Chương 702: San bằng.
Boom boom boom!
Tiếng pháo vang vọng khắp thành phố, ánh sáng từ những v·ụ n·ổ chiếu rọi thành phố, nếu từ trên cao nhìn xuống những v·ụ n·ổ giống như những đoá hoa nở rộ giữa lòng thành phố đổ nát vậy.
Nhưng những đoá hoa này không mang lại tình yêu, hanh phúc mà là c·hết chóc, những đoá hoa màu xám đầy c·hết chóc nở rộ trên giữ màn đêm.
Tiếng xung phong vang vọng đánh thức tất cả những ai rơi vào giấc ngủ, quân đoàn ma pháp dẫn đầu với hoả lực áp đảo tiến về phía trước trong khi những người lính phàm nhân mang theo v·ũ k·hí hạng đơn binh chạy theo sau, cố gắng không tụt lại so với quân đoàn ma pháp.
“Tránh mau.”
Tiếng hét thất thanh vang lên, các binh lính vội vã tránh sang hai bên.
Rầm!
Ngay sau đó một cục bê tông bay thằng vào đội hình đè nát mọi thứ bên dưới nó, trong cục bê tông còn có những thanh thép lòi ra cực kỳ nguy hiểm, một trong những thanh thép đó giờ đây đang đâm xuyên qua cơ thể của một người lính.
“Quân y! Quân y.”
Đồng đội cạnh đó may mắn trốn thoát được một kiếp vội vã gọi quân y trong khi hắn chỉ có thể đứng nhìn không biết phải làm gì.
“Tiếp tục tiến lên, tiếp tục tiến lên.”
Tiểu đội trưởng không dừng lại tiếp tục thúc dục mọi người tiến lên, không thể vì một người mà làm lỡ chiến cuộc được, mặc dù bọn họ chỉ là một tiểu đội cũng không ngoại lệ.
Nhưng rất nhanh bọn hắn đã dừng lại, bởi vì phiá trước t·ấn c·ông quá nhanh khiến một số vị trí của quân tinh linh không kịp lui về sau mắc kẹt sau phía sau chiến tuyến Nam Tinh.
Nhiệm vụ của bọn hắn là xử lý những ổ đề kháng này, phía trước chính là một ổ đề kháng như vậy.
“Có ba tên, một tên khả năng cao đã b·ị t·hương.”
Lính trinh sát báo cáo cho tiểu đội trưởng.
“Áp chế bọn hắn! Đùng để bọn hắn dùng ma pháp. Những người còn lại theo ta, chuẩn bị sẵn lựu đạn choáng.”
Tiểu đội trưởng ra lệnh nói rồi hắn dẫn theo những người còn lại di chuyển tới một góc tối.
Đột đột đột!
Tiếng súng máy khai hoả vang lên thu hút sự chú ý của đối phương, dựa vào đêm đen nhóm người bắt đầu tiếp cận những căn phòng phía trước.
Nhưng còn chưa được nửa đường một q·uả c·ầu l·ửa bay tới chiếu sáng toàn bộ con đường cùng những người đang được màn đêm bảo vệ.
Boom!
Vụ nổ bao phủ mọi người nhưng nó không thể khiến tiểu đội mất sức chiến đấu.
Chẳng mấy chốc một loạt đạn phóng lựu bay ra rơi về phía nơi xuất phát của q·uả c·ầu l·ửa.
Tiểu đội trưởng không gặp phải tổn thương do ma pháp, hắn tiếp tục dẫn đầu chạy nhanh về phía trước muốn tiếp cận mục tiêu.
Phía sau hai binh sĩ cầm lấy GM94 khai hoả về phía lỗ hổng ngăn cản đối phương lộ diện ra.
Tiếp cận mục tiêu chỉ cách một bức tường tiểu đội trưởng rút ra lựu đạn choáng ném vào bên trong, không chỉ một mà là hai ba năm sáu quả liên tục bị ném vào.
Bên trong chỉ vang lên những t·iếng n·ổ của lựu đạn. Cho tới khi quả lựu đạn cuối cùng p·hát n·ổ bọn hắn mới tràn vào.
Bọn hắn thấy được hai tên tinh linh đang ôm đầu nằm ngã nhoài trên mặt đất.
Không chút do dự bọn hắn khai hoả, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có ánh sáng cùng âm thanh vang lên. Rất nhanh mọi thứ đã kết thúc, bọn hắn đi ra lôi theo hai cái xác đầy lỗ thủng chính là hai tên tinh linh.
Tên còn lại bọn hắn liền lười mang ra, dù sao cũng đã b·ị t·hương nặng cho dù là siêu phàm giả cũng không có khả năng tự chữa trị chỉ có thể chờ c·hết.
“Mọi người nghỉ ngơi đi.”
Tiểu đội trưởng nói rồi hắn ra lệnh cho người lính bên cạnh mình.
“Báo cho đại đội trưởng chúng ta xong việc.”
Bởi vì máy vô tuyến chỉ xuống tới cấp trung đội nên việc liên lạc với bên trên bọn hắn chỉ có thể sử dụng lính liên lạc.
…
“Chúng ta đang gặp chống cự khá mạnh ở ngã tư này, đối phương đang đầu nhập rất nhiều quân vào đây, trong thời gian ngắn rất khó công phá được.”
Tham mưu trưởng chỉ vào một ngã tư trên sa bàn nói.
Vị trí của ngã tư này rất n·hạy c·ảm, có được nó sườn của trung tâm sẽ bị đe doạ nên tinh linh tộc sống c·hết bảo vệ nơi này.
