Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 47





Đào Mộ rất nóng lòng muốn lập tức thảo luận vấn đề nền tảng mới với đại lão, ngặt nỗi cậu là tên đầu đất ở lĩnh vực y học.

Đào Mộ là người cực kỳ quan tâm hiệu suất, nếu không có chuẩn bị trước thì cậu sẽ không nói lung tung với Vân đại lão, để tránh bại lộ sự nông cạn vô tri của mình, tự hạ thấp giá trị bản thân trong mắt của đại lão.
Vì vậy Đào Mộ nhanh chóng quyết định xin đại lão cho ba ngày để chuẩn bị, thề son sắt: "Anh cho em ba ngày, dù em không thể hiểu toàn diện về lĩnh vực y học, nhưng em có thể kết hợp với kinh nghiệm sáng lập web Phi Tấn để lập ra kế hoạch, bảo đảm sẽ không để Vân đại ca thất vọng."
Vân Dật vốn định mời Đào Mộ ăn trưa, thuận tiện tâm sự mỏng lập tức thấy áp lực.

Nuốt hết mấy lời định nói vào bụng, Vân Dật mỉm cười nói: "Vậy anh cũng trở về chuẩn bị đây.

Mặc dù anh là sinh viên chuyên y khoa, nhưng anh lại không có kinh nghiệm làm việc gì, cũng không biết ý tưởng của mình có phù hợp không."
"Nhất định phù hợp." Đào Mộ biểu hiện còn tự tin hơn Vân Dật.
Đây chính là đại lão giàu số một trong tương lai a! Ý tưởng của đại lão...! Cho dù trước mắt không thích hợp, nhưng chẳng phải đã có bậc thầy hoạch định như cậu đây sao!
Tại thời khắc này, Đào Mộ trọng sinh về không còn chiến đấu đơn độc nữa.

Cậu cảm thấy cả người bừng sáng, tất cả tinh hoa tài trí internet ở mười năm sau đều hội tụ lại trên người cậu.

Trong số đó, thứ tỏa ra ánh sáng lấp lánh nhất chính là đại lão Vân Dật giàu số một trong nước.
Vân Dật khẽ cười nhìn Đào Mộ mặt mày hớn hở đang suy nghĩ linh tinh gì đó, nhịn không được mỉm cười.
"Anh cảm thấy sau khi em về Yến Kinh thì hoạt bát hơn nhiều." Vân Dật nói xong, bỗng nhớ tới Đào Mộ năm nay chỉ mới 18 tuổi, bằng tuổi em gái mình, đều là đứa nhỏ vừa vào đại học — — nhỏ hơn mình 2 tuổi.
Vậy hắn mời đàn em nhỏ hơn mình đi ăn trưa chắc cũng không cần quá trang trọng làm gì nhỉ.

Trước tiên có nên suy nghĩ sẵn nội dung cuộc trò chuyện không, hay là nghĩ đến đâu nói đến đó đây.
"Trưa nay mời em đi ăn nhé?" Vân Dật cười, đưa ra lời mời: "Em thích ăn gì? Gần bệnh viện có quán lẩu Thục Xuyên, không biết em có hứng thú muốn ăn không?"
Vân Dật cảm thấy, lần đầu tiên hai người đi ăn thì nên ăn lẩu.

Khá náo nhiệt, dù không thân thì cũng có thể thảo luận nguyên liệu nấu ăn, sau đó từ nguyên liệu nấu ăn dần dần chuyển sang đề tài khác, như vậy sẽ không quá xấu hổ.
"Em không sao cả." Đào Mộ vui vẻ nói: "Em rất thích ăn lẩu, lẩu gì em cũng thích.


Đúng rồi, gần trường em còn có một quán xiên thịt dê đặc biệt ngon, là quán của nhà một bạn học mở, có cơ hội sẽ mời anh đi ăn."
Đào Mộ không quên quảng cáo quán thịt dê nhà Ôn Bảo.

