Chương 695: Giao chiến.
Rống!
Một ngọn lửa từ trong miệng rồng phun ra như muốn nuốt chửng lấy con đại bàng trước mặt.
Nhưng với tốc độ cùng độ cơ động của mình đại bàng dương cánh cùng toàn bộ thân thể lộ ra phía trước tạo ra sức cản không khí khiến tốc độ của nó chậm lại, sau đó cơ thể của nó lượn một vòng tránh đi ngọn lửa phía trước.
Ngay khi hai bên sượt qua nhau hai móng vuốt của đại bàng dang ra chụp lấy cổ dài của rồng, móng vuốt sắc bén của nó đâm sâu vào da thịt rồng cố định lại, sau đó cánh của nó đập mạnh quay tại chỗ lôi theo con quay một vòng.
Bị kẹp lấy cổ con rồng cố sức dãy dụa nhưng ở thế yếu cho dù có cố gắn như thế nào cũng không thể làm gì được, đối với hiệp sĩ trên lưng nó giờ đây cũng không có thời gian để hỗ trợ hắn đang phải cố gắng bám vào lưng rồng nếu không muốn c·hết.
Quay một vòng sau đó dùng sức ném con rồng ra xa, móng vuốt của đại bàng dù rất sắc bén nhưng cuối cùng nó chỉ là móng vuốt muốn g·iết c·hết một con rồng trong một đòn là rất khó thay vì thế nó lựa chọn khiến rồng mất đi thăng bằng, nhân thời cơ này móng vuốt của nó cào lên hai cánh rồng.
Rống!
Cố gắng lấy lại thăng bằng đôi cánh vỗ liên tục nhưng lớp da trên cánh đã bị tổn thương khả năng bay của nó gặp phải một thử thách rất lớn.
Lúc này đại bàng mới ra đòn kết liễu tìm một thời cơ thích hợp khi rồng không thể bảo vệ phía dưới của mình móng vuốt của nó đâm sâu vào bụng rồng với một vết cào.
Đây không phải vết cào thông thường chỉ b·ị t·hương ngoài da, nó đâm sâu vào da cho tới bụng máu cùng nội tạng giống như không thể giữ được nữa rơi ra từ bên trong.
Kết thúc rồi! Con rồng thậm chí không còn sức để vỗ cánh nó rơi xuống tự do xuống đập vào tường thành của pháo đài nơi cũng đang diễn ra một trận chiến.
Mũi tên bay ra từ trên tường thành đáp xuống những thú nhân đang cố gắng tiếp cận tường thành.
“Cận thận!”
Tiếng hét vang lên, cung thủ đứng bên dưới thấy được ánh sáng trên đầu mình dường như bị thứ gì đó che lại, ngẩng đầu lên quan sát không chút do dự hắn nhảy sang bên cạnh.
Rầm!
Xác con rồng đập vào tường thành nhưng nó không rơi xuống mà bị mắc kẹt trên tường.
“Siêu phàm giả mau tới đây trợ giúp.”
Xạ thủ hét lớn kêu gọi, nếu để con rồng nằm trên tường thành thế này sẽ ngăn cả hành động rất bất lợi cho việc phòng thủ.
Nhưng xạ thủ cũng chỉ là người bình thường hắn không xử lý được xác rồng này, vì thế chỉ có thể tìm siêu phàm giả hỗ trợ.
Nói xong hắn cũng không quan tâm xác rồng bên cạnh nữa mà lấy ra mũi tên kéo căng rồi lập tức thả ra, thậm chí hắn còn không thèm ngắm bắn mà trực tiếp nhả mũi tên, bên dưới rất đông không cần thiết phải ngắm bắn.
Sau đó hắn lại lập tức rút ra một mũi tên khác lặp lại động tác tương tự vừa rồi, không có kéo cung chờ đợi đồng loạt bắn cũng không có người ra hiệu bắn.
Đừng tưởng tưởng mấy cái kéo cung đồng loạt bắn trong phim, nó không tồn tại ngoài đời đâu, kéo cung tốn rất nhiều sức lực nếu còn phải kéo cung chờ ra hiệu mới bắn đồng loạt sẽ phải tiêu tốn nhiều sức hơn nữa vì thế các cung thủ thường sẽ lập tức dương cung bắn ngay chứ không ngắm bắn quá lâu. Dù sao phía trước mục tiêu cũng phi thường dày đặc chỉ cần không mù cũng có thể bắn trúng.
Bởi vì trước đó phía bắc không có đe dọa hơn nữa lại c·hiến t·ranh với Đế quốc ở phía nam khiến cho sản lượng v·ũ k·hí nóng vốn cũng không đủ đáp ứng thay đổi trang bị cho toàn quân nên Thánh quốc chỉ có thể tạm thời bỏ qua cho lực lượng canh giữ trường thành. Vì thế tới bây giờ quân canh giữ của trường thành cũng chỉ có cung tên cùng giáo mác, chỉ có lực lượng mới được chi viện lên đây là trang bị súng nhưng lực lượng đó hiện tại không có mặt ở đây. May mắn pháo dã chiến vẫn được điều động trang bị cho các pháo đài, nếu không tình huống bây giờ liền rất khó nói.
Boom!
Một phát đạn ma pháp bắn lên tường thành, nhưng đã bị ma pháp phòng thủ ngăn cản tường thành không chịu tổn thương nhưng vẫn tạo ra rung chấn.
Quân phòng thủ cũng không chịu thưa kém, pháo ma pháp được bố trí trên các đài cao cũng khai hỏa nhắm vào pháo ma pháp của đối phương, không chỉ vậy một hàng pháo dã chiến được bố trí ở lớp tường thành thứ hai cũng khai hỏa.
