Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn - Thời Kim

Chương 9




Ở giữa sườn núi.

Cô gái tóc ngắn nhìn từ đường chìm trong biển lửa, chú ý đến ánh sáng của đèn pin đang dần len lỏi lên núi, liền lập tức lui vào khu rừng tối tăm, lặng lẽ lắng nghe cuộc trò chuyện của thôn dân.

Đứng trong rừng một lúc, đến khi người dân trong thôn chạy đến ngày một đông, cô gái quay người đi, trở lại khu rừng phía sau núi.

Tới nơi tụ họp, Trần Cảnh đã đứng sẵn ở đó, khi thấy cô, cậu ta nói:"Khu gần đây không có dấu vết của dị chủng."

Hôm qua bọn họ đã đến thôn này, còn ở nhờ tại một nhà thôn dân. Hỏi thăm thôn dân một vòng, không có tin tức nào về Lưu Thừa đã đến đây vài ngày trước. Nhưng bọn họ lại phát hiện ra rằng thôn dân ở đây tin vào một vị thần không rõ nguồn gốc, máu chưa kịp khô cùng tóc người cũng được tìm thấy trong từ đường. Sau đó bọn họ nhanh chóng rời khỏi nhà thôn dân này và lân trốn vào rừng.

Khi đến nơi, tài xế nói với họ rằng gần đây vùng núi rộng lớn này có vài ngôi làng khá kỳ dị, có vài người đã mất tích ở đó, chủ nhân của đống tóc có thể là những người mất tích đó.

Mọi chuyện quá kỳ lạ, rất có thể có dị chủng. Nhưng họ đã tìm kiếm kỹ ở những khu vực quanh đây và vẫn không tìm thấy dấu vết nào của dị chủng.

"Thôn dân đều đã tập trung ở từ đường. Trong thôn hiện tại không có người, tối nay chúng ta phải tìm được Lưu Thừa."

Trần Cảnh nói xong, cô gái liền nhảy từ trên cây xuống nói:"Tôi nghe thôn dân nói ở từ đường. Hai ngày tới sẽ có lễ tế, và có vật tế lễ. Theo mô tả của họ, khả năng cao vật tế sẽ là Lưu Thừa."

Khó trách sau khi đối phương có tin tức về việc đến thôn Tùng Sơn sau đó lại không có tin tức gì. Lưu Thừa mặc dù kiếm tiền bằng cách không có lương tâm, nhưng anh ta vẫn sẽ tuân thủ quy tắc của một con buôn, sau khi đã hẹn ngày giao dịch với bọn họ sẽ không dễ dàng thay đổi ý định, nếu anh ta không xuất hiện như đã hẹn thì chỉ có nghĩa là đã xảy ra chuyện gì đó.

Không ai có thể trốn trong từ đường hoặc rừng rậm, khả năng duy nhất là Lưu Thừa đã trốn trong thôn.

Gió đêm thổi qua trong rừng cây, lá cây trên mặt đất bị gió thổi bay xào xạc, thổi lên cả khuôn mặt của tiểu béo vừa chạy tới.

Tiểu Bàn dựa vào gốc cây hít một hơi nói:"Từ Đồng đã đến từ đường, thôn dân cũng đã rời đi hết, nếu muốn tìm người thì phải tìm ngay bây giờ."

___

Tại tầng hai.

Lưu Thừa cố gắng vặn vẹo, nhưng anh ta chỉ có thể mở to mắt nhìn Giang Vu Tận càng ngày càng đến gần mình.

Người trước mặt đã thay đổi rất nhiều, khác hẳn với những gì anh ta nhớ, toàn thân khí thế đều đã thu lại, mái tóc đen dài quá mức che đi gần hết lông mày, trông an tĩnh và cũng thật bình thường, giống như sự tồn tại không quan trọng, hay gặp nhất trong đám đông.

Giọng nói của cậu khàn khàn, khi nói giọng điệu cũng tùy ý, thản nhiên, cả người cậu ta gần như đã hoàn toàn thay đổi, giống như triệt để biến thành con người khác, rất khó để liên tưởng cậu với 【001】 trong trò chơi lại với nhau.

