Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 31




Chương 31: Thành phố F

Edit:〆Lâm Hạ Linhヤ

Năm mới vui vẻ, chúc mn an khang thịnh vượng, vạn sự như ý nha!

Ngồi một bên bàn ăn, học sinh trung học ăn xong buông đũa, lát sau nhắc tới Tiểu Bàn, nói: "Sắp tới cuối kì, cậu ấy muốn tới đây ở hai ngày, xem như học bổ túc sau khi tan học."

Cuối cùng cậu ta hỏi: "Được không?"

Người dân Giang vinxg viễn sẽ không từ chối yêu cầu hợp lí của học sinh trung học, hơn nữa còn chảy xuống nước mắt như người cha già.

Học sinh trung học đến nay vẫn còn rất cẩn thận, hết sức hiểu chuyện, đây là lần đầu tiên mang bạn bè về ở qua đêm.

Trần Cảnh: "..."

Trần Cảnh nói: "Trước tiên đừng giả vờ nữa, mau mau ăn hết cơm đi đã." Chờ người này cơm nước xong cậu ta còn phải rửa chén.

Vì thế Giang Vu Tận thu lại nước mắt giả dối, nhanh chóng ăn cơm.

Cho đến khi cơm nước xong xuôi, âm thanh máy rửa bát dừng lại, ban đêm trở về yên tĩnh, ngày hôm nay mới có thể xem là hoàn toàn kết thúc.

Sáng sớm hôm sau, học sinh trung học rời giường đi đến trạm đón Tiểu Bàn, Giang Vu Tận cũng rời giường đi xuống dưới lầu.

Tiệm cắt tóc đã mở cửa, ông chủ còn đang ngậm thuốc lá quét dọn vệ sinh.

"Buổi sáng tốt lành, ông chủ."

Giang Vu Tận tự giác tìm chỗ ngồi xuống, giơ tay chỉ lên mấy sợi tóc bị biến trắng gần nửa sợi tóc, nói, "Nhuộm lại mấy cái này, cảm ơn."

Ông chủ tiệm cắt tóc rũ mắt, trực tiếp cầm lấy cây kéo.

Kéo cắt qua, mấy sợi tóc bạc trực tiếp rơi lả tả xuống, đơn giản thôi bạo lại nhanh gọn.

Mấy đi mấy sợi tóc, Giang Vu Tận trực tiếp vung tay lên quyết chiến với ông chủ, lát sau lại nhin thấy có người xuất hiện, lúc này mới ngừng lại, giẫm nhiều thêm hai chân lên sàn nhà vừa mới quét rồi ra khỏi cửa tiệm.

Học sinh tiểu học rời đi, ông chủ tiệm cắt tóc khom lưng nhặt mấy đoạn tóc rơi trên mặt đất, sợi tóc nhỏ bị lửa đốt sáng rực, tóc trong tay trực tiếp hóa thành tro rơi xuống đất, anh ta lấy cây lau nhà lau đi.

Học sinh trung học mang theo Tiểu Bàn trở về dừng lại dưới lầu trùng hợp gặp được Giang Vu Tận, ba người cùng nhau lên lầu.

Lại một lần nữa đến nhà Trần Cảnh, Tiểu Bàn bây giờ đã ngựa quen đường cu.

Phòng cho khách vẫn chưa quét dọn, người lớn đáng tin cậy muốn khoe mẽ sức lực của gia trưởng, muốn hỗ trợ dọn dẹp.

"Trần Cảnh, chăn bông để chỗ nào vậy?"

"Cái khăn mới lúc trước còn chưa vứt ở đâu?"

"Đèn phòng này hỏng rồi, cậu tới đây sửa một chút."

Trần Cảnh: "..."

Người lớn đáng tin cậy bị lễ phép mời ra khỏi đội ngũ dọn phòng, xoa xoa vài giọt mồ hôi không tồn tại.

Mặc dù cái gì cũng chưa làm nhưng cũng rất vất vả chính mình.

Tiểu Bàn cùng đi dọn dẹp tâm tình có vẻ phức tạp, khó lòng giải thích.

