Chương 699: Mục tiêu.
Đoàn tàu vào ga, từ trong các khoang tàu binh sĩ như ong vỡ tổ bước xuống, các binh sĩ bước xuống súng trên tay đã lên nòng sẵn tản ra xung quanh cảnh giới.
Ngay sau đó Lê Nguyên Dũng tư lệnh quân đoàn bốn xuất hiện.
“Tướng quân hoan nghênh ngài tới Hẻm Bắc.”
Chỉ huy sư đoàn phòng thủ Hẻm Bắc, cùng với tham mưu của quân đoàn bốn bước tới thực hiện động tác chào với Lê Nguyên Dũng.
“Rất vui được gặp anh đại tá, tình huống hiện tại thế nào?”
Lê Nguyên Dũng cũng đáp lại bằng một động tác chào rồi hai người bắt tay nhau vừa đi vừa hỏi.
“Tất cả đều đã vào vị trí chỉ chờ mệnh lệnh.”
Tham mưu trưởng đáp lời.
Quân đoàn bốn đã sắp có mặt đầy đủ biên chế ở đây, tham mưu trưởng mang theo bộ tham mưu của quân đoàn bốn có mặt trước để tiến hành bố trí trước cuối cùng hôm nay chỉ huy quân đoàn cùng với đó là tiểu đoàn cảnh vệ của hắn xuất hiện ở đây.
Tiểu đoàn cảnh vệ là lực lượng bảo vệ an toàn cho chỉ huy quân đoàn vì thế bọn họ luôn đi cùng với chỉ huy quân đoàn ở bất kỳ thời điểm nào.
“Khi nào chúng ta đầy biên chế?”
“Đêm mai lữ đoàn pháo binh 423 sẽ tới thưa ngài. Theo kế hoạch năm giờ sáng hôm sau bọn họ sẽ vào vị trí chiến đấu, trận địa pháo cùng bộ chỉ huy đã chuẩn bị sẵn sàng chỉ cần chờ pháo vào vị trí.”
Tham mưu trưởng tiếp tục trả lời.
Bộ chỉ huy của lữ đoàn pháo binh phải tới trước để tiến hành thăm dò quan sát địa hình làm quen với chiến trường để đảm bảo có thể trong thời gian ngắn nhất nắm bắt mục tiêu cần pháo kích.
Vì thế trước khi pháo tới thì bộ chỉ huy của pháo binh thường đã có mặt ở chiến trường trước đó. Đương nhiên chỉ những lực lượng có quy mô trên trung đoàn mới cần làm như vậy.
Tới được bộ tham mưu Lê Nguyên Dũng lập tức nhìn và sa bàn.
“Đây là nơi nào?”
Lê Nguyên Dũng chỉ vào một vị trí trên sa bàn hỏi.
“Đây là phường Tân Lai, nơi này hiện có ít nhất một sư đoàn địch c·hiếm đ·óng thưa ngài.”
Đại tá ở bên cạnh lập tức tìm được cơ hội lên tiếng, hắn là địa đầu xà ở đây hiển nhiên thông thạo địa hình nơi này hơn tham mưu trưởng.
“Vậy đây là doanh trại của địch?”
Lê Nguyên Dũng chỉ vào các địa điểm được đánh dấu trên sa bàn, đây đều là những nơi đóng quân tập trung của tinh linh ma quỷ. Bởi vì vẫn áp dụng chiến thuật v·ũ k·hí lạnh nên ma quỷ vẫn sử dụng cách đóng quân tập trung thông thường mà không phải theo kiểu đóng quân phân tán như thời đại v·ũ k·hí nóng.
Không có cách khả năng liên lạc hạn chế khiến bọn hắn không còn lựa chọn nào khác. Nếu tiền hành đóng quân theo kiểu phân tán sẽ rất dễ bị chia cắt tiêu diệt, dù sao không có khả năng liên lạc tức thời bọn hắn không thể nhanh chóng chi viện cho nhau.
Cũng vì điều này mà ma quỷ tinh linh cần một nguồn nhân lực lớn hơn rất nhiều so với Nam Tinh để có thể kiểm soát một khu vực.
Trên bản đồ lúc này có tổng cộng mười lăm doanh trại có ở trong thành phố, có ở ngoài thành phố. Đặc biệt là vị trí hai cánh của thành phố, nơi này đang là địa bàn tranh đoạt rất khốc liệt của hai phe, bởi vì một khi hai cánh bị kiểm soát thành phố sẽ bị bao vây.
Trong c·hiến t·ranh hiện đại một thành phố bị bao vây chắc chắn sẽ không thể chống cự được quá lâu, lượng dân cư khổng lồ cùng tiêu hao trong chiến đấu là một con số cực kỳ kinh khủng, một khi tuyến hậu cần bị chặt đứt như vậy cũng liền cách thất thủ không xa.
Vĩnh Đông cũng tương tự như vậy, nếu không thể xây dựng lại đường tiếp tế, sớm muộn cũng sẽ thất thủ.
“Vâng thưa ngài! Đây đều là vị trí của các doanh trại địch.”
“Đi! Chúng ta đi xem một chút.”
Điều tra thực địa luôn là điều cần thiết trước khi chiến đấu, thông thường nhiệm vụ này sẽ do lực lượng trinh sát xử lý nhưng Lê Nguyên Dũng luôn có thói quen đích thân đi quan sát để dễ dàng nắm bắt tình hình.
Rồi hắn nhìn về tiểu đoàn trưởng tiểu đoàn trinh sát bên cạnh nói.