Hoàn toàn không nhận ra rằng mình suýt nữa đã bỏ lỡ một cuộc hẹn đi ăn với người giàu có nhất trong tương lai.
"Ý em là Ôn Tụ Tường?" Vân Dật cũng biết quán ăn này: "Anh biết quán ăn chính của Vương Phủ Tỉnh bên kia, nhà anh từng ăn ở đó, mùi vị rất chính tông."
Cẩu Nhật Tân nằm trên giường bệnh nước miếng giàn giụa, đau khổ kêu ngừng: "Hai người đừng nói nữa, thèm chết tôi rồi!"
Đào Mộ và Vân Dật nhìn nhau cười.

Đào Mộ nói: "Bây giờ anh chuẩn bị phẫu thuật, phải ăn kiêng nhiều món.

Đợi anh hết bệnh, em mời anh đi ăn ngon."
Mắt Cẩu Nhật Tân sáng lên: "Anh muốn ăn móng gà em làm."
"Được." Đào Mộ đồng ý.

Quay đầu thì thấy Vân Dật tò mò nhìn mình.
"Em còn biết nấu cơm?"
"Gia đình giáo dục." Đào Mộ rất tự hào đáp lại một câu: "Hôm nào mời anh nếm thử tay nghề."
"Được nha." Vân Dật rất mong đợi: "Anh cũng muốn nếm thử móng gà khiến Cẩu ca nhớ mãi không quên."
"Không thành vấn đề." Đào Mộ đặc biệt tự tin vào tay nghề của mình.
Hai người ở trong phòng bệnh của Cẩu Nhật Tân đến gần giữa trưa mới rời đi.

Trong lúc đó, viện trưởng Vân có đến khám một lần, thấy Đào Mộ thì rất nhiệt tình nói: "Có rảnh thì đến nhà bác chơi.

Đóa Đóa nhà bác cứ nhắc đến con mãi."
Viện trưởng Vân là một trưởng bối rất tán thưởng Đào Mộ.


Không nói đến cậu nhóc này đã cứu con gái rượu nhà mình, chỉ riêng việc Đào Mộ vừa vào đại học đã tự lập nghiệp — — thông minh, tâm tính tốt, nghiêm túc kinh doanh, ngoại hình tuấn tú, tính cách cũng trưởng thành hơn bạn cùng lứa, bây giờ còn biết nấu cơm, thật khiến người ta yêu thương a.
Theo cách nói của cô Trình, đây điển hình là loại hình con rể ưu tú có xe có nhà, cha mẹ đều mất a!
Dù sao trong mắt trưởng bối bọn họ, Đào Mộ là thanh niên trẻ đầy triển vọng.

Cho dù không thể làm con rể, viện trưởng Vân cũng hy vọng con trai con gái nhà mình có thể làm bạn với đứa nhỏ ưu tú này.
Đào Mộ biết xu hướng giới tính của mình.

Mặc dù không đến nỗi rêu rao khắp nơi, nhưng cậu không định cố ý làm con gái nhà người ta hiểu lầm, đặc biệt là em gái của Vân Dật - Vân Đóa, cậu cũng không mong tương lai cậu hợp tác với đại lão lại vì sự xuất hiện của Vân Đóa mà sinh ra hiểu lầm.
Lời này không tiện nói thẳng trước mặt viện trưởng Vân.

Nhưng lúc ăn lẩu, Đào Mộ biểu đạt rất rõ thái độ của mình: "...!Ngành của chúng ta không giống những ngành khác.

Đối với đời tư nghệ sĩ có yêu cầu rất nghiêm khắc, đặc biệt là phương diện tình cảm, rất nhiều công ty quản lý và công ty điện ảnh lúc ký hợp đồng với nghệ sĩ thậm chí còn ghi rõ quy định trong văn bản, nghệ sĩ không được yêu đương nếu không có sự cho phép.

Vì vậy anh cũng thấy có nhiều minh tinh nam, đặc biệt là minh tinh thần tượng, 30 40 tuổi vẫn chưa kết hôn yêu đương chính là sợ ảnh hưởng đến phát triển tương lai."
"Hơn nữa giới chúng ta đặc biệt loạn, có lúc còn phải phối hợp lăng xê tuyên truyền, có lúc đóng phim lại nảy lửa, loại chuyện này có rất nhiều.

