Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Bị Vả Mặt, Nữ Phụ Trèo Cao Có Được Nam Chính

Chương 14




✽(H)Chương 14: Đêm đầu tiên, nữ ở trên cọ xát chống đỡ giữa dương v*t

Editor + beta: 🌼ℓσℓιsα🌼

Một tay Nghiêm Kỷ nhào nặn xoa bóp chơi đùa hai vú, một tay khác luồn vào dưới váy, gạt quần lót nhỏ sang một bên. Ngón tay thon dài va chạm qua lại trong khe hở ẩm ướt xuyên qua lớp quần lót.

Cơ thể yếu ớt của Mộc Trạch Tây không thể ngừng run rẩy, cô xấu hổ kẹp chặt hai chân, vươn bàn tay nhỏ bắt cổ tay Nghiêm Kỷ, “Không, đừng.”

Nghiêm Kỷ không dao động, động tác trên tay kiên quyết không dừng lại.

Say rượu, toàn thân cô vốn đã mềm nhũn tê dại, bây giờ bị Nghiêm Kỷ âu yếm khiêu gợi như vậy, anh lướt đến đâu cũng gợi lên cảm giác tê dại ngứa ngáy. Mộc Trạch Tây ngâm nhẹ, không hiểu sao bụng dưới lại nóng lên, chỉ một lúc, quần lót cô cũng ướt sũng.

Nghiêm Kỷ kéo một cái ghế dựa bên cạnh rồi ném Mộc Trạch Tây ngồi lên, anh tách hai chân cô ra. Nước dịch đã thấm ướt quần lót trong suốt, thấp thoáng nhìn thấy hình dáng âm đ*o.

Nghiêm Kỷ đưa tay muốn kéo quần lót cô xuống nhưng Mộc Trạch Tây lại giữ chặt, cô lắc đầu từ chối, thân thể trốn sau ghế dựa.

“Buông tay. Không được nhúc nhích.”

Mộc Trạch Tây vẫn luôn sợ Nghiêm Kỷ, trong tiềm thức cô sợ Nghiêm Kỷ. Bây giờ cô càng không có can đảm vùng lên từ chối, cũng không dám nhúc nhích. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Nghiêm Kỷ cởi quần lót cô ra.

Sau khi cởi quần lót, âm đ*o trắng nõn được phơi bày. Hình dáng xinh xắn sáng bóng, gò mu phì nhiêu nhô lên, một khe hở nhỏ phía dưới lộ ra vết trắng mịn.

*Gò mu: Mons Pubis

Đây là cái nhìn chân thật trực tiếp của Nghiêm Kỷ về âm đ*o Mộc Trạch Tây. Cơ thể Mộc Trạch Tây mềm mại đầy đặn và trắng trẻo, ngay cả âm đ*o cũng đầy đặn mềm mại phồng lên, giống như một chùm nụ hoa nhỏ chuẩn bị nở rộ.

Nghiêm Kỷ vô thức liếm môi, muốn nhìn thấy nhiều hơn.

Anh đặt đôi chân dài trắng mịn của Mộc Trạch Tây lên hai bên tay vịn, mở rộng toàn bộ cơ thể cô ra. Ánh sáng trắng từ đèn sàn được bật lên, bao phủ toàn thân Mộc Trạch Tây đang cắn môi buồn khóc dưới ánh đèn, làn da sáng bóng toả ra ánh sáng sương trắng.

Nghiêm Kỷ thầm thở dài, cuối cùng anh cũng có thể nếm thử món tráng miệng trắng mịn.

Ngón tay dài bằng nhau sờ sờ âm đ*o đầy đặn mềm mại của Mộc Trạch Tây. Sau đó anh duỗi tay mở nụ hoa nhỏ, nụ hoa nhỏ xinh non mềm cứ vậy chợt nở rộ trước mắt anh.

Cánh hoa đầy đặn mềm mại đã sớm ướt đẫm vì trước đó bị trêu đùa; nước dịch chảy ra từ lỗ nhỏ giống như nhụy hoa tự chảy ra mật hoa thơm ngọt.

Thật sự xinh đẹp và ngọt ngào.

