Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 295




Edit + beta: Iris

Vở kịch tốt nghiệp của Đào Mộ được chuẩn bị từ một năm trước, trong lúc đó, bao gồm ba người bạn cùng phòng và hơn 20 sinh viên khác cùng lớp luôn tập trung vào việc tập luyện, ngoài những thông cáo và đại ngôn đã ký hợp đồng xong thì không nhận bất kỳ kịch bản nào. Cả đám người ngoại trừ tập luyện hàng ngày, còn sẽ đến các sân khấu kịch yến nghệ và kinh nghệ dưới lời giới thiệu của giáo viên Kinh Ảnh, đi theo học hỏi nhóm nghệ thuật gia thế hệ trước, các bạn học có màn trình diễn xuất sắc còn có cơ hội thay thế các tiền bối lên sân khấu biểu diễn, cảm nhận bầu không khí chân thật trên sân khấu biểu diễn tốt nhất. Sau một năm lắng đọng, kỹ năng diễn xuất của mọi người tiến bộ vượt bậc.

Đồng thời, diễn viên kiêm nhà làm phim được cả nước quan tâm nhất, sau khi công ty điện ảnh của Đào Mộ tạo ra ngày càng nhiều tác phẩm kinh điển, nâng được càng lúc càng nhiều diễn viên và minh tinh trở nên nổi tiếng, bản thân Đào Mộ và các nghệ sĩ ký hợp đồng với công ty điện ảnh cũng được người trong nghề coi trọng hơn. Buổi biểu diễn lễ tốt nghiệp lần này, dĩ nhiên được không ít người trong giới quan tâm. Có rất nhiều đại lão sau màn và công ty quản lý đã trao đổi với nhà trường Kinh Ảnh trước, giành được thư mời buổi biểu diễn lễ tốt nghiệp. Ngoài ra, có không ít các minh tinh cũng dùng danh nghĩa đàn anh đàn chị, tìm mọi cách tranh thủ nhận được lời mời làm khách mời hoặc khách mời cameo, trở lại trường cũ tham gia buổi biểu diễn lễ tốt nghiệp.

Vì vậy trong buổi biểu diễn hôm nay, người ngồi dưới sân khấu hầu hết là nhân vật lớn số một số hai trong giới. Rất nhiều bạn học chưa từng thấy tình huống nào lớn như vậy, lập tức run bần bật.

"Đệt, không ngờ tôi lại thấy lão tổng của phim truyền hình nào đó và phim điện ảnh nào đó, còn có công ty quản lý nào đó, lại đích thân đến đây xem biểu diễn!" Lớp trưởng đã trang điểm xong, chạy về từ lối vào hậu đài, hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn.

"Cả những giáo viên đã dạy chúng ta ở Yến nghệ và Kinh nghệ cũng đích thân đến đây. Đều đang ngồi ở dưới kia! Còn có rất nhiều siêu sao hạng nhất, mẹ tôi ơi! Cảm giác như người của một nửa giới giải trí đều đến đây!"

"Mới lạ ghê ha!" Ôn Bảo vẫn cứ ngồi trước bàn trang điểm trợn trắng mắt: "Câu này có hiệu quả như câu "ngài đích thân đi WC" vậy."

Các bạn học vốn có hơi căng thẳng đều bật cười, lớp trưởng tưởng tượng theo lời miêu tả của Ôn Bảo, một nhóm lão tổng cùng ngồi cầu tiêu, cũng cười hề hề thành tiếng. Trong bầu không khí hòa thuận vui vẻ, đột nhiên có người cười nhạo hai tiếng, tự nói: "Thực chất cũng không có gì phải căng thẳng, những đại lão đó đều đến đây để xem Đào Mộ, chúng ta chẳng qua chỉ là phông nền mà thôi. Chính chủ còn chưa căng thẳng, chúng ta căng thẳng cái gì!"

