✽Chương 16: "Khóc cái gì, như bây giờ đã khóc thì chẳng phải lúc sau còn khóc nhiều hơn sao."
Editor + beta : 🌼ℓσℓιsα🌼
Sau khi Mộc Trạch Tây cân nhắc xong, trái tim cô vẫn không dao động. Mũi cô sụt sịt, kìm nước mắt. Việc này đã qua, sau này sẽ không đề cập đến. Mọi thứ vẫn giống như lúc đầu cho đến khi cốt truyện kết thúc.
Nghiêm Kỷ nhìn ánh mắt Mộc Trạch Tây rõ ràng rất sợ hãi nhưng lại kiên định một cách khó hiểu, đột nhiên anh cảm thấy bực bội. Anh đã đoán đúng phản ứng của Mộc Trạch Tây, cô sợ hãi và bất an.
Nhưng có thứ gì đó đã cho cô sức mạnh, ra lệnh cô phải đeo một tấm khiên "Kiên cường" giả, thậm chí còn cắt đứt mọi thứ và nói "Chưa xảy ra chuyện gì".
Nghiêm Kỷ bất ngờ, chậc, anh không thích cảm giác mất kiểm soát.
Có điều anh lại thích cảm giác thử thách dần dần khống chế, nóng lòng muốn thử và thậm chí còn dâng trào cảm xúc. Anh thích nhất là xé bỏ lá chắn của người khác.
"Việc trách nhiệm để sau hẵng nói. Giờ ăn cơm trước đã. Tối hôm qua chúng ta làm rất nhiều, đến nỗi cuối cùng cậu còn ngất xỉu. Xong lại dậy muộn với cái bụng trống rỗng. Để tôi bế cậu xuống ăn cơm." Nghiêm Kỷ nói xong, anh túm Mộc Trạch Tây rồi ôm cô, chuẩn bị đi xuống.
Khó khăn lắm Mộc Trạch Tây mới có thể điều chỉnh lại tâm trạng, thoáng cái lại trở nên căng thẳng. Cô bất ngờ che miệng Nghiêm Kỷ, xấu hổ đỏ mặt, bực bội nói, "Chúng ta đã nói rồi! Chuyện này coi như xong. Cậu...cậu đừng nhắc lại."
Do Nghiêm Kỷ không muốn cho Mộc Trạch Tây dễ chịu nên mới cố tình nói những chuyện khiến cho cô xấu hổ. Bây giờ cô lặp lại lần nữa, bỗng nhiên anh cảm thấy mình mới là người không chịu thừa nhận khi nhắc đến cái quần, nằm trên giường cầm chăn khóc.
"Cho dù cậu nói vậy nhưng tôi vẫn khó có thể quên đêm đầu tiên của tôi vào tối qua. Tôi sẽ không nhắc đến trước mặt người khác nhưng chúng ta sẽ luôn nhớ đến đối tượng trong đêm đầu tiên của nhau." Nghiêm Kỷ hôn vào lòng bàn tay mềm mại của cô, nói.
Cảm giác ướt át và mềm mại từ đôi môi mỏng chạm nhẹ vào lòng bàn tay, tâm Mộc Trạch Tây cũng run theo, cô vội buông tay ra. Cô vỗ nhẹ vào bả vai Nghiêm Kỷ, nói nhỏ, "Nghiêm Kỷ... cậu đặt tớ xuống trước đã. Tớ tự đi được."
Mặc dù thân thể hai người đã kết hợp với nhau nhưng Mộc Trạch Tây vẫn chưa quen với sự gần gũi bất ngờ của Nghiêm Kỷ, điều này khiến cho cô rất bất an và tủi thân. Sự gần gũi bất ngờ sẽ khiến cho cô luôn nhớ rằng, cô và Nghiêm Kỷ đã quan hệ sau khi say rượu nên mối quan hệ giữa hai người mới thay đổi.
Nghiêm Kỷ rất tốt, anh tình nguyện chịu trách nhiệm, nhưng chỉ giới hạn trong trách nhiệm mà thôi. Mộc Trạch Tây được mẹ dạy dỗ từ khi còn nhỏ, cô rất rõ trách nhiệm của một gia đình quyền thế là có thể nuôi bạn, tùy bạn kiêu căng, có thể cho bạn rất nhiều tiền nhưng những thứ còn lại sẽ không có.
Nhìn như vừa bước vào nhà giàu là sẽ có tất cả, nhưng thứ mà nhà giàu không thiếu và không quan tâm nhất cũng chính là những đồng tiền nhỏ này, mặc kệ bạn muốn tiêu xài như thế nào cũng được, đều là những thứ không đáng kể.