Dưới ánh nhìn chăm chú và rực lửa của Nghiêm Kỷ, Mộc Trạch Tây xấu hổ đến nỗi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, cô thẹn thùng đưa bàn tay nhỏ ra che giấu cô bé của mình. Cảnh đẹp mà anh đang xem đột nhiên bị bàn tay ngọc trắng nhỏ che lại, Nghiêm Kỷ cau mày, ngước mắt nhìn Mộc Trạch Tây.

Mộc Trạch Tây nước mắt giàn giụa nép vào ghế sô pha, đôi chân sáng bóng gác trên tay vịn bị ép mở rộng, cố chấp ngăn cản chút "riêng tư" cuối cùng.

Nghiêm Kỷ nhớ Mộc Trạch Tây giống hệt như lúc nhỏ, từ trước đến nay cô đều không dám kêu khóc khi bị bắt nạt mà chỉ dám rơi nước mắt. Tựa như bây giờ rõ ràng không tình nguyện, nhưng hành động từ chối lớn nhất vẫn chỉ là duỗi tay ngăn cản nơi riêng tư nhất của mình.

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé vô cùng đáng thương của cô, cảm giác muốn chà đạp cô trong lòng Nghiêm Kỷ dâng lên mạnh mẽ hơn. Anh thích làm cho Mộc Trạch Tây khóc.

Nghiêm Kỷ biết mình là kẻ xấu xa.

Anh doạ cô, “Không chỉ xem mà còn muốn sờ, muốn liếm, muốn đ*. Bỏ tay ra.”

Anh bế Mộc Trạch Tây lên chiếc giường mềm mại, cho cô ngồi lên cậu bé của mình, đẩy người cô cọ xát dương v*t. Cánh môi mềm mại dán vào côn th*t cứng chắc, cùng với sự cọ xát ướt át, nó có thể cọ xát vào âm đ*o nhạy cảm sinh ra cảm giác ngứa ngáy tê tái.

Nghiêm Kỷ giơ tay véo ngực Mộc Trạch Tây và xoa bóp chơi đùa, để cho cô tự di chuyển.

Thân thể Mộc Trạch Tây lập tức mềm nhũn, cơ thể nhẹ nhàng run rẩy “Không…”

“Chờ tôi di chuyển, tôi sẽ cắm vào bên trong cậu.”

Mộc Trạch Tây đành phải làm theo lời anh, cô đung đưa eo mông, chủ động cọ xát với cậu bé dưới thân. dương v*t nóng bỏng cứng rắn gần như có thể làm tan chảy cánh môi non mềm, môi âm đ*o non mềm có thể cảm nhận rõ những đường gân xanh trên dương v*t.

Hai bộ phận sinh dục cọ sát nhau, khoái cảm nhanh chóng len lỏi giữa hai người như dòng điện. Nghiêm Kỷ ngửa đầu thở dốc, tiếng thở dài thỏa mãn bật ra từ yết hầu chuyển động. Cơ thể Mộc Trạch Tây không ngừng run rẩy, ngâm khẽ một tiếng rên yêu kiều.

Mộc Trạch Tây không dám dừng lại, đưa tay cọ xát dương v*t, mệt đến mức cơ thể đổ mồ hôi, bây giờ men say đã đi qua.

Cô lập tức lấy lại tinh thần, nhìn thấy mình đang ngồi dạng chân trên người Nghiêm Kỷ, dưới nơi riêng tư nhạy cảm của cô là một vật thể hình cây gậy cứng nóng bỏng.

Mộc Trạch Tây dừng lại, ngạc nhiên không nói nên lời, “Tớ…”

Nghiêm Kỷ vốn đang nhìn Mộc Trạch Tây say khướt không tỉnh táo, mặc dù anh muốn làm cô, hung hăng cắm vào cô, nhưng cuối cùng anh vẫn từ bỏ. Chỉ nghĩ cọ xung quanh rồi bắn ra là được, nhưng không ngờ được nửa chừng thì cô khôi phục sự tỉnh táo.

Anh hiểu Mộc Trạch Tây nên lập tức đổi ý. Anh muốn đ* cô.