Rất khó tưởng tượng người ngày thường trầm ổn ít nói lại mười phần lạnh lùng cứng rắn lại là trụ cột làm việc chính trong nhà, động tác dọn dẹp thuần thục đến lạ.

Nhìn người ở một bên vì tự khen thưởng cho công cuộc lao động của mình nên đã lấy băng ghi hình nằm trên sô pha mở TV, Tiểu Bàn lập tức câm nín.

Hình như cũng không khó tưởng tượng cho lắm.

Lúc dọn dẹp phòng cho khách đi ra, Giang Vu Tận đã xem được một tập phim truyền hình, băng ghi hình cũ bị ném vào thùng rác, Tiểu Ban đeo cặp sách đi vào phòng học sinh trung học.

Làm bộ làm tịch đem sách lấy ra khỏi cặp sách, Tiểu Bàn cầm bút xoay xoay trong tay, nhìn về phía người đối diện, mặt lộ vẻ thương hại: "Cậu vất vả thật."

Trần Cảnh lấy ra tập bài thi, không trả lời.

TV bên ngoài truyền đến một tràng tiếng cười, người trên sô pha cũng cười theo hai tiếng.

"Đêm qua đại học A cũng xuất hiện dị chủng, Đội Điều tra Đặc biệt đã xử lí." Tiểu Ban nhìn cánh cửa đã đóng lại, nói: "Hơn nữa nếu tính mấy thứ chúng ta đã giải quyết lúc trước, đây đã là lần thứ năm phát hiện dị chủng ở trường học."

Gần đây dị chủng xuất hiện với tần suất lớn đã rất li kì, đặc biệt còn chuẩn xác xuất hiện ở trường học, rất khó nói chỉ là trùng hợp.

Trần Cảnh rũ mắt khoanh vào một cái đáp án, nói: "Ngày hôm qua Trương Hân đi hỏi thăm, những nơi đó trước khi xảy ra chuyện đều có người mặt mày quái dị đi qua."

Bọn họ hành động đều rất kín kẽ, nhưng vẫn có người sẽ chứng kiến, đồng thời ghi nhớ. Người xuất hiện gần đó trên mặt đều có kí hiệu *0* màu đỏ sẫm, cứ như bị bàn ủi trực tiếp đè lên, nhìn qua có vẻ hơi khủng bố.

Tiểu Bàn nói: "Ta nghe nói người được Linh thừa nhận đều sẽ có kí hiệu được khắc trên mặt."

Nếu không có gì bất ngờ, thì những người đi quanh khu vực xảy ra sự số là người của Linh.

Cậu ta nhíu mày: "Nhưng lúc trước Linh vẫn kín tiếng."

Lúc trước đối phương che giấu rất khá, bọn họ truy xét thật lâu, bởi vì cơ hội ngẫu nhiên lúc này mới biết được sự tồn tại của tổ chức Linh này, thông qua một số tin tức, hiện tại đối phương lại quang minh chính đại ra tay với các trường học, rất khó nghĩ ra bọn họ muốn làm gì.

Từ điện thoại mở ra một bảng thống kê, Trần Cảnh đưa điện thoại cho Tiểu Bàn, nói: "Tần suất xuất hiện dị chủng ở thành phố F gần đây cũng gia tăng, nhánh ở thành phố A đã bị hủy, không có giá trị kiểm tra, cuối tháng này chúng ta đi thành phố F đi."

Tiểu Bàn gật đầu, lát sau hỏi: "Vì sao lại là cuối tháng."

Trần Cảnh: "Bởi vì tôi còn muốn thi cuối kì."

"..."

Hình như không thể cãi được.

Trần Cảnh lấy ra bản đồ thành phố F, thay thành bút đỏ, đánh dấu mấy địa điểm trên bản đồ, nói: "Chúng ta ưu tiên đi đến mấy nơi này trước."

Tiểu Bàn liên tục gật đầu.

Thời gian của một buổi sáng, một nửa dùng để quét dọn phòng cho khách, một nửa của một nửa còn lại dùng để thương lượng kế hoạch đi thành phố F, dư lại một phần tư thời gian mới dùng để học tập.