Mà một gia đình siêu giàu như Nghiêm gia càng không có ngoại lệ.
Nghiêm Kỷ cũng không thích cô. Anh biết rất rõ những việc ngu ngốc và sai trái mà cô đã từng làm với Lâm Thi Vũ trong quá khứ, nhưng trước nay anh chưa từng nói gì. Không hẳn là do anh dịu dàng mà căn bản là anh không thèm để ý.
Giống như khi còn nhỏ, có một thời gian Nghiêm Kỷ từng thích hoa anh túc đỏ, một loài hoa mà cả cây đều có độc, độc đến mức có thể gây nguy hiểm tính mạng. Nhưng anh không thèm để ý, chỉ xem hoa đẹp hay không đẹp là được, có độc hay không cũng chẳng sao, sau đó anh trồng khắp khu vườn.
Một lần nữa Nghiêm Kỷ nhận thấy sự tự do kèm theo sự xa cách nào đó của Mộc Trạch Tây, anh cảm thấy rất bực bội, bực bội không rõ nguyên nhân. Lần sau ở trên giường, anh sẽ trừng trị người phụ nữ nhỏ không nghe lời này thật tốt.
Anh nhẹ nhàng đặt Mộc Trạch Tây xuống, "Vậy để dì Lý mang cơm lên."
"Ừm." Mộc Trạch Tây không muốn ở lại đây, cô vội vàng hốt hoảng bỏ chạy, nhưng bụng cô thật sự đói đến mức không chịu nổi. Đêm qua khi làm được một nửa, bụng cô hoàn toàn trống rỗng, thứ duy nhất cô ăn là sự trao đổi môi lưỡi giữa hai người, Nghiêm Kỷ chảy nước miếng...
A... Mộc Trạch Tây nắm chặt áo ngủ làm bằng vải voan trên người rồi chà xát, càng ở lại đây, Mộc Trạch Tây càng cảm thấy không hay.
Mộc Trạch Tây nhìn mặt trời ngoài cửa sổ như thiêu đốt, cô ngạc nhiên nhảy dựng lên, "Toang rồi toang rồi! Hôm nay phải đi học!" Nhưng vì chân đau không có sức nên lại ngã về sau.
Bởi vì hai người đã quan hệ sai lầm sau khi uống rượu nên cô cứ lo ngồi tranh cãi, bây giờ Mộc Trạch Tây mới nhớ hôm qua là thứ năm!
Nghiêm Kỷ ôm cô, đưa điện thoại cho cô đọc, "Nhà trường gửi thông báo nói có kỳ kiểm tra an toàn nên nghỉ học khẩn cấp. Chủ nhật học bù."
Mộc Trạch Tây nhận điện thoại, cô chợt nhớ cô và La Nam Nam sẽ gọi cho nhau vào mỗi tối. Cô vội mở điện thoại, lại nhìn thấy tin nhắn của La Nam Nam vào tối qua, với ám hiệu riêng của hai người, cô nói cô đang đổi bệnh viện để điều trị cốt truyện chết tiệt, liên lạc lại sau.
Cốt truyện sao...
Mộc Trạch Tây vẫn bất an lo lắng, cô nên giải thích như thế nào với mẹ khi đi cả đêm không về. Rồi lại nhìn thấy tin nhắn của mẹ nói em trai cô sốt cao đột ngột, bà muốn ở lại chăm sóc cho em trai, bảo Mộc Trạch Tây tự khóa kỹ cửa sổ rồi đi ngủ, không cần đợi bà về.
Đây là ý trời sao...
Cho nên không ai biết Mộc Trạch Tây đã ở cùng với Nghiêm Kỷ vào đêm qua, và tất cả các mối quan hệ thân thiết với Mộc Trạch Tây lại vừa khéo bị gián đoạn toàn bộ, như thể mọi thứ đã tự động nhường bước, làm cho vấn đề này trở nên lặng yên không tiếng động.
Mộc Trạch Tây sững người, cảm giác sợ hãi khi không thể đi ngược lại cốt truyện bao trùm trái tim cô.
Mộc Trạch Tây hít sâu vài hơi để tự an ủi mình vẫn ổn, như vậy cũng tốt. Không sợ sẽ làm xáo trộn cốt truyện nào đó.
"Nghiêm Kỷ... Cậu đã nói sẽ không nhắc chuyện này với người khác có phải không."