Cơ thể anh tê liệt, trên khuôn mặt đẹp trai nặng nề đều là mồ hôi đầm đìa, hít thở khó khăn, dáng vẻ đáng thương như thể bị người khác giày vò. Giọng nói khàn khàn như bị nghẹn, “Cậu tỉnh rồi? Nếu không tỉnh thì tiếp tục cọ xát, tôi điên mất.” Lời lẽ ba phải.

Anh học dáng vẻ Mộc Trạch Tây lúc trước, lập tức biến mình thành nạn nhân.

Sau khi tỉnh lại, Mộc Trạch Tây ngồi dạng chân trên eo Nghiêm Kỷ, nhìn đôi môi mỏng bình thường hồng nhạt của Nghiêm Kỷ giờ phút này lại đỏ bừng lạ thường, chỗ đường viền cổ áo sơ mi của anh còn có một dấu răng rõ nét.

Nghĩ đến việc cô chủ động cắn Nghiêm Kỷ, trong đầu hoảng hốt hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhưng cô không thể liên kết chúng lại với nhau. Nghe Nghiêm Kỷ nói, hồi trước là ai đã lì lợm la liếm Nghiêm Kỷ, tự nhiên cô sẽ cảm thấy là do cô làm chuyện điên rồ sau khi say rượu.

Việc này còn đáng sợ hơn cả việc diệt hổ, Mộc Trạch Tây run lên vì sợ hãi, “Xin lỗi… Nghiêm Kỷ tớ…” Cô sợ hãi chuẩn bị ra khỏi người Nghiêm Kỷ.

Khi Mộc Trạch Tây nhấc mông lên, cô thấy dâm dịch chảy ra từ âm đ*o của mình và chất dịch trong suốt chảy ra từ quy đầu Nghiêm Kỷ, tất cả đều hoà vào nhau. Khi cô rút ra, bộ phận sinh dục của hai người kéo ra sợi dính nhớp.

Cô vô cùng xấu hổ, không biết phải làm sao trước hình ảnh dâm đãng như vậy.

Nghiêm Kỷ đè giữ mông nhỏ, Mộc Trạch Tây lại lập tức ngồi lên dương v*t, hai người không khỏi phát ra tiếng kêu rên. Nghiêm Kỷ đưa tay giữ eo Mộc Trạch Tây, những đường gân xanh trên bàn tay trắng mịn nổi lên vì dục vọng. “Cậu không làm tiếp à?”

Mộc Trạch Tây ngây ra, cô vỗ nhẹ vào cái đầu vẫn còn đang mê man. Chuyện gì đang xảy ra? Hai người họ? Nam chính và nữ phụ sẽ không có kết quả.

Nghiêm Kỷ cầm bàn tay nhỏ mềm mại của Mộc Trạch Tây nắm lấy dương v*t thô dài của mình rồi nhẹ nhàng di chuyển, hơi thở dồn dập, “Tôi bị cậu cọ đến nỗi cứng lên, tôi không nhịn được, tôi đau quá.”

dương v*t trong tay cô nóng lạ thường, khi cô di chuyển, lòng bàn tay non mềm của cô có thể cảm nhận được sự căng cơ của dương v*t, nó rất cứng. Khuôn mặt Mộc Trạch Tây đỏ bừng vì xấu hổ, tim cô đập nhanh hơn. Như vậy nhất định rất đau.

Nghiêm Kỷ nhìn phản ứng của Mộc Trạch Tây, để xem cô sẽ trả lời thế nào.

“Nghiêm Kỷ… Tớ… Chúng ta không thể làm như vậy."

Đáng lẽ anh không nên hỏi Mộc Trạch Tây. Lần đầu tiên Nghiêm Kỷ rơi vào tình huống khó xử, dương v*t anh vừa căng vừa cứng, một cảm giác co rút đau đớn lan ra từ dương v*t dọc theo bụng dưới.

Cuối cùng bây giờ Nghiêm Kỷ cũng biết thế nào là cứng đến phát đau. Khi Nghiêm Kỷ lên đỉnh, anh chỉ muốn cắm vào trong âm đ*o mềm mại ẩm ướt để dập lửa.

Nghiêm Kỷ cũng không phải là người sẽ làm mình khó chịu vì người khác, nếu mục đích đã đạt được thì anh có thể ăn.

