Chương 697:
Thành phố Lạc Xương nằm ở phía nam Hẻm Bắc, là thanh phố đầu tiên sau khi tiến vào vùng trung tâm của vương quốc. Là một thành phố gần Hẻm Bắc nhất về phía nam khiến cho hiện tại đây là nơi tập kết hàng hóa cùng q·uân đ·ội sẵn sàng cho kế hoạch phản công.
Vì thế mặc dù khá nhiều người đã rời thành phố chạy xuống phía nam để tránh c·hiến t·ranh nhưng ở đây vẫn rất đông đúc, chủ yếu đều là q·uân đ·ội cùng những công nhân được thuê để phục vụ hậu cần ở các khu vực xung quanh.
Trên đường phố lúc này khắn nơi đều là lính tuần tra, chỉ cần gặp phải người lạ liền sẽ trực tiếp hỏi chuyện.
An ninh ở đây thắt chặt một cách nghiêm ngặt, người lạ tới thành phố chỉ cần b·ị b·ắt gặp liền sẽ bị hỏi chuyện, rất nhiều trường hợp cho dù trước đó đã bị một đội tuần tra hỏi rồi nhưng gặp đội tuần tra sau sẽ bị hỏi tiếp, điều này khiến mọi người đều vô cùng căng thẳng dù sao người nào bị quan phương kiểm tra liên tục đều sợ.
Không có người là tuyệt đối trong sạch, huống chi cải cách mới chỉ diễn ra mười lăm năm, trước đó đối với lực lượng chấp pháp người dân vẫn còn phi thường sợ hãi đâu. Vì thế bọn hắn phi thường lo ngại khi bị đội tuần tra kiểm tra.
Nhiều người không nhịn được còn trực tiếp rời khỏi Lạc Xương không muốn tiếp xúc với .
“Làm việc ở đây phải cận thận, hàng ngày ngươi chỉ được di chuyển theo con đường quy định sẵn nếu đi lệch ra khỏi con đường này bị phát hiện liền bị mang về tra hỏi. Đừng có ý nghĩ may mắn tiền bối của các ngươi bây giờ vẫn đang ở trong cũi đấy.”
Trên con đường an ninh nghiêm ngặp một lão già mang theo một đám người đi trước vừa đi vừa dặn dò những người phía sau.
Những người này có người rất trẻ tuổi, nhưng cũng có người nhìn qua còn già hơn cả lão già trước mắt dù vậy tất cả đều im lặng nghe theo lời dạy bảo của lão già.
Không có cách hôm nay, ngày mai và thời gian tới bụng của bọn hắn rỗng hay đầy đều phụ thuộc vào lão, đứng trước cơn đói tuổi tác không là gì cả.
Vừa đi vừa nói tới khi bọn hắn gặp được một đội tuần tra.
“Lão Giang những người này là ai?”
Đội trưởng dẫn đầu đội tuần tra đi tới trước mặt lão già hỏi, binh lính phía sau hắn cũng mơ hồ tạo thành một vòng vây xung quanh đám người.
Lão già được gọi là lão Giang thấy người đội trưởng liền lập tức cười nói.
“Triệu đội trưởng bọn hắn là người mới bổ sung công việc. Vừa rồi các ngài bắt một nhóm người khiến nhân lực chúng ta không đủ, hơn nữa công việc ngày càng nhiều chỉ có thể khẩn cấp tuyển thêm người từ bên ngoài.”
Đám người phía sau thấy vậy đứng im không động đậy, bọn hắn biết bây giờ nên ngoan ngõa để lão già phía trước xử lý.
“Kiểm tra chứng minh công dân.”
Triệu đội trưởng nghe vậy cũng không tin hoàn toàn còn yêu cầu kiểm tra chứng minh công dân.
“Mọi người lấy chứng minh công dân ra để các đại nhân kiểm tra.”
Giang lão cũng lên tiếng để mọi người phối hợp kiểm tra của đội tuần tra.
“Ta…ta không có chứng minh công dân.”
Trong đoàn người cũng có người không có chứng minh công dân. Dù sao thời gian quá ngắn chứng minh công dân còn chưa phổ biến tại các vùng quê Nam Tinh, nhiều nơi thậm chí vẫn còn duy trì lối sống của mười lăm năm trước đâu.
“Những ai không có chứng minh công dân đứng sang một bên.”
Giang lão lập tức nói.
Rất nhanh đoàn người đã tách ra làm hai, nhóm có chứng minh công dân nhiều hơn một chút dù sao khu vực xung quanh thành phố hẳn cũng đã phổ cập chứng minh công dân.
Nhìn nhóm người còn lại Giang lão nói.
“Những người không có chứng minh công dân trở về đi.”
Nghe vậy nhóm người hoảng loạn nói.
“Tại sao vậy đại nhân? Không phải chỉ thiếu một cái chứng minh công dân thôi sao.”
Bọn hắn không thể không hoảng loạn, công việc này quyết định thời gian tới bọn hắn có no bụng hay không làm sao không hoảng được.
“Không có chứng minh công dân không thể làm việc, đây là quy định. Nếu các ngươi muốn làm việc vậy tìm trưởng bối trong làng các ngươi, người có chứng minh công dân làm cam kết liền sẽ được nhận việc.”
Giang lão giải thích.
Nơi này là kho hàng hóa của q·uân đ·ội, người không có thân phận rõ ràng làm sao có thể vào được, những người có chứng minh công dân này sau đó còn có một lượt kiểm tra nữa mới được vào làm việc.
