Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Cưỡng Hôn Nhầm Trùm Trường Tôi Mang Danh Biến Thái

Chương 4




13.

Cuộc sống hỗn loạn, tôi quyết định nhắm mắt giả chếc.

Đọc một chút xem trên diễn đàn trường có dưa gì mới không, kiếm chút niềm vui vậy:

“Nữ sinh hoang dại VS soái ca giáo bá, đằng nam thụ thương trong khi chiến đấu, nằm trong bệnh viện hôn mê không tỉnh, đằng nữ áy náy bầu bạn cùng.”

“Thiết nghĩ hai bạn nên trói lấy nhau đến chếc.”

“Hi vọng bọn họ có thể lần nữa tái hiện lại trận chiến thế kỷ, lần trước tui không đi xem, tiếc quá.”

“Lúc đó tôi đúng ở hàng ăn dưa đầu tiên, các cậu không tưởng tượng nổi trấn động đến mức nào đâu, tôi xin phép được gọi đây là một trong mười bộ phim tài liệu bạn nhất định phải xem trong đời.”

Tôi tiếp tục lướt xuống:

[Nữ sinh hoang dại dẫn trương trình triển lãm anime, bản gốc, full HD không che. 】

“Cái gì? Còn có người bảo Lưu Hoa Cường mua hotsearch?”

“Hôm nay trên đường tôi nhìn thấy một nữ sinh cong lưng đạp xe ba bánh, phía sau có đèo theo một cậu bé bạch tạng yếu đuối, nhìn đau lòng quá đi. 】

[Nữ sinh hoang dại đáng yêu quá đi, đây là đang đứng ở đâu vậy, trông như cái bánh kem nhỏ ý. 】

...

Tôi tắt điện thoại, có cảm giác cuộc sống không còn gì để tiếc nuối nữa.

Shit, không thể chịu đựng được nữa, cuộn tay thành một đấm đấm thẳng xuống mặt đất, áaaaaaa.

Ngụy Lương ở giường bên cạnh hình cũng đã nhận ra động tác kỳ lạ của tôi, giọng nói khoan thai truyền đến:

“Không trách được mệnh danh là nữ sinh nổi bật nhất khoa truyền thanh, những việc cậu làm ba ngày nay, cả đời tớ có lẽ cũng không dám nghĩ tới.”

Tôi:"……"

Tôi: “Có thể mang lại cho mọi người niềm vui, tớ rất vui”.

Phải không?

Trở thành một nhân vật nổi bật có lẽ là kiếp số của tôi.

Ngụy Lương ậm ừ mấy tiếng, ngáp một cái, nhỏ giọng nói:

"Cũng khá tốt."

Bệnh viện lúc nửa đêm đặc biệt yên tĩnh.

Lại mắc thêm mấy cái bóng đèn xanh, trông quả thật rất đáng sợ. Không biết có phải do tôi nhìn nhầm không, vậy mà lại thấy cuối hành lang có một bóng đen mơ hồ đang bay lơ lửng.

Tôi đứng trước của phòng bệnh, ngần ngại không dám bước ra ngoài.

Ngụy Lương bị tôi đánh thức, ngồi dậy hỏi:

“Cậu làm gì vậy?”

Tôi: “Tôi đang đấu tranh giữa đi vệ sinh và sợ hãi.”

Cậu ấy im lặng nửa ngày, xoay người xuống giường:

“Đi, tớ đi với cậu.”

Tài lực của bệnh viện có hạn, có một số phòng bệnh không được trang bị nhà vệ sinh khép kín, vì vậy nên mới phát sinh ra tình cảnh lúng túng như hiện tại.

Khi tôi bước ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, người tôi tưởng là đang đợi ở cửa đã biến mất.

"Giáo bá đại ca?"

"Nguy Lương?"

Không có ai trả lời.

Mắt tôi không tự chủ được mà lướt về phía cuối hành lang.

Trùng hợp thay, lại một bóng đen lập lờ bay.

Không buồn cười tí nào, tôi trực tiếp bị dọa cho xách quần lên chạy.

Khi chạy, tôi cứ có cảm giác bóng đen đó đang đuổi theo mình.

Cuộc đời tôi chưa từng làm điều gì xấu xa, tại sao lại muốn đòi mạng tôi? Huhuhu.

Tại ngã rẽ, rầm một tiếng, tôi lao thẳng vào một bộ ngực rắn chắc.

