“Cậu chủ…” Chú Trần nhìn cuộc tranh chấp giữa hai người, ông hơi lo lắng.
Nghiêm Kỷ ngồi liệt trên ghế sau, xoa xoa huyệt thái dương, châm một điếu thuốc cho đỡ mệt, “Không sao cả, chú nói đi.”
“Vâng. Đã tra ra các địa chỉ IP được báo cáo, địa chỉ IP của các tài khoản do đám thuỷ quân điều hành để vu khống cô Mộc Trạch Tây đều thuộc về một nơi, đều bắt nguồn từ nhà của vị Hoàng Tài kia. Một cậu ở Lâm gia cũng thường xuyên qua lại với Hoàng Tài, hai người có giao dịch.”
*“Thủy quân” là cách gọi mà dân mạng Trung gọi những người được thuê để bình luận, đánh giá theo ý của người thuê, có thể là ý tốt hoặc xấu.
Nghiêm Kỷ chỉ hít một hơi đã cảm thấy nhức đầu, nghe vậy liền hung dữ dập tắt điếu thuốc. Nghiến răng, “Trực tiếp gửi thư luật sư cho tên khốn chết tiệt kia. Sau đó nhân tiện tìm cái cớ giam tên đó vào cục cảnh sát, cũng không cần lâu, doạ tên đó một ngày là sẽ chiêu mộ xong tất cả.”
Nghiêm Kỷ lấy điện thoại ra nhìn tin nhắn quấy rối được gửi cho Mộc Trạch Tây, ánh mắt toát ra sự ớn lạnh rét thấu xương, “Rồi tìm người, nhất định phải doạ cho tên này sợ tới mức rối loạn cương dương.”
“Vâng. Tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa.”
Chú Trần nhìn điện thoại, tiếp tục báo cáo, “Ngoài ra còn việc có liên quan đến gia đình La Nam Nam vẫn đang được điều tra, hình như cả nhà bọn họ đã chuẩn bị từ trước, ra đi rất sạch sẽ.”
Nghiêm Kỷ thở phào nhẹ nhõm, anh biết La Nam Nam không bị gì. Nhưng mọi việc vừa khéo lại đến cùng một lúc và đều hướng về Mộc Trạch Tây nên Mộc Trạch Tây mới suy sụp.
Có lẽ trong lòng Mộc Trạch Tây cũng có cân nhắc về việc này, chỉ là cô không tin.
Ngay cả khi không có La Nam Nam, Nghiêm Kỷ cũng biết, cho dù anh có làm phiền cô thì cô vẫn sẽ không tiến xa với anh.
Bởi vì điểm áp lực của cốt truyện đều dồn hết lên người Mộc Trạch Tây.
Chuyện này có thể xem như là hồi chuông cảnh tỉnh Mộc Trạch Tây, giúp cho cô tỉnh táo. Cũng nhắc Nghiêm Kỷ tự tỉnh ra, sau này làm việc phải cẩn thận.
Quyết định mà Nghiêm Kỷ đưa ra trước đó là để khôi phục cái cốt truyện chết tiệt kia, nên anh mới đồng ý chia tay. Tất cả chỉ là tạm thời, anh và Mộc Trạch Tây không thể nào kết thúc, anh tuyệt đối không thể buông tay.
Những vấn đề hiện tại của hạng mục núi Hồng Hà đã xuất hiện, việc Lâm gia ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu dẫn tới mạng người chắc chắn sẽ không che giấu được bao lâu.
Đám người Lâm gia dùng bất cứ thủ đoạn nào, độc ác vô sỉ như con chó, bây giờ đang trông gà hoá cuốc và rục rịch chuẩn bị ngóc đầu dậy.
Bất kể là anh hay là Lâm Thi Vũ thì đều phải tránh xa Mộc Trạch Tây, đây là điều mà anh đã giao ước với Lâm Thi Vũ.
Nghiêm Kỷ che người bằng bộ đồng phục học sinh mà anh đã vứt bỏ, giờ đây, nó tràn ngập mùi hương của Mộc Trạch Tây.
Dường như bây giờ anh mới là người bị vứt bỏ.
“Và gặp Lâm Thi Vũ, chú đừng để động đến người Lâm gia.” Nghiêm Kỷ nói xong câu cuối cùng, anh ngửi mùi hương của Mộc Trạch Tây rồi ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, mặc dù ngủ say nhưng anh vẫn cau mày rất sâu.
“Vâng, tôi đi sắp xếp.” Chú Trần thở dài, nói nhỏ.
