Chương 707:
Ngày thứ sáu sau khi cuộc phản công bắt đầu.
Hẻm Bắc đã được giải phóng, quân đoàn tinh linh ma quỷ đã bị đuổi ra khỏi thành phố, chỉ còn lại một vài chốt chặn bởi vì không kịp rút lui bị mắc kẹt trong trận địa của quân Nam Tinh.
Cuối cùng từng chút một bị lực lượng phía sau ăn hết.
Ma quỷ cũng không phải người bình thường, chúng là những kẻ cuồng tín không bao giờ biết hai chữ đầu hàng là gì.
Điều này cũng khiến quân đoàn bốn gặp phải rắc rối khi những kẻ mắc kẹt này thi thoảng lại lọt ra t·ấn c·ông như t·ự s·át vào các khu vực phía sau chiến tuyến.
Nó khiến kế hoạch tác chiến của quân đoàn bốn bị chậm trễ một chút.
Lê Nguyên Dũng chắc chắn không vui vì điều này, kế hoạch phản công chỉ có một tháng rưỡi thôi thời gian vô cùng gấp gáp muộn một ngày có thể chậm chiến cuộc.
Đáng lẽ ra theo kế hoạch chỉ mất năm ngày để đuổi tinh linh ma quỷ ra khỏi thành phố, đã muộn một ngày rồi bây giờ nếu muộn nữa liền gặp rắc rối.
Vì thế Lê Nguyên Dũng vẫn tiếp tục ra lệnh cho pháo binh cày nát bất kỳ nơi nào phát hiện kẻ thù, bằng mọi cách phải nhanh chóng kết thúc chiến đấu trong thành phố.
Ngược lại mặt trận phía đông quân đoàn hai phối hợp với tinh linh lại hát vang tiến mạnh.
Sau khi bao vây cánh quân phía đông của ma quỷ trong Vĩnh Đông, Hoàng Thông liền ra lệnh cho pháo binh của mình cày nát mọi thứ trong khu vực.
Mỗi lần cày qua một lượt bộ binh liền tràn vào dọn dẹp phần còn lại của khu vực.
Bị áp đảo bởi hoả lực nặng trong một diện tích nhỏ ma quỷ gặp phải đả kích nặng nề.
Dù vậy với sức mạnh của quân đoàn ma pháp cánh quân này vẫn có thể chống đỡ trước quân đoàn hai, chờ đợi tiếp viện tới giải cứu.
Giản đương nhiên sẽ không từ bỏ hơn hai trăm nghìn quân ở phía đông. Một lực lượng chi viện với hai trăm nghìn da xanh và một trăm nghìn ma quỷ đang khẩn cấp chi viện.
Mục đích chỉ là giải cứu cánh quân phía đông không hề có ý định duy trì chiến tuyến hiện tại.
Thậm chí Giản đã bỏ qua quy tắc an toàn phân tán quân trong lúc hành quân tránh bị boom nguyên tử một đòn làm thịt. Hắn chỉ mong có thể giải cứu cánh quân phía đông trở về phòng thủ liền được.
Giản không cố gắng giữ quyền kiểm soát khu vực kiểm soát được, mục đích của hắn chỉ cần câu giờ cho nghi lễ được thực hiện liền ổn.
Tới lúc đó hắn liền không phải lo lắng hậu cần cùng chi viện. Chuẩn bị hàng trăm năm cho cuộc chiến này, ma quỷ không chỉ có từng đấy quân đáng tiếc bọn hắn chỉ có năng lực đưa từng này quân vượt qua ma địa nếu không liền thoải mái hơn.
Thành Vĩnh Xuân!
Một phần ba thành phố đã rơi vào tay ma quỷ, nhưng cũng chỉ tới được đó phần lớn thành phố vẫn nằm trong kiểm soát của quân Nam Tinh.
“Đại tá! Có một trăm nghìn quân đang vòng qua thành phố về phía nam.”
Tham mưu trưởng báo cáo tình hình đang diễn ra bên ngoài thành phố.
“Là con đường này.”
Tham mưu chỉ vào một con đường vòng trên sa bàn cách mười lăm kilomet phía tây thành phố.
Vị trí này chỉ cần pháo binh di chuyển thêm về hướng tây năm kilomet liền có thể với tới con đường.
Vấn đề là muốn đánh xuyên năm kilomet về phía tây cũng không phải dễ dàng, nơi đó quân chủ lực của ma quỷ đang kiểm soát với sức mạnh hiện tại của quân phòng thủ trong thành phố điều này rất khó. Có thể phải điều lực lượng ở những hướng khác tới cho nhiệm vụ này.
“Các khu vực xung quanh đều đang chiến đấu rất căng thẳng, rất khó để điều động chi viện thưa ngài.”
Tham mưu trưởng trình bày tình hình chiến trường hiện tại. Tất cả chiến trường đều đang bị t·ấn c·ông mạnh, rất khó rút ra quân để chi viện.
“Nếu điều quân từ các khu vực xung quanh chúng ta có thể phải từ bỏ rất những khu vực khác, co rút phòng ngự lại.”
Tham mưu trưởng tiếp tục trình bày.
Đại tá nghe vậy liền lâm vào trầm tư, hai ngón tay liên tục gõ lên mặt bàn.