Đây? Là cơ ngực của ai có thể chịu được cú va chạm sấm sét của tôi.

Ngẩng đầu nhìn lên, Ngụy Lương đang cúi người rên rỉ:

“Có cần phải dùng cái đầu cứng như thép của cậu ám sát tôi không?"

Hai tay tôi run rẩy, không có thời gian để ý đến xin lỗi, giọng nói đầy bất an hỏi:

"Cậu có thấy không? Có… có ma, nó ở ngay sau lưng tôi."

Trong đêm tối, đôi mắt Ngụy Lương sáng đến kỳ lạ, cậu ấy ngước mắt nhìn về phía sau tôi rồi khẽ sững người.

Tôi lo lắng ôm chặt lấy cậu ấy hỏi: “Có không?”

Khóe môi nhếch lên, nghiêm túc gật đầu:

"Đúng rồi, có rất nhiều, cậu có muốn nhìn xem không?"

Cái gì?

Tôi cứng ngắc quay đầu lại, hành lang hoàn toàn trống rỗng, cái gì cũng không có.

Ngay lúc tôi đang thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng truyền đến bên tai tôi: “Ở trước mặt cậu.”

Tôi hét lên một tiếng thất thanh.

Ngụy Lương cười đến mức không mở được mắt.

Đêm đó, một đêm không ngủ, tôi tựa người vào giường như bị hút cạn tinh thần:

“Quả báo, đây là quả báo mà tôi đáng phải chịu…”

Ngụy Lương: vui:>

14.

Sáng hôm sau, tôi đi trả lại chiếc xe ba bánh.

Ông chủ quán trái cây của trường nhìn chiếc bánh xe mới toanh, cau mày nói: "Ý cháu là cái bánh xe cũ tự mọc chân chạy đi rồi tìm bánh mới thế chỗ cho nó hả?"

Tôi gãi gãi đầu, cười: “Cũng có thể đó chú =))) Có bánh xe mới là tốt rồi ạ quan tâm nhiều làm chi.”

Lông mày đang nhăn lại của chú giãn ra:

"Đúng vậy, cháu đúng là một cô bé may mắn khi mang lại may mắn cho người khác."

Trong bệnh viện Nguy Lương đang bó hai miếng thạch cao, tự nhiên hắt xì hơi một cái thật to: "?"

Ông chú ở quán trái cây nhờ cái bánh xe mới nên tâm trạng đang rất vui vẻ, bèn kêu tôi chọn hoa quả đi ăn.

Tôi chỉ vào quả sầu riêng Musang King quá khổ, ra vẻ đáng thương.

Ông chủ phẩy phẩy tay:

"Cầm đi. Tiểu cô nương ba ngày vỡ đầu hai lần, toàn thân đầy vết thương, còn ra ngoài đạp xe ba bánh, thật đáng thương..."

Khi mở cửa phòng bệnh, Nguy Lương đã bị đám anh em vệ sĩ vây quanh hỏi chuyện, nhìn thấy tôi thì cả đám đều ngừng lại.

Nguy Lương:

“Đi săn về rồi đấy à?”

Tôi đang cầm một quả sầu riêng lớn trong tay:...

Cậu bạn đầu húi cua nhìn thấy tôi, ánh mắt nóng rực như lửa, tiến tới kéo cổ áo tôi nói:

“Nữ sinh hoang dã này, cô phải chịu trách nhiệm chăm sóc đại ca tôi cho đến khi cậu ấy hoàn toàn lành lặn!! "

Tôi cố gắng vặn vẹo né tránh, đang chuẩn bị thoát được thì nhìn thấy Nguy Lương duỗi đôi chân dài ra ngăn cản đầu húi cua.

"Được rồi, chẳng phải tôi vẫn còn hai cái chân để dùng sao?"

Tôi một tay cầm quả sầu riêng khổng lồ, một tay bí mật gửi tin nhắn cho nhóm ký túc xá:

“Ét ô ét!! T bị kẻ địch bao vây không còn đường lui!! Các tỷ muội mau đến trợ giúp!!”

Đầu húi cua liếc mắt nhìn tôi:

“Cậu đang làm gì đấy?”

Với đôi mắt tinh tường và đôi tay nhanh nhẹn, tôi nhanh chóng chuyển sang tab douyin, ngẩng đầu nói:

"À, haha, tớ đang xem video thôi mà.. "

Nhưng sắc mặt đầu húi cua càng quái dị hơn, một giây sau, hắn giơ tay lớn tiếng nói với Nguy Lương:

“Tớ sẽ đi tố cáo nữ nhân hoang dại này ngoại tình, làm loạn trong bệnh viện, tội ác không thể tha thứ!!"

