Chương 693: Đối đầu.
Nhìn nữ nhân trước mặt Vân Ngọc cười.
“Ta biết ngươi!”
Lý Hồng Ngọc nghe vậy đôi lông mày nhướng lên bất ngờ nói.
“Ngươi biết ta?”
“Đúng vậy ngươi là Lý Hồng Ngọc, kẻ mà bệ hạ luôn tìm kiếm. Không ngờ người cứu ta lại là ngươi.”
Vân Ngọc tự nhiên trả lời.
“Ngươi vẫn còn gọi hắn là bệ hạ.”
Lý Hồng Ngọc nghe vậy rất không hài lòng nhíu mày nói.
Nhưng điều đó lại khiến Vân Ngọc cười.
“Ngươi cười cái gì?”
Lý Hồng Ngọc thấy vậy đôi lông mày nhíu chặt rất không hài lòng.
“Ta biết ngươi căm thù hắn. Ta cũng biết những chuyện hắn đã làm với ngươi nhưng trong mắt ta hắn vẫn là một vị vua xứng đáng, ít nhất hắn không vì một ai mà phản bội lại quốc gia của mình. Licht rất thích những người như hắn ta vẫn chưa từ bỏ việc để hắn trở thành một tín đồ của Licht.”
Vân Ngọc cười nói và nàng không dấu ý đồ của mình.
Lần này là Lý Hồng Ngọc cười, nàng nhìn Vân Ngọc như nhìn kẻ điên.
“Xem ra bị giam giữ lâu như vậy khiến đầu óc ngươi xảy ra vấn đề rồi.”
Vân Ngọc không phản bác, nàng bĩu môi nhún vai im lặng.
Nhưng điều đó lại khiến Lý Hồng Ngọc cảm thấy bị xúc phạm, cái thái độ kia giống như nàng ta khinh thường đáp lời nàng vậy.
“Làm sao? Đường đường là ma quỷ vậy mà lại có tình cảm với một nhân loại ngươi không thấy xấu hổ cho chủng tộc của mình.”
“Ngươi nhầm rồi, ta vẫn là nhân loại. Thứ các ngươi gọi là ma quỷ là những vị chúa tể chúng ta tín ngưỡng, giống như cách các ngươi tin ngưỡng tam thân vậy.”
Vân Ngọc bình tĩnh trả lời không vì những lời của Lý Hồng Ngọc mà xao động.
“Ha ha! Tín ngưỡng của các ngươi là ăn thịt người sao, ta nghe nói các ngươi đã biến ăn thịt người thành một nghệ thuật. Ăn thịt đồng loại của mình, tồn sung cái ác các ngươi cũng xứng tự xưng là người.”
Lý Hồng Ngọc chế nhạo nói.
Mặc dù nàng hợp tác với ma quỷ nhưng không có nghĩa nàng xem những kẻ trước mặt là đồng loại của mình.
“Tín đồ của Licht không ăn thịt người. Nhưng ta cho rằng thế giới này tôn sùng mạnh được yếu thua, nếu đã yếu liền không có tư cách sống sót thay vì c·hết đi một cách vô dụng để bọn hắn phát huy chút tác dụng còn lại của mình bọn hắn nên cảm thấy vinh dự.”
Lý do gì đây?
Lý Hồng Ngọc thực sự không biết phải nói như thế nào với cái lý lẽ này cuối cùng nàng chỉ có thể im lặng. Nàng biết để một tín đồ trung thành từ bỏ tính ngưỡng của mình chỉ thông qua những lời nói là điều không thể nào, huống chi tam quan của bọn họ còn bị thay đổi thì cái chuyện này càng trở nên bất khả thi.
Và nàng cũng không có hứng thú với việc biến tín đồ của ma quỷ trở lại làm người.
“Ngược lại là ngươi! Đường đường là nhân loại vậy mà lại hợp tác với kẻ thù lớn nhất nhân loại, phản bội chủng tộc của mình. Cảm giác như thế nào vậy?”
Vân Ngọc công kích Lý Hồng Ngọc.
“Cảm giác ư! Rất bình thường ta không cảm thấy có vấn đề gì cả.”
Vân Ngọc cũng không có ý định giải thích cho hành động của mình, cho dù có lý do nào đi chăng nữa phản bội chính là phản bội đặc biệt đây còn là tội phản nhân loại thì càng không có bất kỳ lý do nào có thể giải thích cho hành động của nàng. Nói lý do ra thì có làm được gì! Nhân loại cho dù biết cũng sẽ không tha cho nàng, đứng trước tội phản nhân loại mọi lý do đều vô dụng.
“Nếu có thể diệt được Nam Tinh khiến bệ hạ của ngươi sống không bằng c·hết có lẽ ta sẽ rất vui.”
Đương nhiên nàng vẫn không quên chế diễu Vân Ngọc, nàng nhấn mạnh hai chữ ‘bệ hạ’.
Lúc này một trung niên nhân đi vào, hắn nhìn về phía hai nàng nói.
“Cảnh sát đang đến, đừng thể hiện cái gì khác thường.”
Nói rồi hắn đi ra khỏi phòng.
Rất nhanh bên ngoài đã vọng vào âm thanh nói chuyện, hẳn là người bên ngoài đang nói chuyện với cảnh sát.
Một lúc sau hai người bị gọi ra.
“Hai người tên gì?”
Cảnh sát nhìn hai người hỏi.
“Trần Ngọc Linh, Phong Tuyết Minh thưa ngài.”
Hai người trả lời.