Vở kịch tốt nghiệp này được tiến hành theo đơn vị lớp. Vì vậy, các sinh viên có thể biểu diễn cùng Đào Mộ chỉ có lớp một. Hai lớp khác chỉ có thể tự tìm kịch bản, tìm người tập luyện và sân tập luyện. Có vài bạn học không thèm để ý đến buổi biểu diễn lễ tốt nghiệp, trong lúc tập luyện còn nhận thông cáo đại ngôn, khiến cho lịch trình của bản thân dày đặc. Đào Mộ cũng thấy điều đó, nhưng cậu không thể nói gì được. Dù sao toàn trường có nhiều sinh viên như vậy, không phải ai cũng ký hợp đồng với công ty điện ảnh của Đào Mộ. Những bạn học ký hợp đồng với công ty khác, tất nhiên lịch trình cũng bị công ty hạn chế, Đào Mộ không có ở đây, đương nhiên không quản được nhiều chuyện như vậy. Chỉ có thể dốc hết sức chăm sóc những người bằng lòng ở lại trường, thành thật tập luyện theo mọi người. Tìm mọi cách giúp mọi người có cơ hội được rèn luyện diễn xuất trên sân khấu. Mà trong mắt những học sinh không đi theo đám đông, hành động này của Đào Mộ chắc chắn là đang xa lánh bọn họ.

Đỗ Minh có thể cảm nhận được điều này rõ nhất. Lúc trước khi vừa mới nhập học, Đào Mộ vẫn chưa sáng tạo ra web Phi Tấn, Đỗ Minh và các bạn học khác cùng phòng ngủ đã đến gõ cửa phòng ngủ của đám Đào Mộ, đã cảm thấy Đào Mộ rất có thành kiến với hắn. Vì vậy khi được phóng viên phỏng vấn, Đỗ Minh không nhịn được nên đã bôi đen Đào Mộ. Dẫn đến chuyện, khi Đào Mộ ký hợp đồng với một lượng lớn sinh viên Kinh Ảnh, Đỗ Minh sợ Đào Mộ gây chuyện với hắn nên không dám ký hợp đồng với công ty của Đào Mộ, thậm chí còn không dám ký hợp đồng với Long Đằng Giải Trí và Hạ Tinh Giải Trí có mối quan hệ tốt với Đào Mộ. Mà là ký hợp đồng với một công ty điện ảnh khác đã thành lập lâu năm trong giới. Quả thật, công ty điện ảnh kia thực sự rất coi trọng Đỗ Minh, cũng cho Đỗ Minh không ít tài nguyên.

Nhưng so với sản phẩm có thể tự cung tự cấp, hơn nữa còn là sản phẩm chất lượng cao của công ty điện ảnh của Đào Mộ, dù có là công ty điện ảnh có thanh danh lâu đời trong giới, nhưng trông có hơi giống mặt trời sắp lặn. Huống chi công ty điện ảnh lâu đời mà Đỗ Minh ký hợp đồng là loại nhà lớn nghiệp lớn, trong công ty không phải chỉ có một mình Đỗ Minh là nghệ sĩ có tiềm năng phát triển. Càng đừng nói đến mặt tiền đại diện cho công ty là một nhóm ảnh đế ảnh hậu, thị đế thị hậu và một số siêu sao nổi tiếng. Điều kiện ngoại hình của Đỗ Minh không tệ, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ, nhưng không thể nào đánh đồng được với những diễn viên gạo cội và đại già đã thành danh từ lâu. Vì vậy có thể tưởng tượng được, tài nguyên tốt nhất trong công ty không đến lượt hắn.

Thế nên dù Đỗ Minh dốc hết sức lăn lộn hai năm, cũng chỉ là không nóng không lạnh, thuộc kiểu trông quen quen ở trong giới. Kém quá nhiều so với đám Đỗ Khang, Ôn Bảo ra mắt cùng đợt.

Từ đó về sau, Đỗ Minh càng cảm thấy mình bị Đào Mộ xa lánh hơn. Trong lòng hắn cũng càng ngày càng mất cân bằng, luôn cảm thấy rằng nếu lúc trước hắn có thể ký hợp đồng với công ty điện ảnh của Đào Mộ, sự phát triển bây giờ chắc chắn không thể kém hơn Đỗ Khang, Ôn Bảo. Càng nghĩ như vậy thì trong lòng càng khó chịu, càng khó chịu thì càng không nhịn được nghĩ như vậy. Vì vậy trong khoảng thời gian gần đây, trông hắn có hơi quái gở, hoàn toàn không hold được thiết lập của bản thân.