 Bên ngoài âm thanh TV, Trần Cảnh mặt không đổi sắc làm xong bộ bài tập tổng hợp môn lý, Tiểu Bàn thì mơ màng trôi qua một phần tư buổi sáng.

Giang Vu Tận bên ngoài xem xong một bộ phim đô thị cẩu huyết, ngậm ngùi cảm thán xem mấy thứ tình cảm của những người này thật thoải mái, sau khi cảm thán xong nhìn sang cửa phòng còn đang đóng lại, lấy di động chuẩn bị làm vài màn Anipop.

Giao diện trò chơi vừa mở ra, âm thanh quảng cáo từ TV vang lên.

"... Hamburger gấu mèo! Ngay bây giờ chỉ cần mang thẻ học sinh mua suất cơm dành cho trẻ em tại cửa hàng là có thể nhận ngay móc khóa gấu mèo!"

Giang Vu Tận thong thả ngước mắt.

Âm thanh TV biến mất, sau đó là tiếng bước chân liên tục.

Ngay sau đó cửa phòng bị gõ vang.

Trần Cảnh buông bút đứng dậy mở cửa.

Người đứng ở cửa cười cười nhìn về phía cậu ta, nói: "Gần đến giờ rồi, chúng ta trưa nay đi ra ngoài ăn đi."

Sau đó cậu ta lại nghe thấy đối phương hỏi: "Mấy đứa đều mang theo thẻ học sinh đúng không?"

_____

Ngồi trong tiệm hamburger trang hoàng sáng sủa, Trần Cảnh cùng Tiểu Bàn nhìn hai phần cơm trẻ em trước mặt, đồng thời khựng lại.

Người dân Giang tốt bụng ngồi đối diện trong tay cầm hai cái móc khóa gấu mèo, cong mắt cười cười: "Phần này chú mời mấy đứa, không đủ thì có thể kêu thêm một phần."

Từ sau lần đầu tiên Tiểu Bàn gặp mặt không thấy rõ bộ dạng của cậu, do dự hơn nửa ngày mới kêu chú, người này tự xưng chú ngày càng thuận miệng.

Trần Cảnh lựa chọn trầm mặc, cũng quyết định tiếp thu hiện thực, cúi đầu ăn cơm.

Hai học sinh cấp phải thi cuối kì không có quá nhiều thời gian ở lại tiệm cơm, cuối cùng cũng không ăn được một phần cơm trẻ em vừa kêu, nói tóm lại là đi về trước khi nhân viên mang đồ ăn lên.

Người đàn ông trưởng thành thuận miệng chào hỏi với bọn họ, lúc sau lại tiếp tục vừa chơi Anipop vừa ăn cơm.

Nơi bọn họ tới là một khu chợ, hôm nay là thứ bảy, dọc đường toàn người với người, trùng hợp còn đụng phải thời gian nghỉ trưa của công ty gần đó, các tiệm cơm bên đường đều là người, đôi khi còn cần phải nghiêng người nhường đường cho người khác.

Lúc trước Trần Cảnh đã bị người đàn ông trưởng thành kéo tới một cửa hàng ở bên khác ăn cơm, vì thế cậu ta đối với nơi này khá quen thuộc, mắt nhìn thẳng trực tiếp đi qua, Tiểu Bàn không tới đây được mấy lần, có chút tò mò mà nhìn xung quanh.

Lúc nhìn sang một bên khác của chợ, tầm mắt cậu ta hơi dừng lại, lúc sau chân cũng không tự giác đứng yên.

Chú ý tới sự kì lạ của cậu ta, Trần Cảnh cũng dừng bước, theo tầm mắt của cậu ta mà nhìn qua.

Trên vỉa hè phía đối diện có hai người đi qua, hai người đều mặc đồ thường, nhìn qua không có gì khác thường, nhưng bọn họ liếc mắt một cái liền có thể nhận ra.

Là Từ Đồng Quy, dù cho không mặc đồng phục của Đội Điều tra, nhưng hắn lớn lên khá cao, ở trong đám người nhìn qua là thấy được. Người bên cạnh thì chưa từng thấy nên không biết là ai.

Biết tầm mắt đối phương nhạy bén, hai người Trần Cảnh cũng chỉ nhìn thoáng qua, lúc sau liền thu lại ánh mắt.