Sau khi Mộc Trạch Tây về đến nhà, cô đóng cửa lại, lúc này mới trượt xuống ngồi dựa vào cửa, một lúc lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh…
May mà hôm nay là thứ bảy, cho dù sóng gió có lớn đến đâu thì Mộc Trạch Tây vẫn có thể trốn trong nhà. Nằm bất động trên giường của mẹ.
Không ăn không uống, đầu óc nghĩ đến La Nam Nam và cốt truyện, cũng nghĩ đến Nghiêm Kỷ…
Cảm xúc phức tạp khiến cho cô mất đi cảm nhận chính xác về cơn đau, chỉ còn cảm giác đau âm ỉ.
Tiếng chuông cửa vang lên mới gọi hồn Mộc Trạch Tây trở về. Đã hai ngày hai đêm Mộc Trạch Tây không ăn uống, cơ thể suy nhược đến nỗi mắt biến thành màu đen. Cô nhìn qua mắt mèo, là Trần Triết.
Trần Triết biết Mộc Trạch Tây chắc chắn sẽ không thoải mái vì chuyện La Nam Nam, Nghiêm Kỷ gọi điện thoại cho anh, Trần Triết có thể đoán ra, có lẽ hai người đã chia tay.
Mộc Trạch Tây không nghe điện thoại nên anh trực tiếp đến đây tìm.
Trần Triết giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt, cơ thể yếu ớt đến mức tưởng chừng như có thể ngất xỉu trong giây tiếp theo của Mộc Trạch Tây. Anh chạy nhanh đến gọi Mộc Trạch Tây đi ăn cơm.
Hai người hẹn nhau tại một tiệm lẩu rất nổi tiếng gần khu chung cư của Mộc Trạch Tây. Trần Triết nói anh muốn bàn về chuyện La Nam Nam.
Chuyện quan trọng như vậy, đương nhiên Mộc Trạch Tây sẽ đi. Cô rửa mặt đơn giản, tùy tiện cột lại đầu tóc rối bù rồi xuống lầu.
Mộc Trạch Tây không ngờ Trần Triết lại đặt chỗ nhanh thế, hai người vừa đến thì đồ ăn đã sẵn sàng, thậm chí còn có mấy bát cơm lớn.
Trần Triết thầm than, Nghiêm Kỷ rất tỉ mỉ, tốc độ rất nhanh.
Trần Triết gắp đồ ăn cho cô. Mặc dù món lẩu rất ngon nhưng Mộc Trạch Tây lại không có hứng thú.
Trần Triết nhanh chóng vào việc chính.
Tuy Trần Triết biết La Nam Nam đã thay đổi. Nhưng anh không suy xét về những việc rất kỳ lạ đó, anh chỉ phân tích chi tiết thông tin mà anh có được với Mộc Trạch Tây.
Trần Triết là người rất tinh tế. Anh nói, mỗi gia đình đều có một mùi riêng.
Từ thói quen gia vị nấu ăn, sữa tắm, nước giặt quần áo, thuốc khử trùng hay các nhãn hiệu yêu thích khác nhau đều có thể kết hợp ra các mùi khác nhau. Đó là điều rất khó thay đổi.
Trần Triết thường đến nhà La Nam Nam nên anh nhớ rõ mùi nhà cô, khi bọn họ gõ cửa, khi người đàn ông kia mở cửa, Trần Triết đã ngửi thấy mùi đó và chắc chắn đó là nhà của La Nam Nam.
“Nhưng người đó quá kỳ lạ, mặc dù có cảnh giác với người lạ nhưng cũng không phải thế. Ngoài ra còn có các chuỗi chống trộm khác nhau. Chúng ta hỏi nhiều thêm mấy câu thì nói báo cảnh sát.”
Mộc Trạch Tây cẩn thận nhớ lại, cô gật đầu.
Trần Triết còn cố ý hỏi hàng xóm xung quanh, họ nói không có ai chuyển nhà, điều tra theo dõi cũng không có người chuyển nhà. Hồ sơ bất động sản của gia đình La Nam Nam vẫn còn đó.
“Giả thuyết về việc cả nhà bí mật chuyển đi, đổi trắng thay đen, nếu không phải gián điệp đặc biệt hay người bảo vệ đặc biệt, vậy thì chỉ có một khả năng, đó là chạy trốn.”
Theo những gì Trần Triết biết, công việc trái phiếu tài chính của cha La Nam Nam giống như kiểu có thể phất lên chỉ trong một đêm và phá sản chỉ trong một đêm, bất cứ lúc nào thua lỗ cũng có thể chạy trốn.
Vì vậy, Trần Triết còn hỏi mẹ mình kỹ càng, bị mẹ trêu nói anh muốn cưới La Nam Nam đến điên rồi, chưa gì đã hỏi quan hệ bà con họ hàng, không biết tiết chế.