Nghiêm Kỷ biết Mộc Trạch Tây rất giỏi kiềm chế và tiêu hao cảm xúc. Nhìn Mộc Trạch Tây bỗng nhiên hoảng sợ nhưng lại thu hồi cảm xúc trong nháy mắt, Nghiêm Kỷ vẫn hơi ngạc nhiên và khó hiểu "Vấn đề trinh tiết là vấn đề quan trọng, tự nhiên tôi sẽ không nói những lời vô trách nhiệm."
Nghiêm Kỷ nhớ anh đã kiểm tra kỹ điện thoại Mộc Trạch Tây. Anh phát hiện cô và La Nam Nam thường hay nói chuyện điện thoại hơn một tiếng mỗi tối, mà lịch sử trò chuyện trong phần mềm trò chuyện đã bị xóa bớt và sử dùng một số ám hiệu khó hiểu, hai con người thần bí.
Nghiêm Kỷ đã xác định, sự thay đổi gần đây của Mộc Trạch Tây có liên quan đến La Nam Nam. Nghiêm Kỷ cẩn thận nhớ lại La Nam Nam, ấn tượng của anh về cô ấy cũng chỉ là một cô gái học tập chăm chỉ đến nỗi tự hại mình, bây giờ xem ra cô ấy không đơn giản như vậy.
Nghiêm Kỷ không biết rõ về La Nam Nam, cô ấy sẽ nói gì đó với Mộc Trạch Tây. Đôi mắt đào hoa mảnh khảnh cong lên cười, hành động trước để kiềm chế đối phương "Tôi sẽ không nói, vậy chẳng lẽ cậu muốn nói với người khác?"
Nghiêm Kỷ vén áo làm bằng lụa băng lên, để lộ dấu răng đỏ tươi trên cổ mình, cười nhạo nói, "Hay là nói sự trong sạch của tôi không đáng giá? Nhưng đây cũng là lần đầu tiên của tôi."
Mộc Trạch Tây bị chặn họng nghẹn lời, cô nhìn dấu răng, đột nhiên cảm thấy không có chỗ dung thân.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, điều đầu tiên Mộc Trạch Tây nghĩ đến quả thật đúng là La Nam Nam, cô không dám cũng sẽ không nói với Vạn Dung. Dường như Mộc Trạch Tây đã nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng khi mẹ cô lợi dụng chuyện này để ra oai tức giận, bảo cô đe doạ Nghiêm Kỷ nhất định phải chịu trách nhiệm và cưới cô.
Dựa theo định luật của tiểu thuyết, gia đình nữ phụ sẽ không thực hiện được, thậm chí còn có khả năng tiêu đời.
Nam Nam là người duy nhất cô có thể dựa vào, cho dù là khóc lóc kể lể hay là tìm kiếm sự an ủi cũng được, cô muốn thảo luận với Nam Nam xem bây giờ nên làm gì. Nhưng cô đã nói với Nghiêm Kỷ là chỉ có hai người biết mà cô lại nói ra thì đúng là không quá phúc hậu.
"Tớ cũng không nói! Không nói với ai cả." Mộc Trạch Tây giơ ba ngón tay lên thề, cam đoan nói.
Nghiêm Kỷ thầm mỉm cười. Anh có thể bắt chẹt tính nết Mộc Trạch Tây nhưng anh vẫn chưa biết rõ về La Nam Nam. Chuyện này chỉ hai người biết mới dễ làm.
Sau khi Mộc Trạch Tây dùng bữa xong, dù thế nào cũng không chịu ở lại và nhất quyết muốn về nhà, cô yêu cầu Nghiêm Kỷ từ chức (?).
Nghiêm Kỷ nhìn cô gái nhỏ ăn no có sức đang chuẩn bị chạy trốn, đúng là ngay cả một chút lưu luyến cũng không có. Trước kia thì vây chuyển xoay quanh anh, bây giờ lại tránh anh như thể anh thật sự là mối tai hoạ ghê gớm. Nhưng cô thật sự không cố ý lạt mềm buộc chặt nên mới chọc Nghiêm Kỷ ngứa tâm khó nhịn.
Mà gần đây Nghiêm gia cũng có việc phải làm, Nghiêm Kỷ không thể giữ cô lại nên đành phải đưa cô về nhà trước. Tương lai còn dài.
Đã đến cổng khu chung cư Khang Thanh.
Mộc Trạch Tây không cho ô tô lái vào khu chung cư, ở gần cửa khu chung cư là được rồi, cũng không cho Nghiêm Kỷ đưa vào vì sợ bị hàng xóm nhìn thấy. Nghiêm Kỷ cũng theo cô.
Trước khi Mộc Trạch Tây xuống xe, cô còn cẩn thận nhìn khắp nơi xung quanh xem có hàng xóm nào hay không.