Tiểu Bàn hơi ngẫm nghĩ: "Bọn họ xuất hiện chỗ này làm gì."

Trần Cảnh lắc đầu, nhấc chân rời đi.

Hiện tại bọn họ không tính giao tiếp với Từ Đồng Quy, giờ chưa phải lúc.

Trong một cái nháy mắt như vậy, Từ Đồng Quy ở một bên khác quay đầu nhìn về bên này, nhìn qua một lượt, lát sau thu lại ánh mắt.

Từ Cao đi bên cạnh hắn ôm bụng, không hề chú ý tới dị thường bên này, ánh mắt dò xét đảo qua mỗi một tiệm cơm.

Tiệm nào cũng chật ních.

Lúc ánh mắt lướt qua tiệm hamburger, cậu ta chạm mắt với một người.

Giang Vu Tận ngồi trong tiệm không ngờ đi ra ngoài ăn một bữa còn có thể gặp được Từ Cao với Từ Đồng Quy.

Từ Cao ở bên ngoài vẫy vẫy tay với cậu, lúc sau bước vào tiệm, Từ Đồng Quy vẫn không nhúc nhích, Giang Vu Tận liền quay về phía hắn vẫy tay một cái.

Nơi hai học sinh trung học ngồi bị hai người của Đội Điều tra thay thế.

Lần đầu tiên nhìn thấy hai người tổ đội đi cùng nhau, Giang Vu Tận tạm thời buông điện thoại, tò mò hỏi: "Sao hai người lại đi cùng nhau?"

Từ Cao vừa ngồi xuống đã bắt đầu xem thực đơn, nghe vậy thì trong nháy mắt cả người trở nên tức giận.

Hôm nay đáng lẽ là thời gian cậu ta được nghỉ phép, cậu ta đã hẹn trước với bạn đi tiệm net cày rank, kết quả có người báo án bảo là thấy dị chủng, cậu ta trùng hợp ở gần đó, bị tạm thời phái đi xử lí, người báo án nhiều lần nhấn mạnh dị chủng rất lợi hại, thế nên Từ Đồng Quy cũng đang nghỉ phép gần đó cũng bị điều đi.

Kết quả bọn họ tới nơi mới phát hiện là báo án giả, nơi xuất hiện dị chủng nói trong điện thoại lại không có gì bất thường. Người báo án bị mời đến cục uống trà một chuyến, bọn họ cũng mất công tới một chuyến, còn trùng hợp tới giờ ăn trưa.

Cậu ta hẳn là thật sự rất tức giận, tốc độ nói nhanh hơn không ít so với thường ngày.

Giang Vu Tận biểu đạt mình cũng rất thương hại: "Thật là thảm."

Từ Cao điên cuồng gọi cơm, Từ Đồng Quy lại không nhúc nhích, Giang Vu Tận rất tốt bụng mà gọi giúp đối phương một phần cơm trẻ em.

Nhưng rất đáng tiếc, vì đối phương không phải học sinh thế nên không thể nhận được móc khóa gấu mèo

Cơm được mang lên bàn, Từ Cao mang theo tức giận lùa tất cả vào miệng, người bạn kia gọi điện thoại cho cậu ta, hỏi cậu ta có đi đến tiệm net nữa hay không.

Cậu ta lập tức đáp lại, nhanh chóng đứng lên, sau nhớ lại Từ Đồng Quy còn có thể xem là cấp trên của cậu ta, thế nên làm một tràng chào hỏi, lúc sau liền rời đi.

Có thể thấy được cậu ta rất quý trọng thời gian nghỉ phép khó lắm mới có được của mình.

Giang Vu Tận nhìn bóng dáng đối phương biến mất trong tầm mắt, đem phần cơm trẻ em đẩy đẩy đến trước mặt Từ Đồng Quy.

Đội trưởng Từ cuối cùng vẫn rất nể tình mà ăn hết phần cơm.

Trưa hôm nay không có đồ ăn bị lãng phí, Giang Vu Tận rất vừa lòng gật gật đầu, vừa mới chuẩn bị đứng dậy định rời đi, kết quả lại nhìn về đôi mắt màu xám của hắn.