Trần Triết…
Nhưng anh vẫn quấn lấy mẹ mình để hỏi về nhà mẹ đẻ của mẹ La. Anh biết mẹ La có một người em trai cùng mẹ khác cha, sau khi xem bức ảnh, đó chính là người đàn ông đã mở cửa cho bọn họ vừa rồi.
Sự việc đã trở nên rõ ràng, thiếu nợ chạy trốn, người chú giữ nhà thay.
Mộc Trạch Tây theo Trần Triết phân tích cả quá trình, cũng dần bình tĩnh lại. Không suy xét đến chuyện xuyên sách xoá sổ thì chuyện này vẫn có thể xảy ra trong thực tế.
Chó hệ thống cũng không muốn cùng đến chỗ chết với La Nam Nam, nó thật sự rất tiếc mạng.
Vậy chắc là La Nam Nam sẽ tiến vào một cốt truyện mới, trong nguyên tác, La Nam Nam đột nhiên ra nước ngoài sau khi bị tàn tật trong một vụ tai nạn xe, đồng thời cũng mất liên lạc với mọi người.
Điều này hoàn toàn đúng với nguyên tác.
“Ra là thế… La Nam Nam không sao, cậu ấy bắt đầu cuộc sống mới…” Mộc Trạch Tây thả lỏng trái tim, vui mừng lẩm bẩm, nghẹn ngào tự nói.
Chia tay luôn là điều bất ngờ không kịp phòng tránh, họ gặp nhau và biết nhau trong "Mộng ảo xuyên sách nhiệm vụ hệ thống" của La Nam Nam, và cũng chia tay tại đây một cách đột ngột. Thậm chí hai người còn chưa kịp nói lời tạm biệt thì đã phải bước sang một khởi đầu mới của mỗi người.
Mộc Trạch Tây đã cảm nhận chính xác sự ly biệt không muốn buông tay, sự bất lực dưới trật tự của cốt truyện. Rõ ràng và đau đớn, cô khóc lớn.
Đó là nỗi sợ hãi, lo lắng, hoang mang và tiếc nuối. Giống như nồi áp suất, những cảm xúc bị mắc kẹt trong lòng Mộc Trạch Tây đã được trút bỏ hết. Mộc Trạch Tây gào khóc.
Trần Triết bị ảnh hưởng bởi cảm xúc có sức cảm hoá rất lớn của Mộc Trạch Tây, hốc mắt cũng ướt theo. Anh cũng là người đột nhiên bị chia xa mà chưa kịp đề phòng, giống như lưỡi dao sắc bén nhanh chóng chia cắt máu mủ ruột thịt, rồi đau đớn từ từ ập đến.
Canh trong nồi lẩu sôi sùng sục, hơi nước bốc lên ngùn ngụt, cách làn hơi nước mờ mịt, hai người đều khóc vì chia xa.
Dần dần, mọi người xung quanh đều nhìn Trần Triết với ánh mắt kỳ lạ, như thể anh là tên cặn bã đột nhiên đề nghị chia tay với cô gái nên mới khiến cho cô khóc đau lòng đến thế.
Trần Triết…
Anh nhanh chóng gạt đi cảm xúc, ha ha cười ngượng. Không phải, không phải, thật sự không phải. "Tên cặn bã" của cô ấy ở đằng sau.
Ở hàng ghế dài trong góc bên cạnh, Nghiêm Kỷ mặc áo hoodie và đội mũ đang lặng lẽ nhìn Mộc Trạch Tây gào khóc, trong lòng đau âm ỉ. Nội tâm tự giễu rằng mình không thể bước tới ôm cô.
Mộc Trạch Tây khóc xong, cô ăn hai hai bát cơm lớn để lấy sức. Lập tức đăng một bài “Thư xin lỗi”.
Làm cho diễn đàn trường nổ tung.
Vào thứ hai, cô đến trường từ sáng sớm.
Khi cô đi ngang qua con đường đã thay đổi cô và La Nam Nam lúc trước, cô nhớ mình đã từng nói chuyện với La Nam Nam.
Trước kỳ nghỉ hè, hai người nằm trên chiếu trúc thổi gió mát, nhìn những ngôi sao sáng khắp bầu trời, nhắc tới cuộc chia tay cuối cùng giữa hai người.
La Nam Nam đã nói với cô, cốt truyện của cô ấy sắp kết thúc, cô ấy sẽ không thể làm bạn với Mộc Trạch Tây trong tương lai, sau này Mộc Trạch Tây chỉ có thể tự chống lại sự gian khổ của mình.
