Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 294




Edit + beta: Iris

Vở kịch tốt nghiệp của Đào Mộ, ngay khi lên năm ba, cậu đã bắt đầu chuẩn bị. Do có hơn một nửa sinh viên khóa 08 Kinh Ảnh ký hợp đồng với công ty điện ảnh của Đào Mộ, nên vở kịch tốt nghiệp được mọi người phối hợp với nhau rất tốt. Chỉ cần Đào tổng vung tay lên, tất cả các bạn học cùng cấp đều ngâm mình trong phòng tập luyện hạng nhất của trường.

Kịch bản của vở kịch tốt nghiệp tên là 《 Luân hồi 》, được đích thân Đào Mộ viết. Kể về một tổng tài luôn say mê kiếm tiền không thể kiềm chế được, một buổi sáng nào đó khi thức dậy, bỗng phát hiện mình bị nhốt mãi mãi trong ngày này.

Tổng tài bá đạo là một người đàn ông có sự tự chủ rất mạnh, mạnh đến mức cực kỳ lạnh nhạt. Mỗi một bước sinh hoạt của hắn, toàn bộ lịch trình hàng ngày đều được lập trình hoàn hảo như một cái máy. 5 giờ sáng thức dậy, chạy bộ, xem tin tức trong và ngoài nước, bữa sáng luôn luôn là cà phê và sandwich, đúng 9 giờ sáng đến công ty làm việc, hoặc là bay tới bay lui khắp nơi trên thế giới để đi công tác theo lịch trình.

Mà ngày bắt đầu câu chuyện, dựa theo lịch trình của tổng tài bá đạo, hắn cần phải tham gia một buổi ký hợp đồng vô cùng quan trọng. Nhưng khi bắt đầu một buổi sáng, hắn nhận được cuộc gọi từ người mẹ, người mẹ khéo léo bày tỏ nỗi nhớ nhung, hy vọng tổng tài bá đạo có thể dành chút thời gian về thăm cha mẹ.

Tổng tài bá đạo đáp lại là hắn sẽ chuyển khoản 10 vạn cho cha mẹ, rồi sai trợ lý mua thực phẩm chức năng tốt nhất đưa về nhà, thậm chí còn chu đáo đặt một chuyến du lịch 7 ngày theo đoàn cho cha mẹ, giúp cha mẹ giải sầu và bớt cô đơn, sau đó nói rằng bản thân thật sự không có thời gian.

Sau đó còn nhận được cuộc gọi thông báo chia tay của bạn gái. Tổng tài bá đạo cầu hôn bạn gái trong điện thoại, vốn dĩ thái độ rất chân thành muốn cứu vãn trái tim bạn gái, nhưng ngay sau đó vì để kịp thời gian, tổng tài bá đạo trở nên qua loa có lệ vài câu với bạn gái đang mở rộng cửa lòng muốn nói chuyện đàng hoàng, sau đó hành động cúp máy chạy đến nơi ký hợp đồng lại lần nữa khiến bạn gái tức giận. Trải qua một trận chỉ trích và phê phán điên cuồng, bạn gái tức giận rống lên câu chia tay rồi cúp máy.

Trong lúc đó, tâm trạng của tổng tài bá đạo cũng không tốt, lại gặp nhân viên thất hồn lạc phách đến nơi ký hợp đồng trễ, suýt nữa làm hại nghi thức ký hợp đồng thất bại, tổng thời bá đạo khó khăn lắm mới cứu lại được lỗi sai của nhân viên, dựa theo chế độ của công ty sa thải nhân viên, lại bị nhân viên đánh...

Tóm lại, đây là một ngày vô cùng tệ, nhưng đợi đến khi tổng tài bá đạo vất vả tan tầm về nhà, xử lý xong tất cả công việc, chuẩn bị lên giường ngủ, khi thức dậy lần nữa lại là trở lại ngày này.