Anh bất ngờ xoay người đè Mộc Trạch Tây ở dưới thân, thả hoàn toàn dương v*t để cho nó đứng thẳng trước khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tây, “Như tình huống bây giờ thì tôi đành phải cắm vào bên trong cậu mới có thể xoa dịu. Cậu làm tiếp đi.”

dương v*t to lớn đỏ bừng trước mặt đang dâng cao đứng thẳng, gân xanh trên thân dương v*t thay nhau xuất hiện, hung dữ nhảy dựng lên từng cái. Theo nhịp nhảy, chất dịch trong suốt từ đầu cây gậy th*t kiên nhẫn nhỏ từng giọt, trông thật hung dữ và dâm đãng.

Mộc Trạch Tây bị dương v*t dọa sợ. Trông nó thế này mà đi vào cơ thể, không biết cô sẽ xảy ra chuyện gì. Mộc Trạch Tây co rúm lại lùi về sau, giọng run run: “Nghiêm Kỷ… Chúng ta đều uống say… Cậu đừng kích động!”

Nghiêm Kỷ hừ lạnh, anh biết người phụ nữ nhỏ bé này chính là người bạc tình bạc nghĩa, trêu đùa cho đã, đổ thêm dầu vào lửa rồi bỏ chạy.

Anh nắm chặt mắt cá chân trắng mịn đang liên tục lùi về sau, anh kéo cô đến trước mặt mình. “A —~!” Trong nháy mắt, Mộc Trạch Tây bị kéo về, dương v*t to lớn đặt giữa hai chân cô.

Nghiêm Kỷ dễ dàng áp sát đôi chân dài trắng nõn trên cơ thể mềm mại của Mộc Trạch Tây vào ngực mình, để lộ cái lỗ nhỏ đầy nước. Anh cầm dương v*t, ưỡn người lên trước.

Mộc Trạch Tây cảm nhận rõ ràng khí thế hung hãn của dương v*t to lớn khi cọ khi chọc vào cửa âm đ*o cô, nó sẵn sàng di chuyển.

Mộc Trạch Tây hết sức ngạc nhiên, duỗi tay chống trước ngực Nghiêm Kỷ để cản anh, cô vừa khóc vừa cầu xin, “Không thể! Nghiêm Kỷ không được! Đừng!” Mộc Trạch Tây sợ hãi không thôi, khả năng lần này cô và Nghiêm Kỷ đều sẽ thất thân vì uống rượu và ăn trái cấm.

Cô duỗi hai chân, dùng tay đẩy Nghiêm Kỷ.

Nghiêm Kỷ ngoảnh mặt làm ngơ. Bất chấp sự vùng vẫy của Mộc Trạch Tây, đôi tay ôm chặt lấy eo cô, từ từ xâm nhập vào cơ thể cô. Quy đầu to lớn dùng sức mở cửa âm đ*o nhỏ hẹp, anh đẩy mạnh vào.

Âm đạo nhỏ hẹp chật chội đột nhiên bị mở ra, cơn đau buốt xé rách thân thể Mộc Trạch Tây.

“Đau quá uhmm ~——” Mộc Trạch Tây nắm chặt áo sơ mi trắng của Nghiêm Kỷ, lông mày nhíu chặt vì đau đớn. Hai chân dang rộng liên tục run rẩy vì đau đớn và căng chặt khi bị xâm nhập.

Bởi vì Mộc Trạch Tây căng thẳng nên âm đ*o cũng siết chặt theo, dương v*t bị kẹp vừa đau vừa sướng. Kẹp đến nỗi nhất thời Nghiêm Kỷ không biết nên tiến hay nên lùi.

Nghe thấy tiếng kêu đau của Mộc Trạch Tây, Nghiêm Kỷ đành phải dừng lại trước. Trên người anh đẫm mồ hôi nóng, trầm giọng thở gấp.

Mặc dù Nghiêm Kỷ đã xem rất nhiều phim người lớn nhưng đây là lần đầu tiên của anh, ở trên đỉnh tình dục. Nên thoáng cái anh đã quên Mộc Trạch Tây quá nhỏ, anh chưa dùng ngón tay để mở rộng lỗ nhỏ. Nhưng anh chỉ mới đút đầu vào, muốn anh rút ra?