Giang Vu Tận đi đến chỗ Lưu Thừa và ngồi xổm xuống, cậu đặt hai tay lên đầu gối, ngồi xổm xuống một cách tùy ý, cậu cau mày nhìn người trên mặt đất và nói:"Tôi đã chào anh rồi, sao anh không chào lại?"

Lưu Thừa đang bị bịt miệng:"..."

Như vừa mới phát hiện ra trong miệng đối phương có cái gì đó bịt miệng, Giang Vu Tận tựa như sửng sốt một lát, sau liền đưa tay giúp gỡ ra.

"Hô-- hô---"

Lưu Thừa cuối cùng cũng được tiếp xúc với không khí trong lành, anh ta thở dốc, mặc dù biết bây giờ là thời điểm tốt nhất để kêu cứu nhưng anh ta không dám phát ra âm thanh lớn, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi: "Cậu tới đây làm gì?"

Anh ta lại tiếp tục hỏi: "Sao cậu biết tôi ở đây?"

Cho đến lúc này, anh ta vẫn giữ tin tức theo thói quen.

Giang Vu Tận không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh ta, chỉ cụp mắt xuống hỏi:"Anh đã bán thông tin của tôi cho ai?"

Giọng điệu và thái độ của cậu vẫn không thay đổi, nhưng không khí xung quanh dường như đã lạnh hơn. Lưu Thừa kêu lên một tiếng, người run rẩy, nhưng miệng lại không thốt ra được lời nào.

Là một người thương nhân, anh ta vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc cơ bản là không tiết lộ thông tin khách hàng của mình.

Giang Vu Tận gửi đến anh ta một lời chúc phúc, đứng dậy và đi vòng quanh nửa vòng trên tầng hai. Tầng hai rõ ràng là bị bỏ hoang, trên mặt đất đâu đâu cũng là một lớp bụi dày đặc, mùn cưa do đống củi để lại, còn có chất lỏng của mấy con chuột.

Cậu tìm thấy một hộp dụng cụ bị bỏ lại trên một chiếc bàn gỗ chứ đầy những dụng cụ đã bị rỉ sét.

Giang Vu Tận tìm thấy một vài chiếc đi và một cái tua vít nhỏ, rồi quay lại dưới ánh mắt khó tin của Lưu Thừa.

Lưu Thừa chỉ có thể nhìn cậu lần nữa ngồi xổm xuống, nắm lấy tay mình.

Chiếc đinh rỉ sét lơ lửng phía trên móng sau được ấn dần xuống, xuyên thẳng qua lớp móng mỏng, cố định trên móng một góc đầy tinh tế.

Giang Vu Tận không nói nhiều lời vô nghĩa, cậu chỉ giơ tua vít lên và trực tiếp đập thẳng xuống.

"Lục Đông Thành!"

Lưu Thừa cuối cùng cũng lên tiếng ngay trước khi chiếc tua vít chạm vào chiếc đinh.

Lồng ngực anh ta phập phồng, ánh mắt liếc nhìn chiếc tua vít đang lơ lửng ngay phía trên chiếc đinh, đồng tử co rút, thở hổn hển: "Tôi đã bán nó cho Lục Đông Thành!"

Anh ta có đạo đức nghề nghiệp nhưng không nhiều.

Thư mời cậu nhận được trước đó cũng có chữ ký của Lục Đông Thành, tên rất trùng khớp.

"Vậy," Giang Vu Tận hỏi, tay cần chiếc tua vít xoay xoay vài vòng. "Còn ai nữa?"

"Không còn nữa!"

Giọng nói của Lưu Thừa đã run run, "Mặc dù có rất nhiều người đến hỏi thăm nhưng anh ta là người duy nhất có thể mua được thông tin của cậu."

Giang Vu Tận giống như nghĩ tới cái gì, lông mày hơi chuyển động, hỏi:"Anh bán cho anh ta bao nhiêu tiền."

Lưu Thành liếc cậu một cái, sau đó nói: "Một trăm triệu*."