Những người khác trong hậu trường cũng nghe được câu oán giận oán khí cao đến tận trời của Đỗ Minh, không khỏi hai mặt nhìn nhau. Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút kỳ lạ. Đào Mộ ngồi trước bàn trang điểm chờ lên sân khấu, đang nói chuyện với Lệ Khiếu Hằng, nghe vậy thì mỉm cười, nói: "Đỗ Minh nói đúng, mọi người không cần phải căng thẳng như vậy. Thật ra đổi góc nhìn khác, buổi biểu diễn tốt nghiệp cũng không phải buổi biểu diễn lớn gì, chỉ là một lời giải thích về 4 năm đại học của chúng ta. Chúng ta cố gắng tập luyện là để buổi biểu diễn lần này trở nên hoàn hảo hơn, là để vẽ một dấu chấm câu viên mãn cho cuộc sống đại học của chúng ta. Dù có mắc lỗi nhỏ cũng không sao, nói thế nào thì hầu hết các cậu cũng đã ký hợp đồng. Bất kể là ký hợp đồng với công ty của tôi hay là công ty khác, tương lai của các cậu sẽ có nhiều cơ hội diễn những nhân vật khác nhau. Dù có nhận được nhân vật gì, thứ chúng ta có thể làm chỉ là dốc hết sức để diễn nó thật hay, về phần sau khi tác phẩm được công chiếu sẽ được hưởng ứng như thế nào, đó là chuyện của khán giả. Chúng ta không cần phải nghĩ nhiều."

Nghe Đào Mộ nói, hầu hết bạn học lại cười rộ lên lần nữa. Sau khi cười xong thì bắt đầu vội vàng trang điểm, hoặc là học thuộc lời thoại, không có bao nhiêu người để ý tới Đỗ Minh đang liên tục oán giận.

Sắc mặt Đỗ Minh thay đổi mấy lần, nhìn Đào Mộ lại cúi đầu nghịch điện thoại, cuối cùng hắn vẫn không dám nói gì.

Hậu trường to như vậy, tất cả mọi người đều bận việc. Đỗ Minh đứng tại chỗ, nhìn các bạn học tới tới lui lui, cảm thấy mình giống như bị mọi người bỏ quên.

Đỗ Minh đột nhiên nghĩ tới, nhiều năm trôi qua, có rất nhiều người đối đầu với Đào Mộ. Cho dù là vào khoảng thời gian trước, người có khả năng nhảy nhót nhất là Thẩm Dục, hay là đại tư bản hùng hậu tập đoàn Thánh An nhà lớn nghiệp lớn, kể cả tập đoàn Thẩm thị sau này, chẳng phải bây giờ cũng đã biến mất không còn tung tích, hoặc là trở nên nhỏ bé, không quậy ra được chút bọt sóng gì sao. Trên người Đào Mộ như có một loại ma lực, chỉ cần là người đối đầu chán ghét cậu, cuối cùng sẽ không có được kết cục tốt đẹp nào.

Nghĩ đến đây, Đỗ Minh bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, không nhịn được tránh xa vị trí của Đào Mộ.

Hậu trường vừa bận vừa loạn, Đào Mộ không thèm quan tâm trong đầu người ngoài đang suy nghĩ cái gì. Thứ tự buổi biểu diễn lễ tốt nghiệp dựa theo số lớp, Đào Mộ lớp một nên phải lên sân khấu đầu tiên.

Một vở kịch có thời gian tập luyện kéo dài đến một năm, kỹ năng của diễn viên đều được thể hiện toàn bộ, mặc dù kịch bản không có ý gì mới mẻ, nhưng nhịp điệu cốt truyện cũng đủ hay. Thế nên sau khi màn trình diễn kết thúc, Đào Mộ và các bạn học lớp một đương nhiên đạt max điểm. Tất cả các khách mời tham dự buổi biểu diễn lễ tốt nghiệp còn tặng hoa tươi và lẵng hoa, chất đầy trong hậu trường.