Âm đạo ướt át cứ hút và bao bọc quy đầu, sướng tê cả sống lưng. Chỉ mới vào phần đầu mà đã sướng thế này, sẽ thật tuyệt nếu tất cả đều ở trong âm đ*o nhỉ?

Nghiêm Kỷ mím môi mỏng, không làm được, anh không rút ​​ra được. Tóm lại, anh chỉ có thể làm tiếp.


“Hãy thả lỏng cơ thể, đừng siết chặt quá. Cho tôi đi vào sẽ không đau.” Anh cúi xuống dỗ dành Mộc Trạch Tây bằng chất giọng khàn khàn, một bên hôn lên chiếc cổ non mềm của cô, một bên khác lại dùng lòng bàn tay to lớn để nhào nặn ngực cô. Làm cho cô ướt hơn, giảm bớt cảm giác đau đớn khi bị phá thân.

Một tay Nghiêm Kỷ giữ gáy Mộc Trạch Tây, nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên, hôn cô thật sâu và nồng nhiệt, vòng eo từ từ hạ xuống.

Mộc Trạch Tây đau đến mức không dám giãy giụa, cô cảm nhận rõ được sự xâm nhập của dương v*t. Nghiêm Kỷ anh thật sự tiến vào… “A ——~!” Mộc Trạch Tây sợ hãi mở to mắt, cái miệng nhỏ lại bị lấp kín, cô chỉ có thể nức nở.

Âm đạo chưa từng được thăm hỏi nay lại siết chặt, khép kín chống cự. Nhưng nó không chống lại được sự cương quyết của dương v*t nên chỉ đành dần dần chấp nhận, từ từ quấn lấy dương v*t.

“Hức ~~!” Mộc Trạch Tây khóc thút thít, ngón chân trắng nõn cuộn tròn vì căng thẳng. Cô có thể cảm nhận được dương v*t cứng nóng đang đập thình thịch bên trong cơ thể cô.

Sau khi Nghiêm Kỷ thành công mới nhả môi cô ra. Chặt, quá chặt, kẹp đến mức vừa đau vừa sướng. Hóa ra cảm giác bên trong âm đ*o là thế này, tựa như có vô số cái miệng hút ướt át quấn lấy dương v*t, mút và mút.

Niềm sung sướng xông thẳng lên đỉnh đầu, sống lưng tê dại một hồi, hô hấp Nghiêm Kỷ dồn dập hơn trước. Nghiêm Kỷ muốn đâm vào, dùng sức đâm vào, đâm vào thật sâu.

Anh nhẹ nhàng rút dương v*t ra rồi từ từ đút vào, quy đầu to lớn phá mở các lớp thịt bao quanh, nhẹ nhàng chầm chậm mở rộng lối đi đầu tiên.

Mắt Mộc Trạch Tây ngấn lệ, cô sợ đau nên không dám cử động, banh cơ thể cho Nghiêm Kỷ thọc ra rút vào.

Nghiêm Kỷ ôm cả người Mộc Trạch Tây dưới thân, anh nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng mơ màng của cô, eo hạ xuống từ từ cắm vào. Vừa nhìn vừa đâm.

Mới đầu cô còn có cảm giác đau đớn nhưng bây giờ lại cảm thấy tê dại. Cảm giác tê dại như dòng điện lưu nhỏ dày đặc dần dần lan ra từ âm đ*o đang bị đưa đẩy.

Đó là cảm giác gì? Đây chính là khoái cảm? Mộc Trạch Tây chưa bao giờ được cảm nhận trước đây. “Uhmm! ~~ Nghiêm Kỷ…” Cô khẽ rên ra tiếng, hoảng loạn túm chặt áo sơ mi đang mở rộng của Nghiêm Kỷ. truyện tiên hiệp hay

“Ừ.” Nghiêm Kỷ biết cô đang sợ hãi, anh kiên quyết trả lời.

Âm đạo bắt đầu co rút co giật, ướt át hơn, nước nhờn ẩm ướt mút hút quấn lấy cọ xát thân dương v*t. dương v*t đưa đẩy càng lúc càng thuận lợi.

