Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn

Chương 90




Phó Yểu Yểu: “À à, tớ đây, ra là vậy… Được rồi, vậy mai tớ qua đó xem thử tình hình thế nào đã nhé.”

Vì tiền lương gia sư tám trăm tệ một giờ! Phải liều mạng thôi!

Trước khi đi ngủ, Phó Yểu Yểu hẹn trước thời gian và địa điểm để ngày mai lái xe tới đón mình, sau đó leo lên giường đi ngủ. Tâm thái của cô luôn rất tốt, cho dù biết được “bí mật của nhà giàu” cũng không hề ảnh hưởng tới giấc ngủ ngon đêm nay của cô. Sáng hôm sau, trời lại đổ tuyết. Phó Yểu Yểu ngáp một tiếng, mở cửa sổ ra, trông thấy bà Lưu hàng xóm đang quét tuyết ngoài sân, cô chào bà Lưu một tiếng rồi rời giường đi ăn cơm.

Lái xe không đánh xe vào trong con ngõ nhỏ mà đậu xe ở một nơi gần đó chờ cô đi ra. Phó Yểu Yểu hút hộp sữa bò, đi tới chỗ chiếc xe nhờ vào định vị mà lái xe gửi tới, trông thấy một chiếc Maybach đang lẳng lặng nằm chờ. Cô vừa tới gần, cửa sau xe lập tức mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp ăn vận, trang điểm đẹp đẽ bước xuống xe.

Phó Yểu Yểu suýt thì sặc sữa.

Đây chắc chắn là dì Mục rồi nhỉ? Sao bà lại đích thân tới đây?

Phó Yểu Yểu xốc lại quai đeo của cặp, lịch sự chào hỏi: “Dì Mục, chúc dì một buổi sáng tốt lành, sao dì lại tới đây?”

Mục Âm không hề ngạc nhiên khi cô nhận ra bà, dù sao cô cũng là một đứa trẻ thông minh. Bà cười dịu dàng: “Cháu lên xe trước đi đã, ngoài trời lạnh lắm.”

Phó Yểu Yểu phủi những bông tuyết nhỏ bám trên chiếc khăn quàng đi, leo lên chiếc xe sang cao cấp này. Trong xe có mùi quýt thoang thoảng xen lẫn với mùi thức ăn đầy lạc quẻ. Mục Âm đưa cho cô một túi đồ ăn sáng: “Dì không biết cháu thích ăn gì nên chuẩn bị mỗi thứ một chút.”

Phó Yểu Yểu ngượng ngùng kinh khủng: “Dì à, cháu đã ăn rồi.” Cô không nhịn được hít hà: “Nhưng mà thơm quá đi, cảm ơn dì! Vậy cháu ăn thêm một ít nữa vậy, cháu có thể ăn chúng trên xe được không?”

Mục Âm cười nói: “Ăn đi, đang tuổi ăn tuổi lớn, có ăn nhiều thêm một chút cũng không sao.”

Ánh mắt bà dịu dàng nhìn Phó Yểu Yểu chăm chú, đợi cô vui vẻ ăn được một lát mới nói: “Tối qua, Tử Duyệt gọi điện cho dì nói về chuyện cháu lo lắng. Sau khi nghe những chuyện đó mà cháu vẫn sẵn sàng đi làm gia sư cho Tiểu Hưu, với tư cách là một người mẹ, dì hết sức cảm kích cháu.”

Phó Yểu Yểu ăn bữa sáng được chuẩn bị công phu, nghe Mục Âm miêu tả về Bách Lý Hưu mà cô không hề biết mặt, trong lòng càng thêm tò mò. Rốt cuộc cậu ấy là một thiếu niên như thế nào mà lại gây ra nhiều lời bàn tán trái chiều như vậy nhỉ?

Cô nhanh chóng được gặp mặt cậu thiếu niên này.

Mục Âm dẫn cô lên trên tầng, gõ cửa phòng sách trên tầng ba, sau đó hé cánh cửa ra một khe nhỏ, dịu dàng hỏi: “Tiểu Hưu, giáo viên mới tới rồi, con có muốn gặp người ta không?”

Khe cửa quá nhỏ, Phó Yểu Yểu đi theo Mục Âm đứng ở đằng sau không nhìn thấy bất kỳ điều gì, chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng: “Không muốn.”

