Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sau Khi Xuyên Vào Truyện Mạt Thế, Nữ Phụ Pháo Hôi Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 41




Hệ thống: “Kỳ lạ, tôi không quét được dữ liệu của anh ta.”

Tống Lạc khẽ mở đôi môi đỏ, vừa cười vừa không cười nói: “Thế s.ú.n.g không tệ.”

Thanh niên bình tĩnh đón nhận lời khen của cô, tiện thể giải thích: “Tôi từng ở trong quân đội.”

“Anh là quân nhân?!” Hồ Linh Linh bên cạnh không nhịn được hỏi.

“Bây giờ thì không phải nữa.” Thanh niên ôn hòa trả lời, khi trả lời thì lễ phép nhìn vào mặt cô ấy, nhẹ nhàng mỉm cười với cô ấy.

Anh ta có dung mạo xuất chúng, cử chỉ thoải mái thiện ý dễ dàng khiến người khác có thiện cảm.

Hồ Linh Linh và anh ta nhìn nhau, mặt hơi đỏ——đó là phản ứng vô thức khi gặp một anh chàng đẹp trai.

Anh chàng này trông như bước ra từ truyện tranh.

Nhìn anh, giống như nhìn thấy Tống Lạc, cũng tinh tế xinh đẹp, lợi hại như vậy.

——Có thể thấy từ tinh thần, cách ăn mặc và cách anh ta chủ động truy đuổi con thây ma.

“Bạch Phi Vũ, hệ không gian.”

Anh ta chủ động tự giới thiệu, tiết lộ dị năng của mình.

Trong trường hợp đôi bên không quen biết, cách làm này có thể xóa bỏ sự cảnh giác của đối phương rất tốt, tạo dựng được khởi đầu khá tốt đẹp.

Đồng thời, Bạch Phi Vũ lần lượt bắt tay với Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu, phong độ phiên phiên.

Cuối cùng mới đưa tay về phía Tống Lạc.

Anh ta có một đôi tay điển hình của nghệ sĩ dương cầm.

Ngón tay trắng nõn thon dài, xương ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay mịn màng, không có vết chai.

Móng tay được cắt tỉa rất sạch sẽ, có màu hồng nhạt khỏe mạnh.

Trên mu bàn tay phải có một nốt ruồi đỏ nhỏ, giống như một chấm son được nhúng vào ngọc bích.

Trong lòng Hồ Linh Linh thốt lên “Oa.” một tiếng.

Thật không ngờ lại là hệ không gian giống như Lạc Thần.

Họ chắc chắn có rất nhiều chủ đề chung...

Ý nghĩ vừa lóe lên.

Tống Lạc không đưa tay ra mà chỉ lướt nhìn như đang nhìn hàng ở sạp hàng rong.

“Muốn tán tỉnh tôi, biết tên tôi à?”

Đuôi mắt hơi nhếch lên, cô mở lời bằng giọng lười biếng quen thuộc:

“Gọi là ba.”

Hệ thống: “...”

Hồ Linh Linh: “...”

Ninh Tử Thu: “...”

Hồ Linh Linh đứng tại chỗ, căng thẳng và cảnh giác nhìn Bạch Phi Vũ, sợ anh ta tức giận ra tay.

Nhưng Ninh Tử Thu lại nhìn vào tay Bạch Phi Vũ, nhíu mày.

Anh ta nhạy bén nhận ra điều gì đó nhưng nhất thời lại không nói rõ được.

Chỉ thiếu chút nữa thôi!

Bạch Phi Vũ không hề tức giận, nụ cười trên mặt như được hàn lên vậy.

Anh ta tự nhiên rụt tay lại, thậm chí còn suy nghĩ lại, hơi áy náy nói: “Là tôi đường đột.”

Thấy anh ta không những không tức giận mà còn xin lỗi thêm lần nữa, tính tình này quả thực là quá tốt.

Hồ Linh Linh có chút không đành lòng.

“Anh đừng hiểu lầm, chúng tôi... lão đại của chúng tôi coi trọng anh!”

Cô ta khéo léo đổi hai chữ “Lạc Thần.” thành “Lão đại”, muốn cứu vãn chút hình tượng cho Tống Lạc, bèn nghiêm mặt nói:

“Ý của cô ấy là, anh phải gọi cô ấy là ba, nhận mối quan hệ này, sau này cô ấy sẽ che chở cho anh.”

Ninh Tử Thu đẩy đẩy gọng kính, gật đầu đồng tình: “Ừ.”

Tống Lạc cười nhìn Hồ Linh Linh.

Từ trong ánh mắt của cô, cô bạn lớp trưởng được khen ngợi ấy lập tức thẳng lưng.

Lạc Thần đang khen cô ấy nói hay!

