Chương 708: Mặt trận phía đông.
Rống rống rống!
Tiếng hét xung phong vọng khắp chiến trường lũ da xanh cầm trên tay v·ũ k·hí thô sơ lao thẳng tới phòng tuyến.
Di chuyển sau lưng bọn chúng lũ không lồ cũng không vừa, chúng mặc cho làn đạn cùng những v·ụ n·ổ đang nổi lên xung quanh, trên lưng chúng là một đám nhân loại đang bám lấy dây đai để không bị rơi xuống khỏi lưng.
Khi cảm giác đã tới được khoảng cách phù hợp, chúng vươn tay lấy từ sau lưng ra những bó thuốc nổ giống như loại thuốc nổ đời đầu khi các thanh thuốc nổ được đóng thành hình trụ rồi dùng dây buộc lại thành từng bó nhưng kích thước này lại vô cùng lớn ít nhất phải dài tới một mét rưỡi cao gần mét.
Trên lưng lũ không lồ, những nhân loại đốt dây kích nổ tia lửa bắn ra như pháo bông báo hiệu thứ này không bao lâu nữa sẽ nổ.
Thấy dây nổ được kích hoạt những tên khổng lồ dùng sức ném bó thuốc nổ về hướng phòng tuyến.
Có những tên khổng lồ còn chưa kịp để thuốc nổ rời tay đã b·ị b·ắn c·hết khiến những bó thuốc nổ này rơi xuống ngay bên cạnh.
Rầm!
“Nằm xuống.”
Rơi xuống đất vang lên âm thanh lớn, dây nổ vẫn chưa cháy hết nhưng các binh sĩ thấy vậy cũng vội vã cúi xuống hố dã chiến.
Bởi vì thời gian rất ngắn khiến quân đoàn hai thành công bao vây cánh quân phía đông của ma quỷ, nhưng bọn hắn lại không có quá nhiều thời gian để co vào vòng vây cũng không có quá nhiều thời gian để xây phòng tuyến thì chi viện của ma quỷ đã tới, bọn hắn thực hiện chiến thuật t·ấn c·ông liều c·hết của lũ da xanh gây sức ép không nhỏ khiến các binh sĩ chỉ có thể lâm thời đào hố dã chiến để có thể chiến đấu.
Boom boom boom!
Tiếng nổ vang vọng khắp phòng tuyến uy lực còn lớn hơn lựu pháo cày nát vùng đất xung quanh.
Những binh lính nấp dưới hỗ dã chiến gần đó bị lực ép đánh ngã xuống mặt đất không động đậy, nếu có thể mổ cơ thể của bọn hắn ra liền có thể thấy được nội tạng của bọn hắn đã dập nát.
Chỉ với loạt bắn hoặc có lẽ loạt ném đầu tiên toàn bộ khu vực đã bị cày qua một lượt, hỏa lực phong tỏa đột nhiên xuất hiện một chút lỗ hổng khiến lũ da xanh có thể nhân cơ hội tiếp cận.
Nhưng chúng còn chưa tiếp cận được bao xa đã có hỏa lực trám vào vị trí của lỗ hổng, đẩy lui.
Loạt ném thứ hai tới rất nhanh các binh sĩ đã có thể thấy được những bó thuốc nổ bay tới từ trên bầu trời rơi xuống gần phòng tuyến.
Các binh sĩ thực sự không có cách đối phó, nếu những bó thuốc nổ kia ở quá gần mọi thứ liền chấm dứt.
“Chó c·hết! Pháo binh đâu, may xử lý lũ khổng lồ kia. Người của tao c·hết hết rồi.”
Đại đội trưởng nấp dưới một hố dã chiến giận giữ hét vào máy vô tuyến đeo trên vai lính truyền tin.
Boom!
Một v·ụ n·ổ xuất hiện khiến mặt đất xung quanh rung chuyển bụi đất không ngừng rơi xuống đầy hắn.
Đại đội trưởng có thể cảm giác được nội tạng trong cơ thể mình cuộn trào.
May mắn v·ụ n·ổ ở khá xa nếu không đại đội trưởng cũng có cùng kết cục với lính của mình.
“Mẹ nó! Bố mày sắp c·hết tới nơi rồi. Nhanh xử lý cái lũ khổng lồ khốn kiếp kia.”
Suýt c·hết khiến đại đội trưởng càng giận giữ hơn hét vào ống nghe.
“Pháo đang tới, xin chờ.”
Từ bên trong chỉ vọng vào âm thanh của lính liên lạc, âm thanh có chút xao động hẳn sự thúc dục của đội trưởng cũng khiến đối phương xúc động.
“Mẹ nó.”
Đại đội trưởng nghe vậy giận giữ vứt ống nghe xuống đất đứng dậy cầm khẩu súng trên tay khai hoả.
Rít!
Rất nhanh sau đó tiếng đạn pháo bay qua không trung đáp xuống vị trí của lũ khổng lồ.
Những v·ụ n·ổ nuốt lấy lũ khổng lồ, từ bên trong vang vọng âm thanh đau đớn của lũ khổng lồ.
Nhưng không vì vậy mà thuốc nổ dừng bay tới, từ trong đống khói bụi một vài bó thuốc nổ bay ra rơi xuống mặt đất p·hát n·ổ.
Chỉ có điều số lượng rất thưa thớt không thể đe doạ phòng tuyến. Ngược lại trong bụi đất những v·ụ n·ổ thứ cấp liên tục p·hát n·ổ.