Mục Âm vẫn rất dịu dàng: “Đây là một cô giáo trẻ, còn nhỏ tuổi hơn con một chút nữa đấy, cô giáo là bạn học của Tử Duyệt. Cô bé đã tới đây rồi, ngoài trời đang đổ tuyết, cô bé đã lạnh lóng cả rồi, con đừng để người ta mất công đi một chuyến được không?”

Phó Yểu Yểu nghĩ thầm, chẳng lẽ Bách Lý Hưu là người thích nhu không thích cương?

Quả vậy.

Nghe Mục Âm nói vậy, trong phòng im lặng một lát, cuối cùng đối phương cũng chịu nhượng bộ: “Được.”

Mục Âm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về phía Phó Yểu Yểu, khích lệ cô bằng ánh mắt.

Phó Yểu Yểu: “...”

Đột nhiên cô cảm thấy áp lực nặng như núi.

Cô xốc lại quai cặp đeo trên vai, hít sâu một hơi, mở cửa vào phòng.

Phòng sách chỉ bật một chiếc đèn bàn, ánh sáng không đến mức tối om nhưng cũng không lấy gì làm sáng sủa. Các tấm rèm cửa đều được kéo lại nhưng vì cửa sổ để mở nên gió lạnh mùa đông vẫn thổi vào qua chân rèm, xua tan hơi ấm tỏa ra từ thiết bị sưởi sàn, trong phòng lạnh căm căm, người cô không khỏi run lên.

Bên góc tường vang lên tiếng lật sách.

Phó Yểu Yểu xoay người sang, trông thấy một thiếu niên mặc áo len màu đen nằm trên chiếc ghế xếp thư giãn kê sát tường trong tư thế hết sức buông tuồng, đôi chân trần giẫm lên sàn nhà, trên đùi đắp một chiếc chăn lông màu xám, những sợi tóc đen buông lòa xòa chạm vào khóe mắt. Cậu đang cúi đầu lật giở một quyển sách.

Ánh sáng với những vùng sáng tối không đều nhau của chiếc đèn bàn hắt lên khuôn mặt góc cạnh sắc sảo của cậu, toát lên vẻ đẹp lạnh lùng không mấy dễ gần.

Sau khi gặp Mục Âm, Phó Yểu Yểu đã đoán được chắc hẳn cậu là một thiếu niên đẹp trai!

Cô vui vẻ thưởng thức khuôn mặt điển trai mà bình thường khó có cơ hội nhìn thấy một lần đó một lúc rồi mới nương theo ánh đèn, trông thấy tên được đề ở gáy của quyển sách cậu đang cầm trên tay. Cô hỏi:

“Cậu đang đọc [Đồi gió hú] à?”

Bách Lý Hưu không ngẩng đầu lên: “Đừng hỏi mấy câu nhảm nhí như vậy.”

Được thôi.

Trước khi đến đây, Phó Yểu Yểu đã có sự chuẩn bị trước về mặt tâm lý nên không hề cảm thấy bị xúc phạm, cô bỏ cặp sách xuống, để lên trên chiếc bàn học siêu dài: “Tôi cũng xem quyển đó rồi, cậu thích văn học à? Vậy hôm nay chúng ta học Văn trước nhé.”

Bách Lý Hưu không để ý tới cô, Phó Yểu Yểu bèn lấy tài liệu môn Văn mà mình đã soạn sẵn ra, xếp lần lượt từng cái một rồi quay qua hỏi cậu: “Cậu có muốn qua đây ngồi không?”

Bách Lý Hưu: “Không muốn.”

Phó Yểu Yểu: “Được thôi.”

Cô cầm một tập tài liệu lên, kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh cậu.

Bách Lý Hưu: “...?”

Cô giáo trẻ đã vào trong phòng lâu như vậy rồi nhưng mãi giờ cậu mới chịu từ từ ngẩng đầu lên nhìn cô.

Thiếu nữ mặc chiếc áo phao lông vũ màu trắng ngà, quấn chiếc khăn len đỏ quanh cổ, chiếc cằm mảnh dẻ xinh đẹp tì lên những sợi len đỏ làm tôn nên nước da trắng như tuyết. Chiếc ghế cô ngồi được thiết kế để phù hợp với chiều cao của cậu nên đối với cô, rõ ràng nó quá cao. Lúc này, cô ngồi trên ghế, chân chơi vơi không chạm đất, hai cẳng chân đong đưa giữa không trung.