Vào lần đầu tiên luân hồi, cho dù tổng tài bá đạo nhận ra điều không đúng, nhưng hắn vẫn không có hứng thú truy tìm nguyên nhân, vẫn sống theo từng bước như cũ. Tuy nhiên, theo những lần luân hồi, tổng tài bá đạo say mê công việc không kiềm chế được cũng bất giác lơ đãng công việc. Suy cho cùng, dù có làm xong công việc thì hôm sau cũng phải bắt đầu lại một lần nữa. Bất kể hôm nay hắn có cố gắng đạt được thành quả thật tốt, khi mặt trời ngày hôm sau hiện lên, tất cả những gì hắn làm cũng sẽ tan thành mây khói.

Sau khi suy nghĩ như vậy, cuối cùng tổng tài bá đạo cũng bắt đầu thay đổi. Hắn chú ý đến nhân viên bị sa thải, sở dĩ nhân viên đến trễ là vì trên đường đi làm, nhân viên sẵn tiện đưa con gái đi học, trên đường đi thì gặp tai nạn xe cộ. Để bảo đảm nghi thức ký hợp đồng tiến hành thuận lợi, nhân viên chỉ có thể để một mình con gái lên xe cứu thương, sau đó gọi cho người vợ đã ly hôn, trong tiếng chất vấn khó tin và trách mắng của người vợ cũ, hắn giao đứa con gái bị thương cho vợ cũ, còn hắn thì cầm hợp đồng chạy đến nơi ký hợp đồng. Nhưng dù như vậy, hắn vẫn đến muộn. Hơn nữa còn bị tổng tài bá đạo nghi ngờ và sa thải. Mà sở dĩ nhân viên ly hôn cũng là vì quá bận công việc nên không rảnh quan tâm đến gia đình...

Quá khứ của nhân viên khiến tổng tài bá đạo suy tư. Vào ngày này, hắn cũng không cố hết sức cứu lại bản hợp đồng, mà là yên lặng về nhà. Vì lần ký hợp đồng này mà hắn cũng đã mất ngủ nhiều ngày, hắn muốn về nhà nghỉ ngơi một chút. Sau đó, vào sáng ngày hôm sau, tổng tài bá đạo lại trở về ngày này nữa, lại một lần nữa nhận được cuộc gọi của cha mẹ.

Lần này, tổng tài bá đạo trở nên tùy hứng, dời tất cả lịch trình trong ngày, về đến nhà bầu bạn với cha mẹ, trò chuyện cùng bọn họ, mua đồ ăn nấu cơm cùng bọn họ, dùng bữa cùng bọn họ, đi dạo tiêu cơm xem TV cùng bọn họ, sau đó hắn kinh ngạc phát hiện, hóa ra cha mẹ vô cùng trẻ tuổi trong trí nhớ của hắn đã có hai màu tóc, làn da đã có nếp nhăn, thậm chí ngay cả thân hình cũng không còn thẳng tắp như trước.

Vào tối ngày này, tổng tài bá đạo ở lại nhà cha mẹ. Đây cũng là lần đầu tiên sau chừng ấy năm làm việc đến nay, hắn buông bỏ tất cả mọi công việc, toàn tâm toàn ý bầu bạn bên cha mẹ. Chờ đến khi thức dậy lần nữa, tổng tài bá đạo lại trở về phòng ngủ của mình. Trong lần luân hồi này, hắn cũng biết được bạn gái đòi chia tay hắn cũng rất bất đắc dĩ và cô đơn...

Cuối cùng của cuối cùng, đương nhiên sau nhiều lần luân hồi, tổng tài bá đạo nhận ra thứ bản thân nên quý trọng nhất, nên quan tâm nhất không phải là công việc, mà là người nhà và người yêu. Vì vậy hắn dẫn bạn gái về nhà gặp cha mẹ, chọn ngày kết hôn. Cho dù biết rõ ngày hôm sau mọi thứ vẫn sẽ trở về như cũ, tổng tài bá đạo vẫn kiên nhẫn hứa hẹn cho mọi người một tương lai hạnh phúc mỹ mãn. Đương nhiên kết cục lần này đã khác, đến ngày hôm sau, thời gian cuối cùng cũng bắt đầu tiếp tục trôi.