Hai thiếu niên mặc dù về lý trí không hiểu thái độ của Tống Lạc đối với Bạch Phi Vũ——dù sao thì hành vi của Bạch Phi Vũ sau khi xuất hiện cũng không có gì đáng chê trách.

Nhưng về tình cảm thì kiên định đi theo bước chân của cô!

Nụ cười được hàn trên mặt Bạch Phi Vũ cứng đờ thấy rõ.

Nhưng rất nhanh đã che giấu đi.

Anh ta cười nhạt nói: “Được cường giả che chở là vinh hạnh của tôi, không biết dị năng của mọi người là...?”

Tống Lạc như không nghe thấy.

Bỗng nhiên Ninh Tử Thu hiểu ra cảm giác không ổn mà anh ta cảm nhận được ở Bạch Phi Vũ là gì.

Nụ cười trên mặt anh ta như được đo đạc cẩn thận, không nhiều không ít, vừa vặn.

Thoạt nhìn sẽ cho người ta cảm giác ôn hòa lễ độ, nhìn lâu rồi, lại có chút rợn người.

Tay anh sạch sẽ mịn màng, không có vết chai.

Nhưng trước đây anh ta ở trong quân đội, loại người này lòng bàn tay sẽ không có vết chai sao?

Trừ khi anh ta nói dối, trước đây anh ta căn bản không ở trong quân đội.

Quan trọng nhất là, mạt thế đã lâu như vậy, ngay cả lớp trưởng cũng biết phải cảnh giác với người lạ, không thể có lòng hại người nhưng cũng phải có lòng phòng người.

Nhưng Bạch Phi Vũ lại một mình chủ động đến gần họ, chủ động nói rõ dị năng của mình.

Nếu là lúc mới mạt thế, có người thân thiện như vậy thì có thể không cảnh giác.

Nhưng đã mấy tháng rồi, còn như vậy sao?

Vì tự tin vào thực lực của mình, căn bản không sợ người khác sẽ làm gì mình.

Hay là... anh ta có mục đích khác?

Lạc Thần có phải là đã nhận ra Bạch Phi Vũ đến đây không có ý tốt nên mới không khách sáo với anh ta như vậy không?

Mà thái độ không tức giận của Bạch Phi Vũ cũng rất kỳ lạ.

Tim Ninh Tử Thu đập thình thịch.

Bạch Phi Vũ có phải là có chuẩn bị mà đến không?

Anh ta là đến một mình, hay là xung quanh có đồng đội khác của anh tavđang ẩn núp?

Mục đích anh ta nhắm vào họ là gì?

Lúc này, cô bé Lâm Tư Khả đang ngủ ở ghế sau xe tỉnh dậy.

Thấy mọi người đều ở bên ngoài, cô bé theo bản năng xuống xe, chạy thẳng đến chỗ Tống Lạc.

“Chị ơi, khi nào chị về gọi ba em dậy?” Cô bé rất để tâm đến chuyện này.

Ánh mắt Bạch Phi Vũ tự nhiên chuyển từ Tống Lạc sang Lâm Tư Khả.

Trong mắt anh ta thoáng qua một loại cảm xúc nào đó, nụ cười trên mặt lặng lẽ sâu thêm một chút.

Hệ thống đưa ra kết luận, nhắc nhở ký chủ: “Bạch Phi Vũ này không ổn.”

Tống Lạc giọng nhàn nhạt: “Mới nhận ra à?”

Dừng lại một chút, cô dịu dàng nói: “Tôi còn tưởng rằng từ lúc quét không ra dữ liệu của anh ta, cậu đã phát hiện ra rồi. Là lỗi của tôi, luôn kỳ vọng không thực tế vào chỉ số thông minh của cậu.”

Hệ thống: “...”

Đã quen với việc bị ký chủ chế giễu, nó im lặng hai giây, chủ động hỏi: “Cô định làm gì? Trực tiếp đuổi anh ta đi?”

Tống Lạc khẽ cười: “Con mồi mà anh ta để mắt tới, sẽ dễ dàng từ bỏ sao?”

Hệ thống nghi hoặc: “Vấn đề là trước đây cô chưa từng ra khỏi cửa, trên người các cô cũng không có gì đáng giá, tại sao anh ta lại chọn cô làm con mồi?”

Tống Lạc: “Nói nhảm, khuôn mặt này của tôi, ai nhìn vào mà không muốn động vào?”

Hệ thống: “...” Không nói chuyện được nữa rồi.

“Chờ lát nữa về rồi tính.” Tống Lạc đuổi Lâm Tư Khả đi, đột nhiên hỏi hệ thống: “Thế giới này, chỉ có mình tôi là kẻ xui xẻo bị cậu kéo đến đây chịu trận?”

Hệ thống bị hỏi mà ngẩn ra.

Ngay lập tức hiểu ra: “Cô nghi ngờ Bạch Phi Vũ cũng là người xuyên không?”