*Ở đây là một trăm triệu NDT là khoảng 335.939.186.000 Đồng (335 tỉ) tiền Việt tính theo tỉ giá lúc đăng chương.

Giang Vu Tận xoay xoay tua vít trên tay, Lưu Thừa sợ đến mức thở hổn hển.

"Vậy tiền đâu?"

Lưu Thừa nói: "Tôi dùng nó để mua những tin tức khác."

"..."

Trong một chốc im lặng, anh ta mơ hồ cảm thấy người trước mặt dường như muốn giết anh ta hơn bao giờ hết.

Bàn tay anh ta vô thức co giật, anh ta liền đem những tin tức còn lại nói ra: "Vẫn có người muốn trao đổi thông tin của cậu với tôi... nhưng chúng tôi còn chưa kịp trao đổi."

Trước đó anh ta đã liên hệ với một người mua đang nắm giữ thông tin anh ta muốn để trao đổi. Sau khi biết được Từ Đồng Quy đang tìm mình, anh ta liền trốn vào thôn này. Ai ngờ sau khi nói xong địa chỉ cho bên kia, anh ta còn chưa kịp thấy bộ dáng của đối phương đã bị một dị chủng không rõ danh tính tấn công, khi nghe tiếng động, tỉnh dậy đã ở nơi này, còn nghe thấy thôn dân ở đây bàn bạc khi nào nên đưa anh ta lên tế đàn, phần lớn thời gian còn lại đều chỉ nghe thấy tiếng đánh bài dưới lầu.

Dù tình trạng của bản thân đang không ổn lắm nhưng anh ta vẫn cảm thấy người dân ở đây chơi bài poker rất tệ.

Hôm nay cuối cùng anh ta cũng nghe được một giọng nói kỳ lạ khác, đoán rằng có thể là khách đến tìm mình nên đã cố gắng phát ra âm thanh, nhưng không ngờ lại là một sát thần.

Giang Vu Tận cụp mắt xuống: "Thật sao?"

Ở ven đường phía dưới tầng dưới, ba người đã tìm kiếm khắp ngôi làng gặp nhau trước một ngôi nhà và khẽ lắc đầu.

Cô gái nhìn căn nhà đang mở cửa, cau mày nói: "Đây là căn nhà cuối cùng."

Trần Cảnh gật đầu: "Chúng ta vào trong xem trước đã."

Người dân vùng này không có thói quen đào hầm. Thế là ba người tìm quanh lầu một, sau đó gặp nhau ở cầu thang và cùng nhau lặng lẽ đi lên lầu.

Khoảng khắc vừa đi lên tầng hai. Tiểu Bàn lập tức giơ lên khẩu súng có kính hồng ngoại trong tay và chĩa vào bóng tối.

Tầng hai không có người, mặt đất vừa bụi bặm lại bừa bộn, hình như đã có người đến đây nhưng đã đi rồi.

Vẻ mặt cô gái dần dần trở nên nghiêm túc: "Chắc chắn là người bị bắt đi rồi."

Trên đất đất dấu chân rõ ràng, dấu chân cũng chỉ có một đường hướng lên cầu thang, có thể thấy người đi vào cũng không vội.

Quang minh chính đại đi lên cầu thang như thế này, hơn nữa lại còn không gấp gáp vội vàng, chỉ có những người dân làng hoặc chủ nhân mới có thể làm được điều này.

Không biết Lưu Thừa bị đưa đi đâu, manh mối lập tức bị gián đoạn ở đây.

Trần Cảnh im lặng, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chúng ta vẫn chưa tìm được Lưu Thừa, Từ Đồng Quy còn ở đây tối nay, chúng ta không nên hành động hấp tấp, thôn dân nhất định sẽ đưa Lưu Thừa đến địa điểm hiến tế. Chúng ta vẫn còn cơ hội trước lễ tế ngày mai."

Cậu ta nói xong, nhìn Tiểu Bàn, đột nhiên hỏi: "Bây giờ là mấy giờ?"

"Một giờ ba mươi sáng."

Trần Cảnh lấy điện thoại di động ra, vừa đi vừa gọi điện.

Tiểu Bàn hỏi cậu ta đang làm gì.