Nguồn cảm hứng của kịch bản này là chuyến luân hồi không ngừng của Đào Mộ. Nhưng ý nghĩa của câu chuyện lại là muốn nói với mọi người, nếu cứ đắm chìm trong công việc hoặc trong một việc nào đó không thể kiềm chế được, không có sức lực chú ý đến phong cảnh xung quanh và những người bên cạnh, chỉ sợ cho dù thời gian mãi mãi tiến về phía trước, vậy thì đối với người này, thời gian trôi đi cũng không có ý nghĩa gì, bởi vì hắn mãi mãi dừng lại vào một ngày đó.

Giống như Đào Mộ đã từng, không thể kiềm chế được cứ đắm chìm vào cảm xúc báo thù và muốn được người nhà họ Thẩm công nhận, thì dù cậu có luân hồi bao nhiêu lần đi nữa, cậu mãi mãi dừng chân tại chỗ. Thời gian trông như đang trôi qua, nhưng thật ra lại đứng yên bất động. Bởi vì đối với cậu, quãng thời gian đã mất đi chẳng có chút ý nghĩa nào.

Khi Đào Mộ cân nhắc kịch bản, Lệ Khiếu Hằng đang buồn chán xem tin tức trong ngày bên cạnh cậu, thuận tiện xử lý một đống văn kiện công ty cần ý kiến của anh.

Hai người buồn chán cùng ngồi trên sô pha, sau giờ ngọ, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ sát đất có khuynh hướng chui vào nhà, bóng cây màu xanh lục đậm lắc lư, rọi vào phòng khách khiến nó trong sáng sủa và ấm áp hơn.

Đào Mộ ngồi gõ bàn phím trong chốc lát, ngẩng đầu nói chuyện với Lệ Khiếu Hằng: "... Thật ra nguyên mẫu của nam chính là anh." Nó chính xác hơn, đây là Lệ Khiếu Hằng khi chưa gặp được Đào Mộ. Trong mỗi một đời gặp thoáng qua, say mê công việc không tự kiềm chế được, cô độc một mình cho đến già.

Lệ Khiếu Hằng dời mắt khỏi khu giao dịch, cúi đầu nhìn Đào Mộ đang nằm trong lòng mình, dịu dàng trêu chọc: "Vậy nguyên mẫu của nữ chính, là em hả?"

Đào Mộ giật giật khóe miệng, cảm thấy hôm nay không có cách nào chọc được.

"Dù sao đề tài cũng lại giả mà!" Đào Mộ lén nói thầm một câu, chưa từ bỏ ý định, hỏi Lệ Khiếu Hằng: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy chuyện này rất lãng mạn sao?"

Đến cả vở kịch tốt nghiệp mà mình sáng tác, nguyên mẫu của nam chính thật ra lại là người yêu của mình gì đó...

Nghe vậy, Lệ Khiếu Hằng mỉm cười, lập tức nhận ra sự mong chờ mà Đào Mộ chưa nói ra. Tức khắc nói: "Đương nhiên rất lãng mạn. Thật ra anh cũng rất mong chờ, mong chờ vở kịch tốt nghiệp này, mong chờ dáng vẻ em sắm vai anh. Tất nhiên, càng mong chờ ngày em nhận bằng tốt nghiệp."

Nói đến đây, Lệ Khiếu Hằng hơi dừng lại, duỗi tay câu lấy ngón út của Đào Mộ, dịu dàng nhấn mạnh: "Chúng ta đã bàn rồi. Vào ngày tốt nghiệp đó, buổi sáng nhận bằng tốt nghiệp, buổi chiều lãnh giấy kết hôn."

Đào Mộ cũng câu lại ngón út của Lệ Khiếu Hằng, hơi dùng sức một chút, kéo người qua, nhẹ nhàng hôn lên môi: "Ừm, đã bàn xong hết rồi."