Nếu không thể chiếm được nơi này, lực lượng t·ấn c·ông ở trung tâm cũng có thể bị hở sườn cực kỳ nguy hiểm.
“Trong thời gian ngắn rất khó xuyên thủng nơi này thưa ngài. Hệ thống phòng thủ ở đây rất phức tạp, nếu cố gắng t·ấn c·ông vào t·hương v·ong sẽ rất lớn.”
Tham mưu giải thích.
Trong thời gian qua ma quỷ cũng rút không ít kinh nghiệm, bọn hắn đã xây dựng nên một hệ thống phòng thủ xen kẽ rất phức tạp quanh khu vực với năng lực hiện tại sẽ là một biển máu nếu Lê Nguyên Dũng muốn cường công nơi đây.
“Không thể đi vòng được sao?”
Lê Nguyên Dũng hỏi, nhưng đây chỉ là lời theo bản năng của hắn thôi bởi vì nhìn trên sa bàn hắn đã biết không thể nào đi vòng qua nơi này.
Bất kỳ đâu trong khu vực xung quanh đi vòng đều sẽ hở sườn từ ngã tư này vì thế buộc phải kiểm soát ngã tư nếu muốn tiếp tục tiến công.
Ngón tay gõ lên mặt bàn Lê Nguyên Dũng tìm cách xử lý khó khắn trước mặt.
Nhưng vấn đề hiện tại là ngay cả Nam Tinh cũng không có nhiều loại v·ũ k·hí hay chiến thuật hiệu quả để đối phó với tình huống trước mặt.
Đừng nói là thời đại này, cho dù là hiện đại gặp phải tình huống như vậy cũng không có quá nhiều cách đối phó. Đương nhiên là trừ cái kiểu đem v·ũ k·hí hiện đại trở về thời này, lúc đó thì ngươi có thể đi ngang được rồi.
“Kỳ thực có một lựa chọn thưa ngài.”
Tham mưu trưởng ở bên cạnh nói.
Lê Nguyên Dũng biết lựa chọn này là gì, nhưng hắn thực sự không muốn dùng cách này đây không phải chỉ là thực hiện một chiến thuật đơn giản như vậy.
“Thưa ngài! Bây giờ chỉ còn cách đấy, nếu không làm kế hoạch của chúng ta có thể thất bại. Chúng ta chỉ có thời gian năm ngày để đẩy kẻ địch ra khỏi thành phố, hơn nữa còn phải hạn chế tối đa t·hương v·ong.”
Tham mưu trưởng lên tiếng nhắc nhở Lê Nguyên Dũng về mục tiêu của hành động.
Nghe vậy Lê Nguyên Dũng thở dài, cuối cùng hắn ngồi xuống nói.
“Nối máy cho ta với bệ hạ.”
Lê Nguyên Dũng không dám ra mệnh lệnh như vậy, đây không phải mệnh lệnh bất kỳ tướng lĩnh nào có thể ra lệnh chỉ có Long mới có quyền quyết định đó.
Long lúc này cũng đang ngồi trong bộ tham mưu chờ đợi tin tức từ hành động, đêm này hắn cũng không thể ngủ.
Khác với những cuộc chiến trước Long không hề lo lắng bởi vì hắn biết chiến thắng cuối cùng sẽ thuộc về Nam Tinh khi chênh lệch sức mạnh quá lớn.
Nhưng lần này lại khác, kẻ thù là ma quỷ và đối thủ lần này đều là siêu phàm giả không phải cái gì chó mèo, Long thực sự lo lắng liệu q·uân đ·ội của mình có thể đột phá phòng tuyến của đối phương hay không. Một khi thất bại nó cũng đồng nghĩa với việc cuộc phản công này thất bại, không có sự phối hợp từ cánh quân phía nam cánh quân phía đông rất khó có thể đi được xa.
Và nếu cuộc phản công này thất bại gần như phương bắc sẽ thất thủ, Nam Tinh sẽ không đủ sức để tổ chức một cuộc phản công mới trong thời gian ngắn. Lúc đó gần như chắc chắn nghi thức sẽ được thực hiện và ma quỷ sẽ có nguồn lực vô tận, đương nhiên các thành phố bị bao vây như thành Vĩnh Xuân cũng sẽ thất thủ vật tư của thành phố chắc chắn không đủ dể duy trì chiến đấu. Thậm chí còn có thể dẫn tới n·ạn đ·ói trong thành phố.
“Tình hình thế nào rồi?”
Long hỏi.
“Chiến đấu chỉ mới diễn ra bốn giờ thưa bệ hạ, hiện tại cũng không có nhiều chiến cuộc quan trọng.”
Thạch Kính Minh lên tiếng.
“Bệ hạ điện thoại của Nguyên Dũng tư lệnh, ngày ấy muốn gặp bệ hạ.”
Lúc này một tham mưu đưa máy tới, Long tiến tới nhận lấy ống nghe nói.
“Ta đây có chuyện gì?”
Long trực tiếp vào thẳng vấn đề. Những người khác cũng chú ý tới bên này, không một ai lên tiếng chờ đợi cuộc trò chuyện của cả hai kết thúc.
“Ta cho phép! Làm đi.”
Nghe xong Lê Nguyên Dũng trình bày Long liền nói một câu như vậy rồi cúp máy.
Phía bên kia đầu dây Lê Nguyên Dũng cũng đặt điện thoại xuống.
“Thế nào tướng quân.”
Tham mưu trưởng ở một bên lo lắng hỏi.
“Làm đi! Mệnh lệnh san bằng mọi thứ trước mặt.”
Lê Nguyên Dũng trả lời bằng một mệnh lệnh.