Nghiêm Kỷ cảm giác cơ thể Mộc Trạch Tây không còn căng chặt như lúc trước mà đã dần mềm xuống. Anh duỗi tay đan xen mười ngón tay của mình vào tay cô, hôn lên dái tai cô, chất giọng khàn khàn gợi cảm. “Bây giờ biết thoải mái rồi chứ? Hả?”

Nhìn Mộc Trạch Tây đang dần thích ứng, từ lâu Nghiêm Kỷ đã không thể nhịn. Anh quấn hai chân Mộc Trạch Tây quanh eo mình, nâng hông lên và bắt đầu đưa đẩy nhanh hơn để cắm vào. dương v*t nóng bỏng đút sâu hơn vào trong chỗ dâm dịch ướt át.

Cứ như vậy, dương v*t hung hãn tiếp tục mạnh mẽ mở rộng âm đ*o sâu và hẹp, đâm xuyên qua lớp thịt ẩm ướt và màu mỡ, làm phẳng các nếp gấp trong âm đ*o, âm đ*o được lấp đầy.

Từ cơn đau bắt đầu cho đến khi bị cắm, khoái cảm tê dại xẹt qua người cô như một dòng điện lưu. “Uhmm uhmm a ~ uhmm ~ uhmm ~” Mộc Trạch Tây nép vào lòng Nghiêm Kỷ, cơ thể mềm mại bị đưa đến một vùng đất xa lạ, bị đâm khiến cho cơ thể rung chuyển.

Nghiêm Kỷ ôm vòng eo mềm mại của cô, đâm cô thật nhanh và mạnh, núm vú to tròn gợn sóng lắc lư. Nghiêm Kỷ cúi người ngậm lấy bầu vú trắng mịn trước mặt, anh mút chụt chụt, “Cậu thích tôi à?”

Mộc Trạch Tây đang bị khoái cảm bao phủ chợt nghe thấy câu hỏi của anh, ngay lập tức, cảm giác vô đạo đức trong lòng cô trở nên mạnh mẽ hơn. Lâm Thi Vũ… Nam nữ chính…

Mộc Trạch Tây bật khóc nức nở, cô không biết, bây giờ cô không biết, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy. “Tớ không… Thích… Thích… Cậu rút ra được không… Chúng ta không thể làm như vậy…”

Không thể? Là không muốn cho anh chạm vào? Trái tim Nghiêm Kỷ chợt nguội lạnh, con ngươi co rút lại.

Anh từ từ rút ra. âm đ*o bị căng chặt đau đớn được thả lỏng, ngay khi Mộc Trạch Tây đang cảm thấy may mắn thì Nghiêm Kỷ xấu xa đã thẳng lưng đâm một cái thật mạnh vào sâu trong lỗ nhỏ.

“A ~!! Không cần! Hức ~!” Mộc Trạch Tây chỉ vừa mới dần quen với sự ra vào nhẹ nhàng của Nghiêm Kỷ khi bị phá thân, nên làm sao bây giờ cô có thể chịu nổi.

Nghiêm Kỷ cầm khuôn mặt nhỏ của cô, công khai tuyên bố, “Không thích cũng bị đ*.” Sau đó vòng eo cứng đờ vì trừng phạt cũng vì nhân nhượng Mộc Trạch Tây nên đã chịu đựng không làm thô bạo trong một lúc, anh động eo, bắt đầu cắm vào một cách mạnh mẽ và dứt khoát.

dương v*t cương cứng đau đớn tham lam cắm vào thật sâu và triệt để, vừa nhanh vừa gấp, lần nào cũng đâm đến nơi sâu nhất. Quy đầu to lớn xòe ra như cái ô đẩy lớp thịt, lại dùng sức cạo lấy thịt mềm rồi rút ra, sau một hồi ma sát nhanh chóng, âm đ*o co rút run rẩy vì bị đâm, nước dịch phun ra.

Khoái cảm dâng trào mãnh liệt được lan tràn từ sự ma sát kết hợp giữa hai người.

“A ~~!! Lạ quá, lạ quá! A ~ tớ muốn đái ~!” Mộc Trạch Tây kêu lên trong ngạc nhiên. Nghiêm Kỷ biết cô sắp đến cao trào, anh tăng nhanh tốc độ đưa đẩy.