Đương nhiên là sử dụng tên giả, dung mạo của hai người cũng được trang điểm thay đổi qua. Không phải cái gì mặt nạ da người, mà là kỹ thuật trang điểm đừng nói là nữ biến nữ cho dù nữ biến thành nam kỹ thuật trang điểm cũng có thể làm được.
“Hai người tới Hoàng Phổ làm gì?”
Hoàng Phổ hiện tại là một trong ba thành phố lớn nhất phương nam, nằm trong trục kinh tế bắc nam kết nối với đường sắt vì thế dân cư lưu động ở nơi này cũng rất lớn. Đó chính là lý do nơi này được tạm thời lựa chọn làm nơi ẩn náu, chính vì sự lưu động dân cư thường xuyên này mới khiến lực lượng cảnh sát khó lòng kiểm soát, nếu không bọ họ rất dễ bị lộ.
“Chúng ta muốn tránh c·hiến t·ranh, bây giờ phía bắc đều là ma quỷ, ngài cũng biết mà.”
Lý Hồng Ngọc thể hiện cảm xúc buồn khổ trả lời.
Có không ít gia đình di tản từ khu vực trung tâm xuống mặc dù ma quỷ vẫn bị kiềm chế ở phương bắc. Thời gian gần đây những chuyện như vậy xảy ra rất thường xuyên vì thế cảnh sát không quá nghi ngờ nhưng hắn vẫn sẽ kiểm tra.
“Các ngươi có giấy tờ gì không?”
“Chứng minh của chúng ta thưa ngài.”
Hai người đều đồng loạt lấy ra chứng minh công dân, chứng minh này không làm bằng nhựa mà bằng kim loạt phía trên cũng không có ảnh chỉ có một số thông tin cơ bản cùng đặc điểm nhận dạng và chống làm giả.
Mặc dù cái chống làm giả này lại rất dễ làm giả, ít nhất bằng mắt thường rất khó phân biệt.
Không có cách công nghệ thời điểm hiện tại không có năng lực chống làm giả tốt trên kim loại, nếu sử dụng giấy như tiền thì lại quá dễ hư hỏng, gỗ thì lại dễ bị mọt và việc chống làm giả trên gỗ cũng không khác là bao so với trên kim loại.
Đương nhiên cảnh sát cũng không có năng lực phân biệt thật giả chỉ với mắt thường như thế này vì thế hắn chỉ nhìn qua đặc điểm nhận dạng rồi lại nhìn hai người một lượt. Đặc điểm nhận dạng luôn là thứ rất dễ thấy trên mặt và một số có thể làm giả được nếu không chạm trực tiếp rất khó có thể phát giác.
Kiểm tra xong cảnh sát trả lại chứng minh cho hai người rồi dặn dò.
“Các ngươi cận thận một chút! Thời gian gần đây thành phố rất loạn, đừng đi ra ngoài một mình đặc biệt là phụ nữ.”
“Cảm ơn ngài!”
Hai người nhận lại chứng minh công dân cảm ơn cảnh sát.
Trong suốt quá trình Vân Ngọc không lên tiếng, nàng bị nhốt thời gian dài như vậy không quá hiểu tình huống bên ngoài nếu không cận thận nói ra cái gì khiến người ta nghi ngờ liền rắc rối.
“Khi nào người của ta tới đón?”
Chờ cánh cửa đóng lại Vân Ngọc mới lên tiếng hỏi.
Hiện tại nàng vẫn theo người của Lý Hồng Ngọc trong khi người của nàng liền không có ở đây, một người cũng không có.
“Nếu ngươi muốn b·ị b·ắt lại liền có thể tìm người của ngươi.”
“Ý ngươi là gì?”
“Bây giờ Nam Tinh đang ráo riết truy lùng đám dị giáo các ngươi, việc ngươi b·ị b·ắt sau khi hội họp với người của ngươi là rất cao.”
“Vậy ta sẽ đi đâu?”
“Chúng ta được yêu cầu giao ngươi cho hải yêu.”
Lý Hồng Ngọc nhìn Vân Ngọc nở một nụ cười đầy ý vị.
“Không biết ngươi bị ướt như chuột lột bị dìm xuống biển sẽ như thế nào. Cứ nghĩ tới hình ảnh đó lại khiến ta vui vẻ.”
“Ta đau khổ khiến ngươi vui vẻ như vậy sao?”
Lý Hồng Ngọc không nhịn được cười nói.
“Ta đau khổ khiến ngươi vui vẻ như vậy sao?”
Vân Ngọc trừng mắt với Lý Hồng Ngọc nói.
“Ha ha! Đương nhiên rồi chỉ cần là người tên khốn kia yêu đau khổ ta đều vui vẻ. Nếu không phải thân phận của ngươi có lẽ ta đã g·iết ngươi rồi.”
Lý Hồng Ngọc không chút dấu diếm hận ý của mình với Long.
Đối với nàng cho dù là ai chỉ cần có quan hệ mật thiết với Long nàng đều vui vẻ nếu bọn họ đau khổ, nó giống như ánh sáng trong trái tim nàng vậy.
“Xem ra ngươi rất hận hắn! Nhưng thật tiếc cho ngươi hải yêu là một chủng tộc lưỡng cư mặc dù mạnh về hải chiến yếu lục chiến nhưng môi trường sống của bọn hắn vẫn chủ yếu trên bờ, bọn hắn chỉ lặn dưới biển rất giỏi thôi.”
Lý Hồng Ngọc đánh nát ảo tưởng của Vân Ngọc.