Dù sao trên lưng lũ khổng lồ đều là thuốc nổ, bị nổ như vậy làm sao có thể không bị kích nổ.
Bản thân những v·ụ n·ổ này cũng gây sát thương cho lũ da xanh xung quanh giúp cho phòng tuyến sơ sài này vẫn còn đứng vững.
Hai giờ sau q·uân đ·ội ma quỷ tạm thời lui lại kéo dài khoảng cách với phòng tuyến, bọn hắn đã t·ấn c·ông cả ngày hôm nay rồi vẫn không thể xuyên thủng phòng tuyến của quân đoàn hai chỉ có thể lựa chọn lui lại chỉnh đốn chuẩn bị cho đợt t·ấn c·ông tiếp theo.
Đứng trên đồi cao nằm ngoài khoảng tầm bắn của pháo binh tướng chỉ huy cho nhiệm vụ giải cứu lần này dùng ma pháp mắt ưng quan sát lấy chiến trường phía trước, cắn móng tay.
“Ngươi nói xem chúng ta phải làm gì để có thể xuyên thủng nơi này.”
Hắn không nhịn được hỏi phó tướng bên cạnh mình.
Bây giờ bọn hắn phải chạy đua với thời gian để có thể giải cứu cánh quân phía đông, mỗi ngày chậm cánh quân sẽ càng trở nên nguy hiểm, vòng vây sẽ càng trở nên chắc chắn và cơ hội giải cứu cánh quân sẽ càng mong manh.
Vấn đề là xuyên thủng tuyến phòng thủ của Nam Tinh chưa bao giờ là điều dễ dàng. Phải biết trong thời gian qua mặc dù đã kiểm soát phần lớn phương bắc nhưng ma quỷ lại chưa từng kiểm soát được bất kỳ khu định cư lớn nào ở phương bắc.
Từ Vĩnh Xuân vẫn đang bị bao vây cho tới các thành phố ở phía đông cũng đều như vậy, không có một khu định cư lớn nào thất thủ rơi vào tay ma quỷ. Nó cho thấy khả năng phòng thủ của quân Nam Tinh là phi thường kinh khủng.
Bây giờ muốn hắn xuyên thủng hệ thống phòng thủ của Nam Tinh chỉ trong thời gian ngắn hắn thực sự không biết phải làm sao. Đặc biệt là khi thứ v·ũ k·hí hiệu quả nhất với Nam Tinh là dơi lửa và bọ t·ự s·át đã bị suy yếu với sự xuất hiện của tinh linh.
Thực sự tướng quân không biết phải làm sao để có thể xuyên thủng cái phòng tuyến này.
Phía sau hắn phó tướng cũng liên tục thở dài, bản thân hắn cũng không biết phải làm sao để có thể giải cứu được cánh quân phía đông.
Bọn hắn không biêt rắng cái phòng tuyến bọn hắn đang phải đối mặt chỉ là một phòng tuyến được xây dựng rất sơ sài. Có chăng là phòng thủ ở đây không chỉ còn là q·uân đ·ội địa phương nữa mà là quân đoàn hai một trong những quân đoàn chủ lực của Nam Tinh với trang bị cực kỳ đầy đủ và huấn luyện rất tinh nhuệ.
“Phía bên kia nói thế nào? Bọn hắn có thể phối hợp chúng ta?”
Tướng quân hỏi.
Từ ngoài đánh vào từ trong đánh ra đây là kế hoạch duy nhất bọn họ có thể nghĩ ra, may mắn ma pháp liên lạc vẫn có thể sử dụng được việc thương thảo kế hoạch phối hợp chiến đấu vẫn có thể diễn ra.
Nghe được câu hỏi của tướng quân phó tướng chỉ biết thở dài trả lời.
“Bên kia cũng rất khó khăn thưa ngài. Đối phương thậm chí không cho họ có cơ hội t·ấn c·ông, bọn họ đang phải co cụm phòng ngự nếu không muốn b·ị đ·ánh xuyên.”
“Ngay cả việc t·ấn c·ông cũng không được?”
Tướng quân không nhịn được hỏi.
“Bọn họ đã thử ba lần nhưng tất cả đều bị đầy lùi, thậm chí lần thứ ba kết thúc với kết cục toàn bộ lực lượng t·ấn c·ông bị tiêu diệt.”
Cánh quân phía đông đã cố gắng phản công ra ngoài nhưng tất cả đều thất bại, nó chỉ khiến bọn hắn tiêu hao nhiều nguồn lực hơn và vòng vây ngày càng siết chặt hơn.
“Phía bên kia nhờ tôi chuyển lời cho tướng quân. Bây giờ bọn hắn đã không còn năng lực đánh ra ngoài nữa chỉ có thể chờ mong ở ngài, nếu bọn họ còn tiếp tục t·ấn c·ông sợ rằng sẽ chỉ khiến cánh quân bị tiêu nhanh hơn.”
“Ahhhh! Lũ vô dụng, lũ vô dụng.”
Nghe được những lời của phó tướng, tướng quân giận giữ.
Những ngày qua chỉ để có thể đánh xuyên nơi này hắn đã tiêu tốn vào đây hơn sáu mươi nghìn da xanh năm nghìn quân chính quy tinh nhuệ, nếu tiếp tục như vậy nữa hắn sợ rằng dùng hết quân của mình cũng không thể cứu được cánh quân.
“Phải có cách nào đó.”
Tướng quân dừng lại bắt đầu sử dụng đầu óc của mình vào việc quan trọng nhất bây giờ.