--- người này hình như muốn nói gì đó.

Đem cất điện thoại vào trong túi, Giang Vu Tận nghiêng đầu, hỏi: "Đi ra ngoài một chút không?"

Từ Đồng Quy gật đầu.

Nói là đi ra ngoài một chút nhưng thật ra cũng chỉ là đi một vòng quanh khu chợ.

Đội trưởng Từ quả thật có chuyện muốn nói, sau khi Giang Vu Tận tiện tay mua ly cà phê trở về, hỏi: 

"Tôi rốt cuộc chỉ là khách thuê hay bạn trai cũ?"

Lời này của hắn xác thật là trực tiếp hỏi, Giang Vu Tận vừa uống một ngụm cà phê trực tiếp bị sặc, liên tiếp khụ khụ vài tiếng, mí mắt thường gục xuống nâng lên.

Dùng sức đập vài ngực hai cái, rốt cuộc cũng ngừng lại, lại uống hai ngụm cà phê, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Sao lại hỏi vậy?"


Từ Đồng Quy nói là nghe được hôm bắt giữ Lý Ưng.

Giang Vu Tận cố gắng nhớ lại gần nửa ngày, rốt cuộc mới mơ hồ nhớ tới Lý Ưng ngày đó hình như nói "Bạn trai cũ của cậu đánh đấm cũng rất giỏi nha."

Không nghĩ tới người lại thế mà lại nghe được, không chỉ vậy còn nhớ kỹ như thế.

Giang Vu Tận trả lời không chút do dự: "Đó là tôi lừa anh ta."

"Nếu lúc đó nói anh là người của Đội Điều tra, anh ta chắc chắn sẽ chạy trốn."

Từ Đồng Quy rũ mắt.

Đây là lần thứ hai người này trực tiếp cho thấy là mình lừa gạt người khác. Lần đầu tiên là lúc hắn có thể dùng vân tay để mở cửa phòng, bây giờ là lần thứ hai, đều là vì phủ nhận chuyện hắn là bạn trai cũ.

Trong miệng người này thật thật giả giả, có thể tất cả đều là nói dối, rất khó để phân biệt cái nào là sự thật.

Vòng đi vòng lại nửa vòng, người dân Giang trong miệng không có gì sự thật mới nói được một nửa, liền nhìn thấy một sạp bắn súng, phía sau sạp hàng là một đống đồ chơi, đưa ly cà phê trong tay cho Từ Đồng Quy, cậu liền chạy tới nói chuyện với ông chủ, lát sau đưa tiền, cầm súng đồ chơi lên.

Cậu bắn năm phát trật hai phát, có thể xem như là trình độ tốt của ngươi thường, một phát cuối cùng chắc là vận khí bùng nổ, bắn trúng một chú cún nhỏ có lông hai màu trắng đen giao nhau.

Bên cạnh còn có vài người vây xem, lúc nhìn thấy chú cún nhỏ rơi xuống liền vỗ tay.

Ngươi dân Giang đã thuộc tuýp người xã giao hết sức lão luyện, không có chút luống cuống, hào phóng nói câu cảm ơn liền cầm cún nhỏ trở về, sau khi nhận lại ly cà phê của mình liền đem quà vừa nhận được nhét vào ngực Từ Đồng Quy, cười cười nói: 

"Rất giống anh, cho anh đó."

Nhét xong món đồ chơi cậu liền lui về sau một bước.

"Tiền thuê nhà đã trả rồi, anh cũng không phải bạn trai cũ của tôi."

"Anh không cần nghĩ mãi về vấn đề này, nhớ không được thì không nghĩ nữa," cậu cười nói, "Anh bây giờ sống như này, nhìn về phía trước không phải tốt hơn à."

Giang Vu Tận sau khi nói xong liền quay người phất tay: "Phim truyền hình vào giờ ngọ* sắp....."

*Giờ ngọ tương ứng với khoảng thời gian từ 11:00 đến 13:00 trong 24 giờ mỗi ngày. (Theo Wikipedia)

Nhận thấy ánh mắt đối phương, cậu khụ một tiếng: "Tôi còn có việc, đi trước đây."

