Chương 700: Không phải nơi nào cũng an toàn.
Lê Nguyên Dũng cùng đội cảnh vệ của mình tiếp cận gần với chiến trường.
Càng tới gần âm thanh súng đạn càng rõ ràng thi thoảng lại có những nhóm binh lính chạy ngang qua nhưng bọn họ cũng không để ý tới nhóm người.
Phía trước vẫn còn chiến đấu, bọn họ cần phải nhanh chóng chi viện cho chiến trường còn việc kiểm tra thân phận của nhóm người không phải nghĩa vụ của bọn hắn. Chỉ cần đám người Lê Nguyên Dũng không tiếp cận khu vực bọn hắn phụ trách liền được.
Nhưng một lúc sau đó bọn hắn lại tiến vào một khu vực khá bình tĩnh, xung quanh còn không có một binh lính nào. Đây là một điều rất kỳ lạ với một khu vực gần chiến trường như thế này.
Lê Nguyên Dũng cùng người của mình lại không hề để ý tới chuyện này, vẫn tiếp tục tiến lên tiếp cận chiến trường.
Đột nhiên từ trên tầng hai của ngôi nhà bên cạnh một bóng người lao ra, ngay sau đó từ cửa sổ tầng hai những ngôi nhà xung quanh cùng hướng với bóng đen vừa lao ra những bóng đen khác đều lần lượt lao ra nhào về phía đoàn người ở bên dưới.
Bị t·ấn c·ông bất ngờ các binh lính ở cánh phải không kịp phản ứng bị một kiếm chém c·hết.
Lúc này những người xung quanh mới bắt đầu phản ứng.
“Kẻ địch! Là tinh linh.”
Một siêu phàm giả hét lên một tiếng cảnh báo, khẩu QL-2 trên tay hắn dơ lên muốn khai hoả.
Nhưng chưa kịp bóp cò hắn đã thấy được mũi kiếm tới ngay trước mặt, nếu lúc này nhắm bắn không biết đạn có bắn trúng đối phương hay không nhưng chắc chắn hắn sẽ b·ị c·hém c·hết.
Không còn cách nào khác hắn thay đổi tư thế dùng thân súng che trước người mình.
Choang!
Tiếng kim loại v·a c·hạm vang lên, một phát trọng kích không thể chặt đứt thân súng nhưng đã khiến súng cong vênh đánh mất khả năng khai hoả, cơ thể của hắn bị nhát chém này đánh ngã xuống đất.
Cánh tay của hắn truyền tới cảm giác đau đớn, đòn vừa rồi quá nặng cho dù sống sót được sau đòn đó nhưng tay phải đã không thể hoạt động được nữa.
Không có thời gian quan tâm tới cảm giác đau đơn, hắn vội vã lăn người sang một bên tránh né nhát chém tiếp theo đánh xuống.
Nhịn đau tay trái rút ra dao dung thiết bên hông, chưa kịp thi triển ma pháp con dao chỉ có thể dơ lên đón đỡ nhát chém tiếp theo.
Chỉ với tay trái không thuận rõ ràng không thể đón đỡ nhát chém nặng như vậy chỉ có thể cố gắng thay đổi hướng chém của thanh kiếm. Nhưng nhát chém đó vẫn cắt đứt da thịt trên tay trái của hắn nhuốm đỏ ống tay áo.
Lúc này một cây dao găm mang theo ánh sáng kim loại đâm tới tên tinh linh khiến hắn phải vội vã thu kiếm lại bảo vệ trước người.
Mũi dao đâm lên thân kiếm bị chặn lại. Nhưng không mất quá nhiều thời gian thân kiếm bắt đầu nóng đỏ lên có dấu hiệu tan chảy.
Thấy cảnh này tên tinh linh liền muốn lui lại kéo dài khoảng cách, nhưng siêu phàm giả bên dưới làm sao cho hắn cơ hội đó.
Một nhát kiếm từ dưới đâm tới chỉ cách đùi của hắn vài mili liền dừng lại, ma pháp phòng thủ đã bảo vệ hắn khỏi đòn này.
Xì!
Nhưng nhiệt độ khổng lồ từ dao găm lại đang không ngừng tiêu hao sức mạnh của ma pháp phòng thủ, nếu tiếp tục như vậy rất nhanh ma pháp phòng thủ sẽ b·ị đ·ánh sập.
Dơ chân đá vào cánh tay của siêu phàm giả dưới chân tên tinh linh vội vã lùi lại.
Người phía trên thấy vậy lập tức tiến lên muốn áp sát người đối phương. Phải biết tầm sát thương của dao găm ngắn hơn rất nhiều so với kiếm, nếu để đối phương kéo dài khoảng cách lợi thế sẽ thuộc về kiếm.
Bị cuốn lấy tinh linh liên tục lùi lại, hắn cố gắng để không bị rơi vào thế áp sát nếu không hắn cũng chỉ có thể dùng tay không để chiến đấu.
Xung quanh cũng đã trở thành một trận hỗn chiến. Lũ tinh linh ma quỷ không biết xuất hiện từ đâu vậy mà tìm được đám người Lê Nguyên Dũng.
Kỳ thực bọn hắn chỉ là một nhóm tinh linh thành công lẻn qua chiến tuyến muốn tìm kiếm những vị trí trọng yếu của quân Nam Tinh để t·ấn c·ông.