Cho dù ánh sáng trong phòng khá tối nhưng mắt cô vẫn sáng lấp lánh tựa như vầng mặt trời bên ngoài cửa sổ, Bách Lý Hưu bất giác nhắm mắt lại.

Sau đó cậu mở mắt ra, lạnh lùng nhìn cô: “Cậu làm gì vậy?”

Phó Yểu Yểu khẩn khoản nói: “Cậu không chịu qua đó ngồi nên tôi qua đây ngồi thôi. Không sao hết, mẹ cậu trả cho tôi nhiều tiền nên tôi rất dễ thương lượng.”

Bách Lý Hưu: “...”

Cậu không để ý tới cô nữa, quay đầu đi, tiếp tục đọc sách.

Phó Yểu Yểu không làm phiền cậu, ghế cô ngồi cao hơn ghế của cậu nên nếu chống khuỷu tay lên lan can, nâng cằm lên thì cũng vừa đủ cao để đọc được nội dung trong sách.

Bách Lý Hưu đọc hết trang, đang định lật sang trang mới thì người ngồi bên cạnh nói: “Chờ chút, tôi vẫn chưa đọc xong.”

Bách Lý Hưu: “...?”

Cậu lại quay đầu lại nhìn cô một lần nữa, biểu cảm không hề thay đổi chút nào. Trước đây, các giáo viên luôn thấy dáng vẻ này của cậu thật đáng sợ, cứ như thể một giây nữa thôi, cậu sẽ nổi điên đánh người ta vậy. Thế nhưng, dường như cô không hề sợ, hai chân còn thảnh thơi đong đưa, đọc xong đoạn cuối còn điềm nhiên bảo cậu: “Được rồi, cậu lật sang trang mới đi.”

Bách Lý Hưu lật sang trang mới.

Suốt cả buổi sáng hôm đó, hai người chỉ ngồi đọc sách.

Đến giờ cơm trưa, Mục Âm đến gõ cửa, trông thấy hai người cùng ngồi đọc sách với nhau, không khỏi lấy làm ngạc nhiên, cười tủm tỉm bảo: “Cơm nấu xong rồi, đi ăn cơm đã.”

Phó Yểu Yểu hưng phấn nhảy xuống ghế: “Dạ!”

Cô đứng bật nhảy tại chỗ cho chân đỡ tê cóng đồng thời xoa xoa đôi bàn tay lạnh toát, hà hơi rồi chạy ra ngoài.

Bách Lý Hưu nhìn chằm chằm bóng lưng của cô, sau một lúc lâu, cậu mời chậm rãi gấp sách lại.

Lúc mọi người ăn cơm, Bách Lý Hưu không xuống. Phó Yểu Yểu tò mò nhìn lên trên tầng, Mục Âm giải thích: “Tiểu Hưu thích ở một mình, ăn một mình, cơm đã được mang lên đó rồi.”

Phó Yểu Yểu hiểu ra, gật đầu, chủ động báo cáo tiến độ công việc: “Sáng nay, chúng cháu cùng nhau đọc [Đồi gió hú], lát nữa ăn cơm xong, cháu sẽ bảo cậu ấy và cháu cùng viết về nhân vật mình thích nhất trong sách, phân tích nhân vật có thể rèn khả năng viết văn.”

Mục Âm cười nói: “Ừ, dì thấy Tiểu Hưu rất thích cháu.”

Phó Yểu Yểu: “?”

Ồ? Căn cứ vào điều gì để nhận ra được điều đó?

Thôi vậy, người mẹ luôn có cái nhìn đẹp đẽ hơn về con mình so với những người khác.

Cơm nước xong xuôi, cô đi lòng vòng trong vườn hoa rộng rãi của nhà họ Mục một lát cho tiêu cơm, cảm khái một chút về cuộc sống của người giàu có rồi cần mẫn quay trở về phòng sách trên tầng ba.

Vừa vào phòng, cô lập tức nhận ra ngay căn phòng này khác với buổi sáng.

Cửa sổ đã được đóng lại, cuối cùng thì trong phòng cũng không còn lạnh như trước đó nữa, nhờ tác dụng của thiết bị sưởi sàn, nhiệt độ đang chầm chậm tăng lên.

Phó Yểu Yểu thở phào nhẹ nhõm, không cần phải chịu rét nữa rồi!