Nghiêm Kỷ ngồi trong xe đốt một điếu thuốc, hít một hơi, nheo mắt hưởng thụ nhả những vòng khói xám. Giữa làn khói lượn lờ, Mộc Trạch Tây mặc một chiếc váy lụa dài màu trắng hở lưng đến đầu gối, để lộ xương cánh bướm xinh đẹp, bước chân loạng choạng bủn rủn hoảng loạn bỏ chạy. Giống như con bướm trắng bay múa lả lướt, yếu ớt nhưng khó có thể nắm bắt.
Trong lòng Nghiêm Kỷ cảm thấy hơi hối hận, còn chưa làm nóng người đã đi rồi.
Anh lẩm bẩm, khẽ thở dài, "Chậc, nên dùng sức mạnh để khiến cô ở lại."
Chú Trần ngồi ở ghế trước nghe một lúc, ông lập tức suy nghĩ. Thật hiếm khi thiếu gia của bọn họ muốn có được một người và bằng lòng quan tâm người đó. Cô Mộc này tương lai nhất định sẽ có phúc.
Mộc Trạch Tây về đến nhà, mãi đến khi đóng cửa phòng lại, cảm giác mất mát và bất lực trong lòng cô mới ào ào tuôn ra. Cô thay bộ quần áo Nghiêm Kỷ đưa cho mình, cô không nghĩ tại sao lại có bộ quần áo vừa số đo của mình, cô bổ nhào vào tổ nhỏ của mình, lập tức khóc một hồi lâu.
Nghiêm Kỷ kẹp điếu thuốc, cho tay ra ngoài cửa sổ, một tay cầm điện thoại, ngồi trong xe nhìn màn hình điện thoại. Thông qua thiết bị theo dõi mới lắp trong phòng Mộc Trạch Tây sáng nay, anh nghe thấy tiếng cô đang khóc, cũng nhìn thấy bộ dáng Mộc Trạch Tây ngồi phịch xuống giãy đạp và lăn lộn trên giường giống như con cá chạch trong bùn.
Anh ngẩng đầu nhìn về hướng nhà Mộc Trạch Tây với vẻ mặt không rõ. Qua gương xe, Nghiêm Kỷ nhìn thấy một người phụ nữ mang thai đi ngang qua từ xa, anh lập tức dập thuốc, mở cửa bước xuống xe.
Đêm qua Mộc Trạch Tây thật sự mệt mỏi, mãi vẫn không thể bình tĩnh, khóc lóc khóc lóc rồi ngủ say.
Mộc Trạch Tây chìm vào giấc ngủ trong nháy mắt, cơ thể cô mềm nhũn, hoang mang. Cô láng máng nghe thấy tiếng mở cửa mật khẩu nhà, cho rằng mẹ cô Vạn Dung đã trở về, nhưng cô không thể nào mở mắt.
Đột nhiên cô bị bao vây trong vòng tay tràn ngập mùi hương thơm mát của ngôi nhà, hơi thở ấm áp ẩm ướt trơn trượt phả vào cái cổ nhạy cảm của cô, từng đợt ngứa ngáy.
Nằm mơ?...Hàng mi dài của Mộc Trạch Tây khẽ rung rung, nhưng cô vẫn không thể mở mắt.
Nghiêm Kỷ ôm Mộc Trạch Tây vào trong lòng, cúi xuống hôn cổ cô, hàm răng cắn vào thịt mềm với lực đạo không nặng không nhẹ. Bàn tay to ấm áp lần mò vào váy ngủ, vuốt ve làn da mịn màng của cô, tay chuyển đến bộ ngực sữa mềm mại, xoa nhẹ niết chậm.
Nghiêm Kỷ đã biết cái gọi là mùi vị của xương tuỷ, anh chỉ định lên ôm cô một cái, dỗ dành cô. Nhưng khi nhìn thấy cô mềm mại thơm tho cứ như vậy nằm trên giường thì anh lại không nhịn nổi muốn thân mật với cô, hận không thể ăn cô ngay lập tức.
Mộc Trạch Tây vặn người theo bản năng, cô giãy giụa, yếu ớt rên khóc.
Lờ mờ nghe thấy một giọng nói trầm thấp êm tai như tiếng nước, "Khóc cái gì, như bây giờ đã khóc thì chẳng phải lúc sau còn khóc nhiều hơn sao."
Giọng nói dịu dàng nhẹ nhàng từ tốn lại khiến Mộc Trạch Tây cảm thấy như lời thì thầm lạnh lùng tàn nhẫn của ác quỷ...