Cho nên mới nói tìm người ngoài giới, kết hôn sinh con là chuyện không thích hợp." Đào Mộ bỏ con tôm vào nồi nước cay, nghiêm trang nói: "Hơn nữa em vừa soái vừa trẻ tuổi như vậy, em còn chưa chơi đủ, đến khi chơi đủ rồi chắc cũng 70 80 tuổi."
"Em chỉ có một mình, không cha không mẹ không ai quản." Đào Mộ gắp con tôm nóng hổi đưa cho Vân Dật, cười vô tâm vô phế: "Không ai hối thúc em kết hôn sinh con, em cũng không cần nối dõi tông đường cho ai, tiêu sái tự do tự tại như vậy rất tốt."
Mặc dù Đào Mộ từ đầu đến cuối đều không nhắc đến Vân Đóa, càng không nói những lời linh tinh vô nghĩa như "Vân Đóa là một cô gái tốt, nhưng chúng em không thích hợp", nhưng Vân Dật đều nghe hiểu cả.
Vân Dật khẽ thở dài, có chút thương tiếc nhìn Đào Mộ.

Không có vì Đào Mộ từ chối em gái mình mà thẹn quá hóa giận, ngược lại chân thành tiếc nuối cho thân thế của Đào Mộ.

Hắn cảm thấy Đào Mộ tốt như vậy, đáng giá có được người nhà bạn bè yêu thương.

"Vậy em rảnh rỗi có thể tới nhà chúng ta ăn bữa cơm.

Anh xem em như em trai ruột, Vân Đóa cũng có thể xem em như anh trai.

Em cứu Vân Đóa, chính là ân nhân cứu mạng của nhà chúng ta.

Cứ giao tiếp bình thường theo cách chúng ta muốn, đừng vì chuyện này mà trở nên xa lạ." Vân Dật đáp lại cũng rất dứt khoát rõ ràng.

Thật ra hắn đã sớm nhìn ra Đào Mộ không thích Vân Đóa, mặc dù thấy rất tiếc nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.
Cũng không phải Đào Mộ sai.
Đào Mộ đã quen giả bộ đáng thương, thấy đủ rồi cũng thuận thế kéo đề tài lại y học trên diễn đàn mà Vân Dật nói lúc nãy: "...!Theo em nghĩ, chúng ta có thể chia diễn đàn thành bốn phần tùy theo đối tượng theo dõi khác nhau.

Một phần là mặt trong, chia làm cá nhân và tổ chức, một phần là mặt ngoài, chia làm bệnh nhân và khách hàng lớn muốn hợp tác.

Sau đó, chức năng chính là học tập, nơi có thể tham khảo tài liệu và bài báo nghiên cứu khoa học tiên tiến nhất trên quốc tế, còn có thể giao lưu với nhau, đối với bệnh nhân, chúng ta có thể làm cố vấn, phổ cập khoa học..."
Sau khi trải nghiệm môi trường internet ở cách ngành sản xuất ở kiếp trước, suy nghĩ về internet của Đào Mộ phải nói là cực kỳ cao.

Ngay cả khi chỉ tùy tiện nói thôi cũng có thể đánh thẳng vào vấn đề, Vân Dật vừa nghe đã bị cuốn hút, không ngừng phụ họa: "Đó là những gì anh nghĩ, nhưng không được rõ ràng như em nói.

Xem ra anh tìm em để nghiên cứu chuyện này, tuyệt đối là tìm đúng người."
Đào Mộ cười hì hì: "Đại lão quá khen rồi."
Đào Mộ nói, lại rót rượu cho Vân Dật.

Hai người càng nói càng hăng, càng ăn càng buông thả.

Đào Mộ bị rượu k1ch thích, đại não vận chuyển nhanh, tuôn ra một ít kinh nghiệm điều hành diễn đàn ở đời sau, tuyệt đối biết gì nói nấy không giấu giếm nửa lời.

Vân Dật cũng ngày càng cảm thấy Đào Mộ là một cộng sự tốt, gấp không chờ nổi muốn nhìn Đào Mộ lập trang web mới cho mình.

Ngoài ra, vị đại lão giàu số một trong tương lai còn bị Đào Mộ thành công lừa gạt - - đồng ý tự học lập trình.
Tâm nguyện ấp ủ đã lâu của Đào Mộ được thỏa mãn - - cậu cảm thấy tương lai mình sắp được ôm cái đùi mà mình mong chờ.