Hai mắt Mộc Trạch Tây đẫm lệ, đầu óc trắng bệch không chịu nổi. Hai tay nắm chặt chăn, ưỡn cong eo. Một dòng mật dịch phun tung toé.

Âm đạo đang lên cao trào co rút hút xoắn siết chặt lấy dương v*t. Nghiêm Kỷ bị siết đến mức kêu ra tiếng, gần như bắn ra. Cơ bắp anh căng chặt, từng tế bào trong cơ thể đều reo hò.

Anh nắm khuôn mặt nhỏ đỏ bừng mơ màng của Mộc Trạch Tây, hôn lên cái miệng nhỏ của cô. Cuối cùng, sau hàng chục cú thúc nhanh và mạnh, anh bắn tinh.

Khi một dòng tinh dịch nóng bỏng bắn thẳng vào tử cung, Mộc Trạch Tây mới nhận ra Nghiêm Kỷ đã bắn vào trong cô. Cô đẩy Nghiêm Kỷ ra, cầu xin anh, “Không! Đừng bắn vào trong, đừng ~!”

Nghiêm Kỷ hôn môi lưỡi cô, anh nhún eo, vừa bắn nhanh vừa đẩy sâu vào trong. Rót toàn bộ tinh dịch vào trong tử cung Mộc Trạch Tây không sót một giọt nào.

“A ~! Hức ~~” Mộc Trạch Tây bị anh bắn tinh dịch nóng bỏng dính đặc vào bên trong, cô lại lên đỉnh cao trào một lần nữa.

Dư vị của cao trào vẫn còn quanh quẩn xung quanh hai người, rất lâu vẫn không thể lấy lại bình tĩnh. Nghiêm Kỷ thở hổn hển, rút dương v*t ra khỏi âm đ*o.

Cơ thể Mộc Trạch Tây run rẩy, tóc mai rối bời, há miệng nhỏ thở gấp. Khi anh rút dương v*t ra, tinh dịch chảy ra từ lỗ nhỏ còn lẫn một vài sợi tơ máu.

Nghiêm Kỷ dùng hai tay xoa nắn cặp mông tròn nhỏ mềm mại đang vểnh lên của Mộc Trạch Tây, làm giảm bớt sự lệch hướng của âm đ*o khi vừa mới bị cắm, ngón tay cái tách môi âm đ*o, kéo mở âm đ*o, dương v*t lại cắm vào lần nữa.

Mộc Trạch Tây vốn còn đang trốn trong chăn khóc nức nở, cô hoảng sợ ngẩng đầu, xoay mông bò về phía trước “Hức ~ Chẳng phải xong rồi sao?…”

Nghiêm Kỷ đè eo cô xuống, dương v*t lại đẩy tầng thịt ra, xâm nhập vào sâu bên trong, sau đó bắt đầu ra vào thật mạnh.

Lần đầu tiên anh chỉ làm có hai mươi phút, hiển nhiên Nghiêm Kỷ vẫn chưa thỏa mãn, chàng trai trẻ vừa mới khai trai sao có thể dừng lại. Anh vừa đưa đẩy vừa thỏa mãn thở dốc. “Không ai nói kết thúc, tôi còn chưa bắn đủ.”

“Ưmmmmm ~ a ~ không…” Mộc Trạch Tây nắm chăn, tiếng rên rỉ yêu kiều bật ra từ miệng cô truyền thẳng vào tận xương cốt Nghiêm Kỷ.

Âm đạo đầy đặn mềm mại ướt át quấn quanh dương v*t, khi dương v*t rút ra vẫn ngậm chặt dương v*t, hiện ra một vòng thịt đầy đặn mềm mại.

“Bây giờ có thoải mái hơn trước không?” Nghiêm Kỷ ấn eo Mộc Trạch Tây để tàn nhẫn đâm vào âm đ*o, thoải mái thở dốc, “Âm đạo ướt át quấn lấy tôi không bỏ như thể đang nói không đủ không đủ, dương v*t cắm chưa đủ, hãy cắm thêm nữa đi.”

Thoải mái, thật sự rất thoải mái…

Ánh mắt Mộc Trạch Tây rã rời vì bị cắm, bị Nghiêm Kỷ dẫn vào làn sóng tình dục…

Cũng bước vào địa ngục ma quỷ của Nghiêm Kỷ…