Để có thể lẻn qua chiến tuyến này bọn hắn đã phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, có khi cả ngày không di chuyển được vài mét chỉ để chờ cơ hội lẻn vào.
Với bảy tinh linh nếu tận dụng tốt bọn hắn thậm chí có thể gây ra thiệt hại lớn cho đối phương.
Ai mà ngờ được khi bọn hắn đang ẩn nấp tìm thời cơ thì đoàn người Lê Nguyên Dũng xuất hiện.
Đội trưởng chỉ cần quan sát cách ăn mặc cùng bố trí đội hình bảo vệ xung quanh liền đoán ra được đây là một người có thân phận quan trọng.
Vì thế thay vì lựa chọn những địa điểm quan trọng hắn quyết định xử lý đoàn người này và đặc biệt là kẻ được bảo vệ ở giữa kia. Tinh linh đội trưởng có cảm giác chỉ cần xử lý tên này sẽ tạo ra bước ngoặt lớn cho chiến trường.
Lúc này hắn đang dùng sức ma pháp lấy tốc độ nhanh nhất có thẻ tiếp cận tên tướng lĩnh được bảo vệ ở trung tâm, tinh linh đội trưởng lao tới như một mũi tên thanh kiếm giống như một mũi kim sắc nhọn đâm tới.
“Ahhh!”
Chỉ một phát đâm ma pháp phòng thủ của cảnh vệ trưởng Lê Nguyên Dũng sụp đổ, mũi kiếm xuyên thủng vai trái của đối phương, giống như một cây kim xuyên qua tấm vải không gặp phải chút khó khăn nào.
Vội vã muốn thi triển ma pháp đáp trả đối phương, những cảnh vệ này đột nhiên nhận ra mình không thể thi triển ma pháp.
Mạch ma pháp của hắn bị một thứ gì đó chặn lại, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra cơ thể hắn đột nhiên vô lực bị kéo về phía sau.
“Ahhh!”
Lại một người nữa bị xuyên thủng, lần này không phải là vai mà là ngực và cũng giống như đội trưởng của mình hắn bị kéo theo phía sau.
“Tướng quân chạy nhanh.”
Những hộ vệ còn lại thấy vậy liền lập tức tràn lên chắn trước người Lê Nguyên Dũng để hắn bỏ chạy, mọi thứ quá hỗn loạn bọn họ chỉ có thể dùng dao dung thiết nghênh kích.
Nhưng cũng không phải ai đều là siêu phàm giả, hai người đã bị hạ chỉ còn hai người là siêu phàm giả ở bên cạnh, số còn lại đều là phàm nhân.
Chênh lệch trình độ là điều rất khó san bằng huống chi hai người còn sử dụng dung thiết dao bản yếu kém của dung thiết kiếm trong khi v·ũ k·hí mạnh nhất lại không có ở đây việc bọn hắn bị áp đảo là điều không quá bất ngờ.
Phía sau Lê Nguyên Dũng đang được những hộ vệ còn lại hộ tống đi cách xa chiến trường, phải kéo dài đủ khoảng cách những v·ũ k·hí chống siêu phàm giả kia mới có thể sử dụng được nếu không muốn ngộ thương đồng minh.
“Chi viện đâu? Lúc nào tới?”
Lê Nguyễn Dũng cũng không quên hỏi sĩ quan liên lạc đang đeo máy vô tuyến trên lưng bên cạnh.
“Đã gọi rồi thiếu tướng, sẽ rất nhanh có người tới.”
“Lựu đạn choáng.”
Lúc này cảnh vệ ở phía trước hô lên, khi tinh linh đã đột phá phòng ngự của hai người phía trước tiến tới đây.
Nghe được những lời này những người xung quanh đồng loạt bịt tai nhắm mắt quay lưng lại, chỉ có lũ tinh linh không biết chuyện gì xảy ra vẫn đang đánh nhau rất hăng.
Mặc dù đã quay lưng lại rồi những Lê Nguyên Dũng vẫn có thể thấy được ánh sáng chói lóa phát ra từ sau lưng cùng với âm thanh đinh tai nhức óc phát ra.
Đây không phải lựu đạn choáng cho người bình thường, để có thể đối phó với siêu phàm giả khả năng gây choáng của nó đã được tăng cường cực kỳ kinh khủng. Cho dù đã chuẩn bị trước nhưng ngay cả bản thân Lê Nguyên Dũng cũng cảm thấy choáng váng.
Còn chưa kịp khôi phục tay của hắn đã bị một lực kéo lên lôi hắn chạy đi.
Lê Nguyên Dũng không phản kháng để người lôi đi, thi thoảng đôi chân của hắn lại mất thăng bằng vì cơn choáng vẫn chưa qua.
Mất khoảng trên dưới năm giây tinh linh đã khôi phục, các hộ vệ do có chuẩn bị trước đã tỉnh trước bọn hắn một tíc tắc nhưng cái thời gian này không kịp làm gì cả.
“Lựu đạn choáng!”
Tiếp tục hét lên lần thứ hai, chốt lựu đạn được tháo ra cùng với đó là cây kiếm xuyên thủng cơ thể người lính.
Lại một phát lựu đạn choáng p·hát n·ổ khiến cho lũ tinh linh chậm đi vài nhịp, còn Lê Nguyên Dũng vì đã cách một khoảng nên không còn bị lựu đạn choáng ảnh hưởng nữa, hắn vẫn có thể tiếp tục chạy để bảo vệ tính mạng của mình.