Lại nói, Đào Mộ tự thấy bữa cơm này là thu hoạch lớn nhất của mình, thành công kéo đại lão tương lai vào trong đội, còn xúc tiến quan hệ cá nhân của hai người.
Dù sao sau bữa cơm này, Đào Mộ tổng cộng nốc hết hai chục chai, gan cũng phình to ra, đặt móng vuốt lên vai đại lão xưng huynh gọi đệ.
Sau đó Đào Mộ ngà ngà say nhét Vân Dật vào xe taxi, báo địa chỉ Vân gia, vẫy vẫy tay nhìn Vân Dật rời đi rồi tự bắt xe về trường học.
Xin nghỉ phép một tuần, khi Đào Mộ về trường thì huấn luyện quân sự đã kết thúc.

Đám Ôn Bảo đã lên lớp được ba ngày, đang chuẩn bị tiệc mừng sinh viên mới trong ngày quốc khánh.
"Cậu có muốn báo danh không?" Trong phòng ngủ, Ôn Bảo đang nói chuyện với Đỗ Khang bỗng ngẩng đầu lên hỏi Đào Mộ: "Cậu soái như vậy, bất luận là ca hát hay nhảy múa đều sẽ khiến các nữ sinh mong đợi a."
Đào Mộ híp mắt, nửa nằm lên lan can giường, tư thế thoải mái, thanh âm mềm mại: "Tớ không định báo danh, gần đây có hơi bận."
"Vậy cậu có học lái xe không?" Chử Toại An đang ngồi ở bàn đọc sách hỏi Đào Mộ: "Ba chúng tớ đã bàn xong rồi, trong dịp quốc khánh sẽ báo danh học lái xe, cậu có muốn đi cùng không?"
Đào Mộ đang trong trạng thái hơi say nên phản ứng hơi chậm, một lúc sau mới đáp lại: "Muốn."
Khi nói chuyện, điện thoại Đào Mộ đặt trên bàn vang lên.

Ôn Bảo thuận tiện cầm điện thoại đưa cho Đào Mộ.
Đào Mộ ngơ ngác nhìn Ôn Bảo trong chốc lát, mới chậm rãi nhận điện thoại: "Alo?"
Lệ Khiếu Hằng nghe rõ giọng nói khàn khàn lộ rõ vẻ đang say của Đào Mộ thì khẽ nhíu mày: "Em say?"
"Không có!" Đào Mộ trả lời chém đinh chặt sắt: "Tôi chỉ là uống hơi nhiều thôi."
"Bây giờ em đang ở đâu?"
"Tôi đang trong phòng ngủ." Đào Mộ ngoan ngoãn trả lời, cậu híp mắt nhìn giờ, suy nghĩ vẫn còn tỉnh táo: "Bây giờ bên kia là 9 giờ sáng hả? Bắt đầu phiên giao dịch thị trường dầu thô quốc tế rồi sao? Cần tôi nhìn chằm chằm đúng không, anh chờ chút, tôi đi mở laptop ngay."
Đào Mộ gõ gõ lan can: "Bảo Bảo, đưa đồ cho trẫm."
Ôn Bảo bị cái nickname làm hết hồn, nhanh chóng lấy laptop đưa cho Đào Mộ, không thể trêu người say a.
Đào Mộ ngồi xếp bằng, đặt laptop lên đùi, vừa nghe điện thoại vừa khởi động máy, liền nghe Lệ Khiếu Hằng bất đắc dĩ thở dài: "Tôi đặc biệt muốn nhìn dáng vẻ hiện giờ của em đó, Tiểu Mộ..."
"Hửm?" Đào Mộ không hiểu nghiêng nghiêng đầu.
"Tôi nhớ em đang làm mã nguồn của web Phi Tấn.

Kỳ thật em phát triển hai phiên bản đúng không? Một cho web và một cho điện thoại." Lý Khiếu Hằng biết rõ tiến độ công việc của Đào Mộ như lòng bàn tay.

Lệ đại lão — người đã dần không hài lòng với việc chỉ nói chuyện qua điện thoại hàng ngày, chất giọng ấm áp đề nghị: "Nếu tôi nói, tôi muốn nhờ các cựu sinh viên Stanford phát triển thêm chức năng gọi video trên nền tảng web của em.

Em cảm thấy ổn không?"
Đào Mộ: "...!Gì á?".