Cậu sau khi vẫy vẫy tay liền đi mất, thái độ tùy ý, tự tại.

Cậu giống như triệt để hiểu được lời cậu nói, cứ nhìn về phía trước.

Từ Đồng Quy đứng tại chỗ hơi ngừng một lát, lúc sau điện thoại trong túi vang lên, hắn lúc này mới thu lại ánh mắt, sau khi lấy ra điện thoại thì nhận cuộc gọi.

"Còn gọi lúc anh đang trong thời gian nghỉ ngơi có chút ngại ha, nhưng mà gần đây thành phố F..."

_____

Giang Vu Tận về xem phim truyền hình chiếu vào giờ ngọ của mình.

Cậu trở về rất nhanh, cho đến khi nằm trên sô pha, cậu mới ý thức được bộ phim truyền hình đã xem xong vào hôm qua, hôm nay đổi thành một bộ thanh xuân vườn trường.

Trong tay vừa lúc có đứa con trai lớn ngoan ngoãn, gia trưởng Giang cũng không tính cho yêu sớm, vì thế tắt TV chơi Anipop.

Chờ đến khi chạng vạng tối, lúc Trần Cảnh học bài cả một buổi trưa cùng với Tiểu Bàn ngủ một buổi trưa ra khỏi phòng, phát hiện người trên sô pha đã nằm thành hình chữ X, điện thoại rơi trên mặt đất, ngủ thật sự ngon.

Người ngủ rất ngon bị đánh thức vào lúc ăn cơm chiều. Một bàn ba người, có đến hai người đã đeo tạp dề.

Đến Tiểu Bàn cũng chưa nghĩ đến bản thân sẽ đi theo sau làm việc nhà, còn không cảm thấy có gì đó không đúng.

Người đàn ông trưởng thành lúc vừa mới ngồi lên bàn ăn còn ngã trái ngã phải, lúc thật sự cầm lấy đôi đũa mới lấy lại tinh thần, ăn đến ngon lành.

Ở trên bàn cơm, Trần Cảnh nhắc tới việc đi thành phố F sau khi thi cuối kì.

"Thành phố F?" Giang Vu Tận ngước mắt, "Nơi đó hình như rất xa."

Trần Cảnh gật đầu, cũng không có nhiều lời, yên tĩnh chờ.

Giang Vu Tận không nói chuyện, cầm lấy điện thoại.

Đây vẫn là lần đầu tiên cậu không trực tiếp đồng ý.

Tiểu Bàn nhìn về phía Trần Cảnh, Trần Cảnh yên tĩnh nhìn người đang lướt điện thoại.

Qua một lúc lâu, Giang Vu Tận ngẩng đầu, nói: "Đợi tí, để tôi tra một chút đặc sản thành phố F."

Trần Cảnh im lặng không tiếng động nhẹ nhàng thở ra.

Hai ngày ôn tập nhìn như được thêm vào trước khi đến kì thi, thật ra là để đặt ra kế hoạch đi thành phố F, Tiểu Bàn lại mang theo cặp sách gần như không có gì của mình rời đi.

Thời gian kiểm tra đến rất nhanh, Giang Vu Tận nhìn học sinh trung học mỗi ngày đi đi về về, mỗi ngày về đều mang theo một đống sách, lại một hôm tỉnh dậy vào buổi trưa, vừa mới trợn mắt thức dậy đã thấy học sinh trung học vừa mới thi xong đang chuẩn bị ba lô.

Cậu mắt nhắm mắt mở, lúc này mới nhớ ra hình như lúc trước đối phương có nói muốn đi đến thành phố nào đó một chuyến.

Uể oải không có sức mà vẫy vẫy tay, sau khi nói "Đừng quên mang đặc sản" thì tay lại rũ xuống, một lần nữa ngủ như chết.

Học sinh trung học nhìn mắt cậu, nhìn thấy mắt cậu dường như không quá thích ứng với mặt trời, vì thế cuối cùng kéo màn lại, đem hành lí ra cửa rời đi.

Giang Vu Tận cuối cùng bị đánh thức bởi âm thanh từ điện thoại.

