Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sắt Thép Ma Pháp

Chương 691: Giải cứu.




Chương 691: Giải cứu.

Vân Ngọc tựa vào ghế chăm chú đọc tờ báo vừa được xuất bản vào sáng nay.

Giống như lần trước nhà tù nàng ở là mọt nhà tù sang trọng với đầy đủ tiện nghi, báo chí được thay đổi hàng ngày, nó không chỉ là báo quốc gia mà còn là một vài tờ báo giải trí khác.

Dù sao với thân phận của mình mặc dù Long không nói gì nhưng Vân Ngọc vẫn được đối xử một cách rất tử tế huống chi tiền của nàng không ít, mặc dù phần lớn tài sản của nàng đều đã bị tịch thu nhưng không nhịn được nàng nhiều tiền số tài sản còn lại vẫn đủ để nàng có một cuộc sống sung túc trong tù.

Có lẽ thứ duy nhất nàng ghét ở đây là thi thoảng lại có người tới thẩm vấn nàng, mặc dù nên nói nàng cũng đã nói hết, những thứ không nên nói bọn hắn cũng không lấy được nhưng đã lâu như vậy rồi đám này vẫn không chịu từ bỏ khiến nàng rất phiền. Nếu không phải nơi này là nhà tù của Nam Tinh nàng đã ra tay xử lý bọn hắn rồi, dù sao đối phương cũng không phong tỏa ma pháp của nàng Vân Ngọc có thể tự do thi triển ma pháp.

Đương nhiên Vân Ngọc cũng hiểu trong nhà tù này nếu gây nguy hiểm cho quản ngục chắc chắn sẽ phải ăn đau khổ, dù sao trong nhà tù này cũng không chỉ có nàng là siêu phàm giả và đám người kia từng ỷ vào vũ lực của mình hỗn loạn cho nhà tù.

Đã lâu lắm rồi nàng cũng không thấy đám người kia xuất hiện nữa. Vì thế Vân Ngọc rất thức thời không phản kháng mà chỉ thoải mái hưởng thụ, nàng hiểu Long nếu nàng tiếp tục gây rối cái danh tình nhân của quốc vương sẽ không thể bảo vệ nàng được nữa.

Nhưng thời gian gần đây nàng lại đang rất vui.

Rất dễ hiểu người của nàng đang tới, trên báo chí cứ vài ngày một lần đều cập nhật tình huống c·hiến t·ranh ở phương bắc không chút che dấu ít nhất là tin tức công khai đối với toàn dân như thế này.

Mỗi ngày nàng đều chăm chú đọc báo chí theo dõi tình hình c·hiến t·ranh, không phải là chờ đồng loại của nàng đánh xuyên phương bắc tới nơi đây để giải cứu nàng. Vân Ngọc hiểu sức mạnh của Nam Tinh, có thể ma quỷ chiếm lợi thế bất ngờ khiến phương bắc bị thất thủ trong chốc lát nhưng muốn đánh xuyên Hẻm Bắc liền không dễ dàng. Chỉ cần để Nam Tinh có thời gian phản ứng nàng cho rằng chỉ khoảng hơn một triệu quân hoàn toàn không thể đánh xuyên phương bắc.

Điều nàng mong chờ hiện này chỉ là có thể hoàn toàn kiểm soát được phương bắc là rất tốt rồi, nàng chỉ sợ tới phương bắc bọn hắn cũng không bắt lại được.

Nàng vui vẻ là bởi vì cuối cùng lực lượng giải cứu nàng không còn bị giới hạn nữa, chắc chắn sẽ có những kẻ chuyên nghiệp tới đây và đưa nàng rời đi, việc của nàng là chờ đợi mà thôi.



Lúc này cửa căn phòng mở ra, từ bên ngoài một người hầu tiến vào trên tay là đồ ăn nhẹ buổi chiều Vân Ngọc không quá để ý nàng vẫn tiếp tục chăm chú đọc báo chờ đợi đồ ăn được bày lên bàn.

Tới khi đồ ăn đã được bày hết lên bàn người hầu lui ra Vân Ngọc mới chậm rãi thưởng thức đồ ăn nhưng đột nhiên nàng dừng lại đôi lông mày nhíu chặt đặt hạt bánh nhỏ trên tay xuống.

Bánh này rất nhỏ chỉ bằng một nửa hạt điều tất cả đều được cất giữ trong một hộp sắt số lượng cũng nhiều một cách kỳ lạ, đặc biệt hơn là màu của bánh có cái chỉ có một màu, có cái có hai màu có cái lại có tới ba màu nhưng cũng chỉ là ba màu đỏ, xanh đậm cùng đen.

Cách sắp xếp những chiếc bánh này cũng rất đặc biệt nàng lấy bánh ra khỏi hộp bắt đầu xếp lại trên bàn từng lớp từng lớp một cho đến khi chiếc bánh cuối cùng vào vị trí.

Nhìn những chiếc bánh được xếp ngay ngắn trên bàn Vân Ngọc nở nụ cười rồi nàng cầm lên bánh nhỏ bắt đầu thưởng thức bữa ăn tương đương với bữa ăn cả tuần của một người bình thường.

Một giờ sau còi báo động vang lên cửa phòng mở ra, đã tới giờ hoạt động chung các tù nhân có thể sử dụng các không gian hoạt động chung cho tù nhân.

Ở đây thời gian dài Vân Ngọc đương nhiên tạo được mối quan hệ với một số người, đương nhiên không phải ai cũng duy trì mối quan hệ với nàng dù sao ma quỷ luôn là kẻ thù của nhân loại cho dù có là tù nhân đi chăng nữa. Nơi này là nhà tù sang trọng vì thế cũng là nơi tập hợp rất nhiều quý tộc bọn hắn biết phân tấc của mình ở đâu.