Tôi hoảng rồi:

"Cậu nói bậy cái gì vậy!"

Tôi nhìn xuống, trên màn hình chợt xuất hiện một anh đẹp zai đang bán khỏa thân nhảy múa, cơ bắp cuồn cuộn như sắp tràn ra khỏi màn hình.

.. Mịa!

Tôi căng thẳng điên cuồng muốn giải thích, nhưng luống cuống thế nào ngón tay lại chạm nhầm vào nút âm lượng, trực tiếp bật loa max khắp phòng =))

Tôi:"……"

Nguy Lương: "..."

Cứu với, ở đây có người sắp lồu.

15.

Một lúc sau, đột nhiên có người đẩy cửa phòng bệnh ra, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.

"Yo, mọi người đều ở đây cả, sao im như thóc cả lũ thế?"

Tiểu Lam sải bước về phía trước, theo sau là mấy đứa bạn sắc màu cùng phòng ký túc của tôi.

Khuôn mặt của họ đều được trang điểm đậm, màu son đa dạng phong phú từ xanh lam, xanh lá cây, tím, vàng, đỏ… không thiếu màu nào:>

Cảm ơn các tỷ muội, bản thân em nhìn còn thấy giựt mình thon thót! Nói gì đến nhóm nam sinh viên đại học chưa thấy qua sự đời.

Tiểu Lam ngẩng đầu, từng bước từng bước một đến gần đầu húi cua:

“Anh ức hiếp lão muội tôi à?”

Ngữ khí hung dữ của cô ấy, kết hợp với đôi môi xanh và đường kẻ mắt bay bổng đến tận thái dương, giống như một con đại bàng vừa sổ lồng.

Ánh mắt của đầu húi cua hoàn toàn đờ đẫn. Bỗng nhiên cậu ta nhắm chặt mắt lại, ngã thẳng ra sau và bất tỉnh.

Anh em nhà này có cái thói quen giống nhau ghê.

Với sự tụ tập của gia đình đôi bên, phòng bệnh vốn nhỏ bé dường như càng trở nên chật chội hơn.

Tôi và Nguy Lương im lặng ngồi trên hai giường bệnh ở giữa.

Nhóm vệ sĩ và đội cầu vồng mỗi bên chiếm lĩnh một vùng, ánh mắt không chịu nhường nhịn nhau.

Tôi và Nguy Lương nhìn nhau, đều thấy trong mắt đối phương lập lòe ánh sáng.

Cậu ấy: Tìm cách đuổi họ đi.

Tôi: Ồ ồ ồ, tôi có ý tưởng này hay lắm.

Tiểu Hồng nghi ngờ hỏi:

"Hai người tụi bay mắt qua mày lại làm gì vậy Du Mễ?"

Tôi ôm trán ngã xuống giường như cây liễu yếu ớt trước gió:

“Tự nhiên thấy đầu óc choáng váng quá, có lẽ là do trong phòng quá ngột ngạt.”

Nguy Lương cũng a một tiếng:

“Tôi cũng thấy vậy.”

Tôi: "Ôi mẹ ơi, khó thở quá đi. "

Nguy Lương: "Giống tôi quá."

Tôi: "Tôi còn thấy hơi buồn nôn và cổ họng có vị chua nữa."

Nguy Lương cong người như đang đau đớn: “Tôi cũng vậy.”

Nhóm vệ sĩ và đội cầu vồng: "..."

Đôi mắt hạnh của Tiểu Lục đột nhiên mở to, cậu ấy cuộn tay thành nắm đấm, vừa đập tay bôm bốp vừa kêu lên:

“Mới có một đêm thôi, không thể nào có thai nhanh như vậy được!”

Đầu húi cua dẫn đầu đứng dậy:

“Đại ka ơi, anh có thai rồi sao?!”

Nguy Lương: "...Kút."

Đuôi sói* chợt nhận ra: “Thảo nào trên người đại ka của chúng ta dạo này lại tỏa ra hào quang của tình mẫu tử dạt dào như vậy”

*Bạn này xuất hiện cùng ông đầu húi cua ở đoạn triển lãm anime rùi á

Nguy Lương: “... Cậu cũng kút ra ngoài đi.”