vốn dĩ kế hoạch này được ưu tiên hàng đầu với các chính sách di dân ưu đãi như miễn thuế cùng chia ruộng đất, thậm chí bản thân bộ tuyên truyền còn tung ra một số tin đồn về những vùng đất giàu có với vàng bạc đầy trên mặt đất để kích thích người dân di dân. Nhưng bây giờ khi c·hiến t·ranh ở phương bắc bùng nổ rất nhiều nguồn lực đều phải chuyển hướng cho c·hiến t·ranh khiến việc di dân trở nên khó khăn.
“Đây chỉ là đánh giá ban đầu của chúng ta thưa bệ hạ, nếu c·hiến t·ranh kéo dài hơn một năm thời gian này có thể kéo dài hơn nữa.”
Văn Trung nói.
Một năm! Long nghe thời gian này trong lòng trở nên trầm tĩnh, hắn đưa tay lên cằm suy nghĩ.
Một năm để kết thúc c·hiến t·ranh, cái này Long cảm thấy không quá khả thi theo hiểu biết c·hiến t·ranh với ma quỷ thời tam đại đế quốc kéo dài hơn hai trăm năm, trước đó còn rất nhiều cuộc chiến khác nhau với ma quỷ nữa theo hiểu biết của hắn một khi cuộc chiến đã diễn ra không có ít nhất năm mươi năm c·hiến t·ranh sẽ không kết thúc việc kết thúc c·hiến t·ranh trong thời gian ngắn hắn cảm giác không thể nào.
Các bộ trưởng ở đây đều là quan chức dân sự vì thế bọn hắn không quá hiểu nhiều về vấn đề quân sự.
“Chuyện kết thúc c·hiến t·ranh trong một năm là điều rất khó, thậm chí chúng ta cần phải chuẩn bị cho c·hiến t·ranh trong nhiều năm nữa.”
Long nói.
Những chuyện này bởi vì trong thời gian gần đây phải tập trung để đảm bảo phương bắc không thất thủ, rất nhiều chuyện còn chưa ổn định, thực sự không có thời gian quan tâm đến vấn đề c·hiến t·ranh sẽ kéo dài bao lâu.
Bây giờ sau khi nghe Văn Trung nói vậy Long mới nhớ đến chuyện này.
Đây cũng không phải vấn đề đơn giản, nếu không thể xác định được chiến lược tương lai khi tiến hành c·hiến t·ranh kết thúc nhanh hay c·hiến t·ranh dài hơi có thể sẽ khiến quốc gia mắc sai lầm về chiến lược.
Ví dụ như nếu ngươi xác định c·hiến t·ranh sẽ kết thúc trong thời gian ngắn ngươi sẽ dồn hết toàn lực để kết thúc c·hiến t·ranh với mục tiêu kết thúc nó trong thời gian ngắn nhưng khi c·hiến t·ranh không thể kết thúc trong thời gian ngắn thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Toàn bộ nguồn lực ngươi dùng trước đó đều đi tong và nguồn lực cho c·hiến t·ranh của quốc gia trở nên rỗng tuếch lúc đó ngươi sẽ lấy gì ra để chiến đấu với đối phương. Vốn dĩ với nguồn lực đó nếu xác định chiến lược lâu dài nó thậm chí có thể cung cấp cho c·hiến t·ranh kéo dài tới một vài năm, nhưng bây giờ lại vì xác định sai chiến lược ngươi đốt sạch số đó chỉ trong một năm. Đó sẽ là một sai lầm vô cùng lớn.
Vì thế hiện tại hắn đang rơi vào trầm tư, suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm gì với những vấn đề trên.
Tình hình hiện tại điều Nam Tinh cần là kết thúc mọi cuộc chiến càng nhanh càng tốt, nhưng hắn không chắc sức mạnh hiện tại của Nam Tinh có thể làm được điều đó hay không.
“Còn một vấn đề nữa thưa bệ hạ! Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều vấn đề ở phương nam khi các bộ ngành trung lặp vai trò với nhau khiến hiệu suất hoạt động giảm mạnh.”
Văn Trung vẫn không dừng lại.
“Không phải có cơ quan liên ngành riêng phụ trách chuyện này sao?”
Long bất ngờ! Để thực hiện kế hoạch này chính phủ đã thành lập cả một cơ quan liên ngành riêng vậy mà vẫn gặp phải các vấn đề trung lặp như vậy.
“Không được thưa bệ hạ, quyền lực của cơ quan này rất hạn chế rất nhiều kế hoạch cùng quyết định phải xin ý kiến các cấp cao hơn. Đặc biệt chuyện này còn liên quan tới q·uân đ·ội nữa.”
Phương nam hiện tại phần lớn vẫn trong chế độ quân quản quả thật chuyện này không thể tách khỏi q·uân đ·ội và cơ quan liên ngành không có sự tham gia của q·uân đ·ội.
“Ý ngươi là gì?”
Long hỏi.
Văn Trung nhìn những người còn lại sau đó nói.
“Chúng ta cần một cơ quan có quyền lực ngang bộ để hoàn thành kế hoạch này thưa bệ hạ.”