“Có người nhờ ta đưa cho ngươi thứ này.”

Nhưng không phải ai cũng biết phân tấc như vậy.

Một nữ tù nhân khá trẻ tuổi tiến tới bên cạnh Vân Ngọc, nàng bí mật dúi vào tay Vân Ngọc thứ gì đó.

Còn chưa kịp để Vân Ngọc cảm ơn nàng ta đã lập tức rời đi không chút do dự.



Dấu đồ vật trong tay đưa mắt quan sát lính canh quanh khu vực Vân Ngọc tiến vào nhà vệ sinh gần đó. Mất một khoảng thời gian Vân Ngọc đi ra, ngước nhìn xung quanh nàng thấy được có bốn ánh mắt của quản ngục nhìn về phía này. Vân Ngọc tin rằng nếu nàng không xuất hiện trong khoảng thời gian tới thì đứng ở đây sẽ là bọn hắn.

Sau đó Vân Ngọc tiếp tục nói chuyện với một số người cho tới khi giờ sinh hoạt chung kết thúc.

Nhưng!

“Vân Ngọc chúng ta cần kiểm tra thân thể ngươi.”

Ba quản ngục nữ chặn lại Vân Ngọc không để nàng tiến vào phòng sau đó nàng đi theo ba người tiến vào căn phòng bên cạnh.

Mất khoảng năm phút Vân Ngọc đi ra cùng với ba người nàng dùng ánh mắt lạnh như băng hừ một tiếng bày tỏ sự bất mãn của mình rồi đi tới trước cửa phòng.

Ba người không quan tâm tới thái độ của nàng mà đi tới giúp nàng mở cửa phòng.

Tiến vào phòng biểu cảm của Vân Ngọc đã bình tĩnh trở lại, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt nàng đi tới bên cạnh tựa lưng vào cửa đôi tai tập trung nghe ngòng bên ngoài.

Không biết trải qua bao lâu khi cảm giác được quản ngục đã rời đi Vân Ngọc mới tiến vào nhà vệ sinh sau khi đi ra trên tay nàng đã có một đôi công cụ bẻ khóa.

Dấu công cụ đi Vân Ngọc bắt đầu sinh hoạt thường ngày của mình không có bất kỳ khác lạ nào.

Cho tới khi bầu trời không có tới một ánh sáng tất cả mọi người đã nghỉ ngơi một đôi bàn tay thò ra từ cửa nhỏ bắt đầu mở khóa.



Cánh cửa này cũng chỉ là khóa bình thường chỉ cần có kỹ thuật cùng kiên nhẫn liền có thể mở khóa, cũng không phải khóa ma pháp cần tới ma pháp mới có thể mở.

Mất khoảng mười lăm phút một tiếng kích nhỏ vang lên ổ khóa mở ra, trong suốt thời gian này không có bất kỳ ai đi tuần cả.

Vân Ngọc biết đây là thời điểm tốt nhất để mở khóa, suốt thời gian qua nàng đã quen thuộc với thời gian tuần tra của quản ngục nơi đây.

Két! Một tiếng.

Âm thanh bản lề cửa di chuyển rất lớn khiến Vân Ngọc giật mình dừng lại, với âm thanh này trạm gác bên ngoài hoàn toàn có thể nghe được. Nàng vội vã đóng lại cửa tránh bị phát hiện.

Quả nhiên rất nhanh sau đó nàng nghe được âm thanh bản lề di chuyển, là quản ngục nghe được âm thanh lạ nên tới kiểm tra.

Đi tới trước của phòng quản ngục thấy được ổ khóa mở toang, hắn giật mình vội vã mở của ra đi vào bên trong. Nhưng ngay khi hắn vừa đặt chân vào phòng một vệt kim loại ánh lên, không kịp phản ứng kim loại đã đâm vào cổ họng quản ngục, miệng của hắn bị một bàn tay khác chặn lại.

Công cụ mở khóa biến thành công cụ g·iết người Vân Ngọc dùng sức một phát cổ họng quản ngục bị rạch ra máu bắn ra như vòi phun nhiểm đỏ dung nhanh của nàng, nhưng nó không khiến nàng dừng lại nàng dùng sức xô ngã quản ngục dùng toàn bộ sức nặng của mình giữ lấy quản ngục không cho hắn dãy dụa.

Người khi thiếu không khí cần vài phút mới có thể c·hết hẳn, trong thời gian này nàng phải đảm bảo hắn không làm ra hành động gì khiến nàng bị lộ mặc cho máu không ngừng thẫm đẫm cơ thể nàng.

Nàng không dám sự dụng ma pháp, bởi vì xung quanh nhà tù này có rất nhiều máy cảm ứng ma pháp một khi nàng sử dụng chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Quản ngục dãy dụa rất kịch liệt, hắn thoát miệng ra khỏi bàn tay Vân Ngọc muốn kêu lên nhưng khi hắn há miệng chỉ có những âm thanh nhẹ phát ra. Đến cuối cùng hắn c·hết mà không thể phát ra một âm thanh nào.

Vân Ngọc cẩn thận đóng cánh cửa buồng giam lại, dùng chìa khóa của quản ngục mở cửa khu dựa theo trí nhớ tới một khu nhà vệ sinh vắng người chờ đợi, không mất quá lâu mặt đất bên dưới đột nhiên sụp xuống từ phía dưới một nhân loại ngó đầu lên quan sát xung quanh.

Hóa ra bên dưới là một đường dẫn nước của nhà tù, không biết những kẻ này từ đâu có thể biết được sơ đồ nhà tù, thứ vỗn dĩ nên được bảo mật.