Trần Cảnh nói: "Nhắc người về nhà."

Sau khi tan làm ở cửa hàng tiện lợi, nếu không có gì ngoài ý muốn, người vừa lấy lạ được tự do kia chắc chắn sẽ đến đủ loại địa phương xa lạ để uống rượu, nếu không có người nhắc nhở thì có thể uống đến sáng."

Điện thoại reo hai lần, cuối cùng tín hiệu báo bận, bên kia đã tắt máy.

Trần Cảnh cất điện thoại di động, ba người cùng nhau rời khỏi nhà và biến mất ở ngã tư.

Trên xà nhà, Giang Vu Tận nhét chiếc điện thoại di động vừa tắt vào túi, đồng thời đá Lưu Thừa xuống, chính mình cũng nhẹ nhàng nhảy xuống.

Lưu Thừa ngã mạnh xuống, tay chân tê dại đến mức không cảm nhận được mình có hay không bị gãy xương.

Sau khi hỏi xong chuyện, Giang Vu Tận bước xuống làu.

Lưu Thành vừa bị một lưỡi dao rỉ sét kề vào cổ họng không dám nói, cuối cùng cũng có thể nói lại, lo lắng nói: "Những gì tôi biết tôi đều đã nói với cậu rồi, sao cậu lại không cứu tôi! Cậu cũng nghe ban nãy bọn họ đã nói gì rồi đó!"

Anh ta còn định nói rõ hơn về lợi ích của việc cứu mình, nhưng cuối cùng ánh mắt vô cảm của Giang Vu Tận khiến anh ta không thể nói được lời nào.

Giang Vu Tận quay đi và mỉm cười: "Đoán xem tại sao tôi lại trực tiếp đến gặp anh như thế này."

Không có sự cản trở, không lòng vòng, cậu cũng chỉ như thế này đến, không có bất kỳ sự ngụy trang nào.

Lưu Thành không khỏi toàn thân run rẫy.

001 từ đầu đã không có ý định cho anh ta sống sót.

Đối phương hiện tại không có ra tay, bởi vì cậu ta biết mình cũng sẽ sớm chết dưới tay người khác.

Lưu Thừa chỉ có thể nhìn người đàn ông đầu bù tóc rối rời đi, vừa đi vừa lấy ra bộ đàm, tư thế thoải mái.

Khi Từ Đồng Quy quay trở lại nhà Lý Nhị, anh nhìn thấy một người mặc áo sơ mi rộng thùng thình đứng trước phòng chính, đang nhìn vào cái miếu nhỏ được thờ ở giữa.

Miếu nhỏ đã được mở ra, để lộ tượng thần bên trong.

Nghe nói là tượng thần nhưng thực tế trông không giống lắm, cụ thể là quá xấu.

Bức tượng trông có vẻ được đúc bằng đồng, phần đầu bị biến dạng đến mức không còn gì có thể nhận ra ngoài trừ cái miệng. Thân hình giống như một con rắn nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy đó không phải vảy mà là nhưng bàn tay nhỏ hệt như tay người.

Giang Vu Tận cảm tháy ít nhất thẩm mỹ của những dân làng này cũng đáng lo ngại nếu họ tôn thờ loại vật này trong nhà hoặc bất kỳ những thứ gì khác tương tự.

Nghe thấy tiếng động từ phía sau, cậu quay lại hỏi người đi tới: "Anh có biết đây là cái gì không?

Từ Đồng Quy nhìn bức tượng rồi gật đầu: "Tôi từng nhìn thấy nó trong cơ sở dữ liệu của cục."

Saka ngàn tay, là một loài dị chủng loại A+, giỏi nhất là phát triển và xúi giục các tín đồ hiến tế cho nó, nó cũng ghét tất cả sinh vật bốn chân, nó mạnh mẽ lại rất thận trọng, chỉ xuất hiện trước mặt mọi người khi ăn uống.

Giang Vu Tận trầm tư gật đầu, tựa như đang suy tính gì đó sâu xa, sau đó quay người hỏi: "Anh cảm thấy một bức tượng như vật có thể bán được bao nhiêu?"