Ánh mắt cô rạng rỡ, nghiêm túc trả lời La Nam Nam: “Tớ cảm ơn Nam Nam đã đến thế giới này và đánh thức tớ, cậu đã kéo tớ ra khỏi vũng bùn "Nữ phụ độc ác", tớ không ngờ cậu đến chỉ là vì cứu tớ. Cậu nên có cuộc sống của riêng mình.”
Đây là điều mà Mộc Trạch Tây vẫn luôn nghĩ.
La Nam Nam ôm vai Mộc Trạch Tây giống như "Chị em tốt", lắc lư cơ thể Mộc Trạch Tây qua lại.
Tại sao cô lại thích nữ phụ Mộc Trạch Tây? Bằng lòng làm bạn với cô ấy? Đây chính là đáp án, bởi vì Mộc Trạch Tây lương thiện, chân thành và tỉnh táo.
Mặc dù cô ấy bị nuôi dạy như một dây tơ hồng vàng, nhưng cô ấy luôn có tính cách độc lập của riêng mình và cũng tôn trọng sự độc lập của người khác.
Hai người Mộc Trạch Tây và La Nam Nam cùng lắc lư như đồng hồ quả lắc.
“Đúng nhỉ, Mộc Trạch Tây, cậu chỉ là hoa sen trắng trà xanh nhưng ai bảo cậu không chân thành. Tớ tin Mộc Trạch Tây luôn là người đáng yêu trong câu chuyện mà tác giả không tiết lộ.”
La Nam Nam đột nhiên lo lắng hỏi cô một lần nữa, “Mộc Trạch Tây, kết cục của cậu và những vấp ngã mà cậu gặp phải sau này đều không quá tốt đẹp…”
Mộc Trạch Tây cười rạng rỡ, “Tớ không sợ. Nam Nam, cậu cho tớ dũng khí, tớ sẽ giữ lại mãi mãi.”
Mộc Trạch Tây vẫn còn cười rạng rỡ một mình. Nói cô không sợ.
Nếu đã biết cốt truyện không thể thay đổi, vậy thì đừng thay đổi. Mộc Trạch Tây sẽ thừa nhận những sai lầm của mình trong quá khứ, và Mộc Trạch Tây cũng không thể tha thứ cho những ác ý công kích cô của đối phương.
【Hôm nay tôi ở đây để tự kiểm điểm hai việc, chỉ để làm rõ lý do sự việc và nghiêm túc xin lỗi.
Một, tin giả ác ý về bạn Lâm Thi Vũ thật sự là do tôi, một người đã từng sinh tâm ghen ghét rồi bịa đặt, nhưng tôi không phải người đăng lên.
Tài khoản của tôi không bị đánh cắp, nhưng tôi đã đăng nhập trên một máy tính dùng chung và bị người có tâm lợi dụng. Tôi thật sự bịa đặt, mặc dù tôi đã tỉnh ngộ khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì tôi thật sự vẫn có ác ý. Tôi khinh thường lòng dạ hẹp hòi của chính mình, và tôi cũng bày tỏ lời xin lỗi sâu sắc đến bạn học Lâm Thi Vũ.
Và tìm ra lý do trả lại sự trong sạch cho Lâm Thi Vũ, cũng cho bản thân một chút thể diện.
Tệp đính kèm: Bản thời gian biên soạn, thời gian đăng bài. Và video theo dõi của hội học sinh.
Thứ hai, bức ảnh đó thực sự là tôi và bạn học Nghiêm Kỷ.
Tháng X năm X, đêm đó tôi đi chơi với một bạn học khác, tình cờ gặp được bạn Nghiêm Kỷ, cậu ấy tốt bụng đưa tôi về.
Rõ ràng bức ảnh đó bị sai góc, bị người có tâm chụp được rồi bịa đặt tin đồn, lợi dụng điều này đe doạ tôi. Mặc dù tôi không chịu khuất phục, nhưng vì lòng tự phụ của mình mà tôi đã thuận tay đẩy thuyền thúc đẩy vào tai tiếng của bạn học Nghiêm Kỷ.
Dư luận thật đáng sợ, bạn học Nghiêm Kỷ từ trước đến nay dịu dàng lương thiện, cậu ấy cảm thấy những tin đồn như vậy không tốt cho sự trong trắng của một cô gái như tôi. Và tôi đã may mắn lợi dụng được cảm giác áy náy của bạn Nghiêm Kỷ, mặc cho cậu ấy thừa nhận mối quan hệ không có căn cứ giữa tôi và cậu ấy.
Tệp đính kèm: Ghi chép đe dọa (Những từ thô tục đã được làm mờ)
Lòng tôi sinh ý niệm tà ác, cuối cùng bị vạch trần, gieo gió gặt bão. Và bây giờ, những người sinh ý niệm tà ác trong tâm cũng sẽ giống như tôi. —— Mộc Trạch Tây】