Là người nhà của Đào Mộ, Lệ Khiếu Hằng và người Lệ gia, cùng với Lưu Diệu, Mạnh Tề và Tống lão gia tử cũng tặng hoa tươi và quà lên -- Lệ Khiếu Hằng tặng hoa tươi, Tống lão gia tử thì làm một mâm điểm tâm hoa quả tươi đưa đến. Màu sắc hương vị ngon lành, vừa mới đưa vào hậu trường đã bị mọi người điên cuồng cướp đoạt. Các bạn học dốc hết sức để diễn kịch đều đói bụng, vừa hay điểm tâm của Tống lão gia tử có thể lấp đầy bụng của bọn họ.

Thiếu gia Ôn Tụ Tường cũng ăn ngấu nghiến cùng mọi người, sẵn tiện bày tỏ: "Sau khi buổi biểu diễn lễ tốt nghiệp kết thúc, tôi mời mọi người ăn xiên thịt dê."

Đỗ Khang khẽ cười một tiếng, đột nhiên nói: "Cậu cũng rất có đầu có đuôi."

Mọi người nghe vậy thì sửng sốt, bỗng nghĩ đến 4 năm trước, lần liên hoan đầu tiên khi mọi người vừa tiến vào cổng trường, chính là ăn xiên thịt dê ở Ôn Tụ Tường. Bây giờ 4 năm trôi qua, vào khoảnh khắc tốt nghiệp, bọn họ lại dùng bữa ở Ôn Tụ Tường. Bốn năm trôi qua rất nhanh, tâm trạng mọi người lại không khác biệt gì mấy. Dù là niềm vui khi bước vào cổng trường, hay là vừa nhảy nhót bước vào xã hội, cảm thấy bản thân tương lai xán lạn, nhất định sẽ làm ra tên tuổi trong giới giải trí cạnh tranh khốc liệt.

Nghĩ đến đây, tất cả bạn học bất giác nhìn về phía Đào Mộ đang được người nhà vây quanh, bởi vì tất cả những sự phấn chấn về tinh thần, sự bồng bột và chờ mong, đều là được Đào Mộ - người đang liên tục sáng tạo ra kỳ tích, mang đến cho bọn họ.

Buổi biểu diễn lễ tốt nghiệp của Đào Mộ thành công viên mãn. Vào đêm hôm đó, các tin tức liên quan tràn lan trên các bảng hot search ở các trang mạng lớn. Tin tức liên quan đương nhiên còn có công ty điện ảnh của Đào Mộ chuẩn bị khởi động dự án quay phiên bản điện ảnh của 《 Luân hồi 》. Mà diễn viên của phiên bản điện ảnh cũng là các diễn viên đã biểu diễn ở buổi lễ tốt nghiệp, cũng coi như là món quà tốt nghiệp mà Đào Mộ tặng cho mọi người.

Nhiều năm trôi qua, ấn tượng "sản phẩm của Đào Mộ đều thuộc hàng sản phẩm chất lượng cao" đã sớm được lan truyền trong khán giả và fans điện ảnh. Bây giờ công ty điện ảnh của Đào Mộ tuyên bố muốn quay phiên bản điện ảnh của 《 Luân hồi 》, fans của Đào Mộ, fans của các diễn viên khác và fans điện ảnh hưng phấn không thôi, cứ thảo luận phúc lợi trên web Phi Tấn và các mục giải trí khác suốt. Phúc lợi rầm rộ, hơn nữa còn có các truyền thông báo chí đưa tin, lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết khán giả.

Đám người Thẩm gia và Trác Nghiêm, Diêu Văn Tiêu ở Hỗ Thành xa xôi dĩ nhiên cũng nghe thấy.