Lệ Khiếu Hằng khẽ hôn lên môi Đào Mộ, bắt đầu gây chuyện: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hóa ra trong lòng Đào tổng nhà chúng ta, anh lại có thiết lập là say mê công việc không tự kiềm chế được, lạnh nhạt giống như một người máy, ngay cả cha mẹ và người yêu cũng không thèm quan tâm đến."

Đào Mộ: "..." Không, không phải như vậy. Em không có, em không phải, em không nghĩ như vậy.

"Chính miệng em nói, nguyên mẫu thiết lập của nam chính này là anh." Lệ Khiếu Hằng quan sát biểu cảm của Đào Mộ, tiếp tục tủi thân thở dài thườn thượt: "Đau lòng quá. Thì ra trong lòng cục cưng nhà chúng ta, anh lại là ông già không hiểu lãng mạn như vậy."

Đào Mộ chỉ cảm thấy có một sợi dây trong đầu bị chặt đứt, căn bản không kịp truy cứu chuyện Lệ Khiếu Hằng gái gọi cậu là "cục cưng", nhanh chóng giải thích: "Em không có. Em chỉ là... Được rồi, em sai rồi."

Đào Mộ nhìn vẻ mặt càng tủi thân hơn của Lệ Khiếu Hằng, đành phải ngoan ngoãn nhận lỗi.

"Vậy Đào tổng biết sai của chúng ta nên chịu hình phạt gì đây?" Lệ Khiếu Hằng nhướng mày, ra vẻ nghiêm túc truy hỏi: "Hay là, dù anh có đưa ra hình phạt thế nào, Đào tổng nhà chúng ta cũng cam tâm tình nguyện nhận phạt?"

Chú ý thấy Lệ Khiếu Hằng đột nhiên "rất có tính / trí", Đào Mộ bị bắt nhận lỗi chỉ thấy thận sắp hư, hỏi mà không có chút tự tin nào: "Vậy anh muốn phạt em thế nào?"

Lệ Khiếu Hằng lại nhướng mày lần nữa, ôm Đào Mộ nhà mình một cách cực kỳ tổng tài bá đạo, nói sâu xa: "Đương nhiên là phải tiến hành phạt yêu!"

Đào Mộ: "..."

Vì vậy, từ chiều hôm nay đến sáng hôm sau, Đào tổng muốn sáng tác cũng không thể hoàn thành danh sách công việc nêu trên. Đến giữa trưa hôm sau, Đào Mộ bị mặt trời chiếu đến tỉnh dậy, vẻ mặt đau khổ ôm eo bò dậy khỏi giường. Lệ tổng đảm nhận vai trò là người trừng phạt cả đem, hiện đang ngồi xổm trong phòng tắm, chuẩn bị nước tắm cho người bị trừng phạt. Thấy Đào Mộ một tay vịn tường một tay vịn eo đi vào, người trừng phạt tiên sinh vô cùng ân cần nghênh đón hầu hạ người yêu bị trừng phạt tắm rửa.

Đào tổng lại một lần nữa không thể hoàn thành công việc bỗng nghĩ đến, thật ra nam chính của bộ 《 luân hồi 》này cũng có thể là bản thân cậu. Mỗi ngày đều lặp lại suy nghĩ muốn cố gắng làm việc nhưng lại không có cách nào hoàn thành công việc được, còn phải nhận "phạt yêu" luân hồi của người trừng phạt tiên sinh với đủ loại cớ.

Chẳng qua lần luân hồi này, Đào Mộ vui vẻ chịu đựng.

°°°°°°°°°°

Tác giả có lời muốn nói: sau khi kết thúc chính truyện, một tuần này cứ bệnh mãi, bệnh cảm nặng cộng thêm viêm mũi cùng phát bệnh, thực sự hành hạ chết tôi. Khó khăn lắm mới khỏe hơn một chút, đã lập tức chạy đến đây ném phiên ngoại cho mọi người. Các tiểu thiên sứ dễ thương đợi lâu rồi _(:з" ∠)_ Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã vote phiếu bá vương hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho tôi nha ~

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!