Mặc dù nhu cầu lao động rất nhiều nhưng đây là hàng hóa cho cuộc phản công phải thực sự cận thận, nếu xảy ra chuyện sẽ là t·hảm h·ọa.
Đi thêm một lúc nữa phía trước có cả trạm gác của q·uân đ·ội, sau khi xuất trình giấy tờ đoàn người được Giang lão đưa tới một dãy nhà.
“Đây sẽ là nơi ở tạm thời của các ngươi, mọi người phân phòng đi rồi mọi người cùng đi ăn tối. Mọi người ăn xong thì tập trung ở quảng trường đừng đi đâu cả, đêm nay sẽ tiến hành bước xác minh thân phận cuối cùng. Nếu không qua được cửa này các ngươi không thể làm việc được đâu.”
Lão Giang dặn dò với mọi người.
“Giang lão chúng ta đã kiểm tra một lượt rồi vậy mà còn phải kiểm tra nữa sao?”
Có người không nhịn được hỏi, trước khi vào đây đều bị kiểm tra hết rồi bây giờ còn phải kiểm tra nữa.
“Lần trước chỉ là sơ qua, lần này là xác nhận thông tin các ngươi cung cấp có chính xác hay không. Được rồi nếu đã không làm sai thì cũng không phải sợ, qua được đợt kiểm tra này các ngươi liền có thể làm việc rồi.”
…
Đêm tối luôn là thời điểm phù hợp cho mọi âm mưu và cũng là thời điểm lực luộng an ninh cần sự tập trung cao độ nhất.
“Anh kia làm gì ở đây? Không biết có lệnh giới nghiêm ban đêm sao?”
Một nhóm lính chặn lại một thanh niên một mình đi lại trên đường phố vắng người vào ban đêm.
Thanh niên này có vẻ đã ngà ngà say khuôn mặt đỏ ửng cười làm lành với nhóm lính.
“Xin…xin lỗi ta…ta sẽ về nhà ngay!”
Mặc dù đã có chút say nhưng thanh niên vẫn còn chút tỉnh táo biết mình đang gặp phải vấn đề gì.
“Đứng lại!”
Nhưng lính canh làm sao có thể dễ dàng để hắn rời đi như vậy, bọn hắn còng tay thanh niên lại rồi mang về doanh trại được thiết lập gần đó.
Bởi vì đây là khu vực quân sự tạm thời nên không có các đồn cảnh sát hay công trình phục vụ quân sự nên bọn hắn chỉ có thể tạm thời trưng dụng một số căn nhà trong này là doanh trại và nhà giam.
“Lại có người tới!”
Người canh giữ nhà giam thấy đội tuần tra lại mang người tới liền không nhịn được nói, trong lời nói rất mất kiên nhẫn.
“Làm sao vậy?”
“Không còn đủ chỗ nữa, nơi này đầy người rồi, các ngươi đưa hắn tới nơi khác đi.”
Người canh giữu lên tiếng nói.
“Nhiều như vậy?”
Đội trưởng nghe vậy giật mình nói, hắn không ngờ được mấy ngày gần đây lại bắt nhiều người tới vậy.
“Các ngươi bắt bọn hắn nhưng lại không có người tới xử lý, chỉ giam lại ở đây thử hỏi xem có nhiều hay không. Ta đã báo lên trên rồi nhưng đến giờ vẫn chưa có người xuống xử lý chuyện này.”
Người canh giữ bất đắc dĩ nói.
“Chỉ có một người ngươi cố gắng một chút.”
Đội trưởng lên tiếng thuyết phục, hắn cũng không muốn phải đi một chuyến để chuyển tên này sang chỗ khác.
“Không có, không có chỗ nữa. Tất cả bây giờ đều nằm dưới sàn ngươi để hắn nằm ở đâu.”
Nhưng hắn vẫn bị từ chối thẳng thừng.
Thấy vậy bọn hắn không còn cách nào khác lại phải mang theo thanh niên rời đi.
“Đội trưởng lỡ nhà tù tiếp theo cũng đầy người thì sao?”
Đi được một đoạn một đội viên lên tiếng.
Lời này khiến sắc mặt đội trưởng mịt mờ, hắn suy nghĩ nếu thực sự có tới chỗ tiếp theo cũng đầy thì sao. Lúc đó không phải mọi chuyện thành công cốc.
Nhưng hắn không trả lời mà tiếp tục dẫn đội tuần tra đi tới nhà tù tiếp theo, may mắn nhà tù này vẫn nằm trong khu vực tuần tra của bọn hắn nếu không liền rắc rối.
Nhưng khi tới nhà tù tiếp theo bọn hắn lại phải đi ra, bởi vì nơi này cũng tương tự.
Nhìn tên thanh niên đau khổ cầu xin trước mặt, đội trưởng đành thở dài một hơi nói.
“Nhà ngươi ở đâu chúng ta đưa ngươi về?”
Dù sao ngoại trừ việc đi lại vào ban đêm cũng không có tội gì khác, nói nhẹ không nhẹ nói nặng cũng không nặng đã không có nhà giam rồi cũng chỉ đành thả hắn đi.
Thanh niên liên tục cảm ơn bọn hắn rồi dẫn bọn hắn đi tới nhà. Ở đây bọn hắn dặn dò thanh niên rồi liền rời đi.
Thanh niên nhìn đội tuần tra đi xa rồi mới đóng cửa, sau đó hắn tháo dày ra lấy từ bên trong ra một tập giấy khá dày, không biết là hắn phải chịu khổ thế nào khi phải đi dày như vậy.