“Người của ngươi đâu? Phân một đội đi theo ta.”
Trong bất kỳ trận chiến nào lực lượng trinh sát luôn là lực lượng được điều động đầu tiên, mặc dù bản thân lực lượng phòng thủ ở đây cũng có trinh sát nhưng điều đó cũng không quan trọng.
Lê Nguyên Dũng được dẫn tới một vị trí cao trong thành phố, nơi quân phòng thủ vẫn có thể đảm bảo an toàn. Từ đây hắn có thể sử dụng ống nhòm để quan sát mảnh đồi kia, mặc dù dưới chân đồi có rất nhiều công trình xung quanh nhưng phía trên lại vẫn giữ được sự xanh tươi.
Rất rõ ràng nơi này vẫn chưa được khai thác, nếu là ở hiện đại nơi này có thể trở thành một khu dân cư cao cấp.
Từ vị trí này Lê Nguyên Dũng có thể thấy được bóng dáng của tinh linh xung quanh khu vực, lượn lờ phía trên đó còn có lũ sư thứu lực lượng không quân của tinh linh.
“Doanh trại của kẻ địch ở đâu?”
Lê Nguyên Dũng hỏi.
“Ở kia thưa ngài! Chính là nơi này.”
Đi theo sau Lê Nguyên Dũng là lính của tiểu đoàn trinh sát, hắn chỉ về một hướng sau đó lại chỉ về một điểm trên bản đồ nói.
Quan sát bản đồ, lại dùng ống nhòm quan sát hướng đó một lượt Lê Nguyên Dũng chỉ thấy những dãy nhà sắp xếp san sát nhau, không có bất kỳ dấu hiệu nào nhận biết đây là doanh trại của tinh linh tộc.
“Thật sự là ở kia sao?”
Lê Nguyên Dũng có thắc mắc, nơi đó thực sự không giống với doanh trại của tinh linh trong ấn tượng của hắn.
“Vâng thưa thiếu tướng chính là nơi đó.”
“Cái biểu tưởng đặc biệt của trại chỉ huy tinh linh tộc làm sao không có?”
Tinh linh tộc luôn có một biểu tượng rất bắt mắt trên trại chỉ huy, nhưng bây giờ hắn nhìn một lượt không thấy.
“Kỳ thực trước đó có thưa ngài, nhưng sau khi bị pháo binh san bằng thì không còn cái biểu tượng đó nữa.”
Trinh sát nhún vai nói.
Nghe vậy Lê Nguyên Dũng không nói gì, cái biểu tưởng đó cũng quá rõ ràng cũng chỉ có kẻ ngu mới không nã pháo vào đó.
Sau đó Lê Nguyên Dũng bắt đầu quan sát những vị trí còn lại hắn có thể quan sát, từ những doanh trại lớn của tinh linh tới những chốt chặn khó khăn hay những điểm lời thế.
“Nếu có thể kiểm soát được ngọn đồi đó, pháo binh của chúng ta có thể bắn tới bất kỳ đâu trên chiến trường.”
Lê Nguyên Dũng nói.
Không giống như việc bố trí pháo binh trong thành phố khi đường đạn của pháo bị che đi bởi các tòa nhà cao tầng, hay bố trí pháo binh ở hậu phương khi tầm bắn không thể với tới các khu vực xa ngọn đồi này đủ cao để tránh các kiến trúc xung quanh lại ở khá gần trung trâm chiến trường vì thế là một địa điểm lý tưởng để đặt pháo binh.
Một khi pháo binh được đặt ở đây toàn bộ chiến trường sẽ nằm trong tầm kiểm soát của quân Nam Tinh.
“Đổi vị trí thôi! Ta muốn tới một vị trí gần hơn.”
Lê Nguyên Dũng nói.
“Thiều tướng, nếu tiến gần hơn nữa đã đi vào khu vực giao chiến, như vậy rất nguy hiểm.”
Trinh sát lên tiếng nhắc nhở.
Sở dĩ điểm cao này vẫn còn tồn tại ở đây mà không bị pháo ma pháp nhắm vào là bởi vì nơi này nằm ngoài tầm bắn của pháo ma pháp, nếu tiến thêm tới các điểm cao khác gần khu vực giao chiến lúc đó hiệp sĩ d·ịch b·ệnh cùng pháo ma pháp sẽ đồng loạt chăm sóc bọn họ.
“Không sao ngươi sẽ bảo vệ ta phải không?”
Lê Nguyên Dũng cười nói, hắn vỗ vai chỉ huy của tiểu đoàn cảnh vệ bên cạnh mình.
Người này nghe vậy bất đắc dĩ nhìn quân đoàn trưởng của mình nói.
“Ngài thực sự rất thích đâm đầu vào chỗ c·hết, có thể đừng mang theo chúng ta được không?”
Rất rõ ràng đây không phải lần đầu tiên Lê Nguyên Dũng làm ra những hành động này và cảnh vệ trưởng của hắn thực sự đã trải qua một thời gian không mấy tốt đẹp.
“Ha ha! Ta đương nhiên sẽ không đi tìm c·hết, có các ngươi ở đây làm sao ta có thể c·hết được.”
Lê Nguyên Dũng cười.
“Đi! Chúng ta tới gần hơn một chút.”
Rồi Lê Nguyên Dũng thúc dục những người khác cùng đi với hắn, mặc dù nhìn cảnh vệ xung quanh hắn rất không tình nguyện.