Ngồi dậy từ trên sô pha, cảm thấy cổ họng có chút khô, cậu đứng dậy đi xuống bếp rót ly nước, không có xem người gọi, trực tiếp nhận điện thoại.

Bên kia điện thoại là âm thanh Thạch Bố, nghe qua còn cảm thấy rất hưng phấn.

"Hôm nay tớ đi công tác ở thành phố F, đây là lần đầu tiên tớ ra ngoài chơi miễn phí đấy!"

Y như âm thanh của học sinh tiểu học đi chơi xuân.

Giang Vu Tận rót ly nước xong ngửa đầu trực tiếp uống, thuận miệng trả lời: "Vậy thật sự quá tốt."

"..."

Động tác uống nước chợt dừng lại, cậu hỏi: "Ở đâu cơ?"

Thạch Bố ngoan ngoãn nói thành phố F.

Khóe mắt hung hăng nhảy dựng, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm giác không ổn, Giang Vu Tận buông ly nước, gằn từng chữ một: "Nếu cậu ở thành phố F gặp được một nam sinh cấp ba rất cao rất đẹp, tuyệt đối không được nói chuyện, nhớ kỹ không?"

Tuy không biết vì sao cậu lại nói như vậy, nhưng cậu nói như vậy nhất định có đạo lý, Thạch Bố rất luôn biết tuân thủ mệnh lệnh, nghiêm túc nói "Được."

Giang Vu Tận ngắt điện thoại, dừng một lát, lại rót ly nước, chậm rãi thả lỏng.

_____

Ngắt điện thoại, Thạch Bố quay đầu nhìn về phong cảnh chưa từng được nhìn xung quanh. Hôm nay thời tiết rất tốt, trời xanh thăm thẳm, mây cứ như thong thả di chuyển từ trên mấy tòa nhà, cậu ta hạ cửa kính xe xuống ngẩng đầu nhìn, trong mắt đều là trời xanh mây trắng.

Tài xế ngồi phía trước nhìn qua kính chiếu hậu, nhắc nhở cậu ta: "Đừng ngó đầu ra ngoài cửa sổ."

Thạch Bố rụt đầu trở về, đôi mắt vẫn không rời khỏi khung cảnh bên ngoài cửa sổ.

Cậu ta đã nhìn như vậy suốt hơn một giờ đồng hồ, tài xế hỏi cậu ta: "Cậu chưa từng thấy bầu trời à?"

Lời nói cũng không mang ác ý, chỉ đơn thuần là hiếu kỳ.

Thạch Bố nói: "Mấy năm rồi chưa được nhìn thấy."

Nhìn không gian chỉ toàn màu đỏ hoặc màu sắc u ám quá lâu, cậu ta gần như đã quên mất bầu trời hóa ra là màu xanh.

Tài xế chỉ cho rằng cậu ta nói là lâu rồi không có nhìn thấy bầu trời trong xanh như này, bắt đầu khen không khí nơi này chất lượng.

Thạch Bố một bên nghe tài xế nói, một bên thuận tay chụp ảnh gửi cho người bạn tri kỷ, kết quả điện thoại rung lên, nhắc nhở lượng pin không đủ.

Lúc nhận được ảnh chụp, Giang Vu Tận còn đang phân vân là có nên ra ngoài kiếm ăn hay ở trong nhà trôi qua một bữa, nghe được âm thanh thông báo từ điện thoại thì cầm lên.

Một tấm hình chụp ven đường rất bình thường, cậu nhìn lướt qua liền thôi, lát sau lại cảm giác có gì đó không đúng, nhìn lại lần nữa.

Dưới tàng cây ven đường, là bóng người cầm bộ đàm quen thuộc.

"..."

Trán thình thịch nhảy lên, Giang Vu Tận tiện tay cầm lấy áo sơ mi vắt trên sô pha rồi ra cửa, một bên vừa mở cửa một bên gọi điện cho người gửi ảnh chụp.

Đầu bên kia tắt máy. nhanh để đăng kịp chúc mừng năm mới, có sai sót thì cảm ơn mn đã nhắc nhở. Năm mới vui vẻ, tui đi xin vía Âu thần đâyyy (⁠人⁠ ⁠•͈⁠ᴗ⁠•͈⁠)