“Chỉ cần có thể hỗ trợ cuộc phản công chúng ta liền có thể trả giá. Chỉ cần quân ta có thể phản công tới thành phố mọi cái giá đều có thể trả.”
Đại tá vẫn quyết định t·ấn c·ông vào tuyến hậu cần phía sau của quân chi viện.
Rất nhanh chỉ trong nửa ngày quân phòng thủ đã được điều động tới phía tây, hơn một nửa quân phòng thủ đều đã tập trung ở phía tây những khu vực khác mặc dù vẫn đang giữ vững tuyến phòng thủ nhưng phòng tuyến đã phi thường mỏng manh.
Đêm hôm đó cuộc phản công diễn ra.
Mọi chuyện rất suôn sẻ gần như không gặp phải chút khó khăn nào quân phòng thủ đã tiếp cận khoảng cách pháo binh có thể với tới.
Vấn đề là khu vực xung quanh lại không có bất kỳ nơi nào phù hợp để đặt pháo binh vì thế bọn hắn lại phải t·ấn c·ông thêm hai kilomet về phía tây nam. Nơi đó có một quảng trường rất thoáng đạt rất phù hợp để đặt pháo binh.
Nhưng nơi này lại bị phòng ngự rất chắc chắn đối phương giống như biết vị trí này có tác dụng gì với bọn hắn, quyết tâm không nhường nửa bước.
Tới ngày thứ ba, giống như thấy được các hướng khác lực lượng suy yếu, quân ma quỷ dồn lực t·ấn c·ông vào các phòng tuyến xung quanh khiến quân phòng thủ phải co lại để tăng thêm độ dày phòng tuyến tránh bị đối phương nhân cơ hội đánh xuyên phòng tuyến.
Trong khi đó phòng tuyến ở quảng trường lại trở nên mỏng hơn khiến cho quân phòng thủ có thể đánh xuyên phòng thủ của đối phương cuối cùng cũng kiểm soát được quảng trường.
Đại tá vội vã không nhịn được, không kịp đuổi đối phương rời xa quảng trường đã điều pháo binh tiến vào quảng trường chiếm giữ muốn kiểm soát lấy con đường kia.
Trong khi đó xung quanh quảng trường vẫn còn quân của đối phương, rõ ràng không có ý định rút đi.
Ngày thứ mười sau khi cuộc phản công bắt đầu lực lượng hậu cần chi viện cho Hẻm Bắc của ma quỷ xuất hiện trong tầm bắn của pháo binh.
Đương nhiên không có chút do dự pháo binh khai hoả cày nát khu vực xung quanh đoàn hộ tống.
Bị pháo binh cày một lượt đoàn vận chuyển tổn thất nặng nề vì thế loạt hàng hoá chi viện đầu tiên của tinh linh ma quỷ thất bại.
“Khốn kiếp tại sao lại như vậy? Không phải bọn chúng nên đi xa hơn sao? Tại sao lại dừng lại ở đó.”
Trong lều chỉ huy của mình Giản giận giữ hét lớn.
Bởi vì kế hoạch của hắn vốn dĩ là dụ quân phòng ngự rời khỏi thành phố t·ấn c·ông tuyến hậu cần nhưng ai mà ngờ được đối phương chỉ tới tới ngoại ô thành phố liền dừng lại không tiếp tục tiến lên nữa.
Giản đang mong đối phương đánh ra, bây giờ thì hay rồi đối phương không rời khỏi thành phố nhưng vẫn có thể gây hỗn loạn cho kế hoạch.
“Thứ v·ũ k·hí gọi là pháo kia có tầm bắn quá xa thưa ngài. Bọn chúng không cần phải rời khỏi thành phố để có thể với tới tuyến đường, nhưng xung quanh khu vực này vẫn đang bị chúng ta bao vây.”
Phó tướng trình bày tình huống khó khăn nhưng cũng nhắc nhở Giản về tình huống của kẻ địch hiện tại.
Chăm chú quan sát sa bàn Giản hỏi.
“Nếu chúng ta đánh vào nơi này hẳn có thể chia cắt đối phương với tuyến sau.”
Nơi Giản chỉ là một con đường độc đạo trong thành phố dẫn thẳng tới quảng trường nơi đặt lực lượng pháo binh và các lực lượng phòng thủ. Nếu có thể kiểm soát con đường này quả thực có thể bao vây chia cắt quân chủ lực của Vĩnh Xuân với hậu phương phía sau.
“Có thể thì có thể nhưng quá gần thưa ngài, đối phương có thể nhanh chóng chi viện trước khi chúng ta có thể thiết lập phòng thủ. Hơn nữa đường dẫn tới đây bây giờ lại nằm trong quyền kiểm soát của đối phương, ý đồ của chúng ta chắc chắn sẽ bị phát hiện trước khi thực hiện được.”
Phó tướng giải thích.
Cấu trúc của thành phố khiến đường tiếp cận nơi này lại nằm trong quyền kiểm soát của quân phòng thủ Vĩnh Xuân, một khi bọn hắn có hành đồng chắc chắn phía Vĩnh Xuân sẽ nhận ra ý đồ ngay.
Nhưng Giản nghe vậy lại cười gằn nói.
“Ngươi quên mất rồi ư? Lũ Nam Tinh sử dụng một phương pháp tạo đường rất sáng tạo. Như vậy chúng ta cũng có thể tạo một con đường.”