Rầm rầm rầm!
Pháo dã chiến không mất quá nhiều thời gian để tái khai hỏa vì thế những v·ụ n·ổ liên tục xuất hiện trong đội hình thú nhân ma quỷ khiến bọn chúng tổn thất không nhỏ.
Khác với ma quỷ ở phía đông, ma quỷ ở phía tây không có nhiều hiểu biết về sự thay đổi của thế giới nhân loại dù sao bức tường này thực sự là một vách ngăn lớn ngăn cản các nỗ lực xâm nhập từ hướng này vì thế mặc dù ma quỷ ở phía đông có chia sẻ một chút tin tức nhưng chắc chắn bọn hắn không có chút đề phòng nào.
Bây giờ chính là thời điểm bọn hắn ăn phải đau khổ khi thiếu thốn tình báo.
Vốn dĩ với quân số áp đảo của mình đáng lẽ ra bọn hắn đã phải tiếp cận được tường thành rồi.
Nhưng bây giờ thì sao? Bọn hắn vẫn cách tường thành hơn một trăm mét không thể tiếp cận được, điều này khiến cho nguyên soái của cánh quân phía tây không khỏi mất kiên nhẫn.
“Đã chín giờ rồi đến chân tường cũng không tiếp cận được.”
Nhìn tình huống trước mặt nguyên soái của thú nhân ma quỷ không nhịn được giận giữ mắng mỏ.
“Kẻ thù có v·ũ k·hí mới uy lực rất mạnh thưa ngài, đội hình của chúng ta bị phá tan quá dễ dàng.”
Phó nguyên soái lên tiếng giải thích.
Nguyên soái thấy vậy nhìn sang phó nguyên soái trừng mắt nói.
“Ngươi thấy ta bị mù sao?”
“Không…không có!”
Phó nguyên soái vội vã lắc đầu nói, hắn sợ nguyên soái đại nhân sẽ lôi mình ra chém đầu.
Cánh quân phía tây cũng không giống như cánh quân phía đông, nơi này nguyên soái là một độc tài đúng nghĩa một lời nói của hắn có thể quyết định sống c·hết của một người cho dù đó có là phó nguyên soái đi chăng nữa.
“Nguyên soái! Đã chín giờ rồi, trời sắp tối quân của chúng ta cũng đã kiệt sức chi bằng chúng ta rút quân nghỉ ngơi chỉnh đốn lại. Cũng để tìm cách xuyên thủng nơi này.”
Lúc này một tướng lĩnh khác lên tiếng, công thành chín giờ là một khoảng thời gian dài chắc chắn q·uân đ·ội đã mệt mỏi rút quân là lựa chọn duy nhất. Dù sao việc công pháo đài như thế này cũng phải quân chính quy tới công, lũ da xanh không phù hợp để công pháo đài, đặc biệt là những pháo đài với cấu trúc phức tạp như vậy.
Nguyên soái nghe vậy nghiêm túc nhìn tướng lĩnh này nói.
“Ngươi hẳn hiểu tình hình hiện tại của chúng ta phải không? Chúng ta đã phải vượt qua toàn bộ vùng đất ma địa để tới đây. Nếu không thể nhanh chóng xuyên thủng cái pháo đài c·hết tiệt này chúng ta sẽ trở thành đồ ăn.”
Để duy trì hậu cần vượt qua ma địa một cách bình thường là điều bất khả thi. Một khi không thể nhanh chóng đột phá trường thành bọn hắn sẽ biến thành thức ăn của lũ da xanh. Đối với lũ da xanh nếu chúng đói mọi thứ liền có thể trở thành đồ ăn.
“Nhưng tiếp tục như vậy không phải là cách thưa ngài, các binh lính đều đã phi thường mệt mỏi, hơn nữa t·hương v·ong vô cùng lớn chúng ta cần rút lui chỉnh đốn lại để cho các binh sĩ nghỉ ngơi. Tiếp tục như vậy chỉ khiến tính mạng của các binh lính c·hết vô ích.”
Vị tướng quân này không chút sợ hãi tiếp tục lên tiếng thuyết phục nguyên soái. Tình hình hiện tại đã thực sự không có năng lực đánh hạ tòa pháo đài này trong thời gian ngắn.
Nguyên soái nhìn sang những tướng lĩnh khác hỏi.
“Các ngươi cũng nghĩ như vậy?”
Các tướng quân nghe vậy đếu né tránh ánh mắt của nguyên soái, cái uy của nguyên soái thực sự quá lớn trong cánh quân phía tây bọn hắn thực sự không dám làm trái ý nguyên soái.
Nhìn lũ thuộc hạ của mình né tránh ánh mắt không dám nói một câu nguyên soái hừ lạnh một tiếng hắn lại đưa ánh mắt về phía tường thành cuối cùng vẫn cắn răng ra lệnh.
“Rút quân đi.”
Sau những lời này không khí xung quanh trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, các tướng lĩnh lập tức đi xử lý.
Khoảng ba mươi phút sau đội quân thú nhân dừng lại, bắt đầu rút lui nhưng thú nhân vẫn để lại một lực lượng đoạn hậu đứng ngoài tầm bắn của cung tên nhằm đề phòng pháo đài cử quân truy kích.
Nhưng pháo đài không cử quân truy đuổi mà dùng pháo dã chiến bắn đuổi theo đối phương, đặc biệt là đội hình đoạn hậu gần như bị pháo dã chiến cày qua một lượt.