"Đúng là đồ sói mắt trắng!" Điện thoại quả táo phiên bản mới nhất bị ném mạnh lên sô pha, Thẩm Nghiên oán hận nói: "Đồ súc sinh này, nói thế nào đi nữa thì cha mẹ cũng đã sinh ra nó. Dù trước kia rất có lỗi với nó, nhưng tóm lại, người một nhà máu mủ tình thâm. Bây giờ Thẩm gia gặp nạn, nó lại dám trốn xa như vậy. Còn để người Lệ gia đến uy hiếp chúng ta không được dây dưa với nó. Cha mẹ, hai người đúng là sinh ra nó một cách vô ích."

Nghe Thẩm Nghiên nói vậy, Thẩm Thế Uyên thở dài một tiếng, Thẩm phu nhân lại bắt đầu yên lặng rơi nước mắt.

Thẩm Nghiên tức giận bất bình nhìn về phía Thẩm Thần ngồi bên cạnh bàn ăn mà còn xem tin tức: "Anh cả --"

"Con đừng càu nhàu nữa!" Thẩm Thần không quan tâm đến cô ta. Ngược lại, Thẩm Thế Uyên cau mày ngắt lời Thẩm Nghiên: "Con còn không biết xấu hổ mà nói như vậy sao. Nếu không phải lúc trước hai mẹ con cư xử quá đáng, hết lần này đến lần khác khiến trái tim của nó bị thương. Quan hệ giữa Tiểu Nhị và chúng ta cũng không đến mức căng thẳng như vậy, muốn cứu cũng cứu không được."

"Nhưng mà --" Thẩm Nghiên không phục muốn phản bác, bị Thẩm Thần mất kiên nhẫn ngắt lời lần nữa.

"Đủ rồi!" Thẩm Thần đặt máy tính bảng xuống, hơi mệt mỏi xoa giữa mày: "Nếu em có thời gian oán giận, còn không bằng nghĩ xem bây giờ em nên làm gì. Đừng nghĩ đến chuyện đi trêu chọc Đào Mộ, em không đấu lại em ấy. Dù làm cái gì cũng chỉ có hại cho bản thân."

Thẩm Nghiên không phục hừ một tiếng. Nhưng nhớ đến lúc trước Đào Mộ đối xử lạnh nhạt chán ghét cô ta, quả thật cô ta cũng không dám nhảy nhót trước mặt Đào Mộ. Chỉ có thể oán giận vài câu ở trong lòng.

Thẩm Thần cũng không quan tâm đến Thẩm Nghiên. Có lẽ là do hai năm gần đây, vầng sáng liên tục nghiêng về phía Đào Mộ, tất cả những người có ý xấu với Đào Mộ càng ngày càng trở nên nông cạn, phiến diện, xui xẻo. Vì vậy, Thẩm Thần hoàn toàn không hề lo lắng Thẩm Nghiên đang bực tức sẽ làm ra chuyện gì đó. Cô ta không có lá gan này. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là, Thẩm Thần không có tâm tư, cũng không có sức lực chăm sóc cho cảm xúc của Thẩm Nghiên.

Trong hai năm qua, cuộc sống của Thẩm gia không tính là quá tốt. Sau khi ký ức được khôi phục, dù là Thẩm Thần hay Trác Nghiêm đều hoàn toàn không có cách nào yên lòng về đối phương. Thật ra mọi chuyện biến thành tình trạng này, những huyết hải thâm thù mấy đời kia đã không còn quan trọng nữa. Ngược lại, hai bên không tin tưởng nhân phẩm của nhau.

Tựa như Thẩm Thần không tin Trác Nghiêm sẽ bỏ qua cho Thẩm gia, Trác Nghiêm cũng không dám tin Thẩm Thần sẽ chung sống hòa bình với hắn. Vì vậy, hai bên cùng có lại ký ức, lập tức rơi vào ngõ cụt "oan gia ngõ hẹp". Trác Nghiêm sẽ dùng mọi cách gây rối mọi kế hoạch của Thẩm Thần, Thẩm Thần cũng sẽ tìm mọi cách bắt được tất cả nhược điểm của Trác Nghiêm. Biểu hiện cụ thể là, do mấy năm nay khôi phục ký ức, hai bên không ai có thể yên tâm phát triển, tất cả mọi sức lực đều dồn vào việc phá hủy công việc của đối phương.

Lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu ván cờ, hai bên chơi cờ đều hiểu rõ cách làm việc của người kia như lòng bàn tay, cuối cùng dẫn đến kết quả là đừng hòng có ai giành được tiên cơ. Do giằng co quá lâu, thứ tiêu hao tất nhiên là vốn liếng vốn có của Thẩm gia và Trác Nghiêm. Thế nên, dù hai người có được rất nhiều ký ức quý giá, nhưng lại không thể dùng nó một cách hữu hiệu, chỉ có thể liên tục phá hỏng kế hoạch của đối phương.

Đồng thời, người cũng bị kéo vào vòng lẩn quẩn này còn có Diêu gia. Sau khi tra ra manh mối của tất cả chân tướng, người khôi phục ký ức bên Diêu gia chỉ có một mình Diêu Văn Tiêu. Nhưng hành vi hợp tác làm hại Thẩm gia của Diêu gia và Trác Nghiêm, cuối cùng vẫn khiến Diêu gia tự gánh hậu quả xấu. Đương nhiên trong đó cũng có không ít dấu vết của Thẩm Thần -- đây cũng là chuyện không còn cách nào khác. Suy cho cùng, Thẩm Thần muốn đối phó với Trác Nghiêm thì phải ra tay với tất cả hành động phi pháp mà lúc trước Trác Nghiêm dùng để mưu đoạt tập đoàn Thẩm thị. Còn Trác Nghiêm, vì muốn bảo vệ bản thân, đã đổ tất cả những tội danh đó lên người đồng phạm là Diêu gia. Kết quả cuối cùng là, một trưởng bối chịu trách nhiệm làm việc này bên Diêu gia đang bị bỏ tù. Diêu gia bị lỗ nặng như vậy Đương nhiên không chịu ngồi yên. Hơn nữa Diêu Văn Tiêu đã khôi phục ký ức, thù mới hận cũ đương nhiên cũng phải báo...

Đào Mộ nghĩ thông cuối cùng cũng đã buông tay, tất cả những luẩn quẩn trong lòng Thẩm gia, Diêu gia và Trác Nghiêm, cho dù có khôi phục ký ức cũng vẫn giãy giụa trong vòng lẩn quẩn thù hận. Rõ ràng có thể thấy được rất nhiều cơ hội thương nghiệp trong trí nhớ, nhưng lại không có cách nào yên tâm phát triển. Dù là Thẩm Thần hay là Trác Nghiêm, mỗi khi muốn đầu tư vào cổ phiếu có ích, đều luôn bị đối phương phá hỏng. Chỉ có thể cho mắt nhìn cơ hội cực kỳ tốt bị lãng phí, rõ ràng có tương lai tươi sáng, lại chỉ có thể liên tục giãy giụa trong vũng bùn -- nói chính xác hơn là, dù có chút dấu hiệu thoát khỏi vũng bùn, thì sẽ bị đối phương kéo xuống mà không chút do dự, ai cũng đừng hòng thoát khỏi đây.

E là dù hai bên có tranh thủ thời gian giải hòa ngắn ngủi để được một chút thời gian yên ổn phát triển, cuối cùng cũng không có cách nào thật sự tin tưởng đối phương. Bản tính xấu xa được giấu sâu nhất trong lòng khiến bọn họ sinh ra cảnh giác, thà rằng giữ nguyên hiện trạng, cũng không dám để đối phương thật sự phát triển, tránh cho nuôi hổ rồi gặp nạn.

Nhưng tất cả những chuyện căng thẳng đó không nằm trong phạm vi suy xét của Đào Mộ. Vào hôm sau buổi biểu diễn lễ tốt nghiệp, chính là lễ tốt nghiệp chính thức. Buổi sáng là đọc danh sách tốt nghiệp và nhận bằng tốt nghiệp, trưa hôm đó, Đào Mộ bị Lệ Khiếu Hằng giục đến Cục Dân Chính. Hoàn toàn thực hiện nguyện vọng "kết hôn vào ngày tốt nghiệp" mà lúc trước hai người đã bàn.