Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Showbiz Là Của Tôi

Chương 45




Edit + Beta: meomeoemlameo.

Chính thức trở thành chủ tịch Thần Tinh rồi, Hứa Trích Tinh cảm thấy mình không thể tùy tùy tiện tiện giống như trước kia nữa, chỉ biết nói mồm, đẩy hết mọi chuyện cho Hứa Duyên.

Tự mình cũng phải bắt đầu chịu trách nhiệm thôi!

Quyết định đầu tiên của cô chính là, đến đoàn phim thăm nuôi Triệu Tân Tân!

Hứa Duyên sau khi biết được: “…… Thật ra cô muốn đi chơi chứ gì?”

Hứa Trích Tinh: “Nhìn thấu mà không nói toạc, là sự rèn luyện lớn nhất của đời người……”

Cô bây giờ thành niên rồi, bà Hứa cũng không rào đón ngăn cản nữa, chỉ dặn dò cô phải chú ý an toàn, đừng làm loạn, làm bà chủ tịch rồi thì mình phải cẩn thận đáng tin cậy hơn!

Hứa Trích Tinh:…………

Cái xưng hô này quá khó nghe, thật sự quá khó nghe, giống như gọi bà lão vậy. Aizzz, hoài niệm những ngày mình được gọi là Đại tiểu thư. Thật ngầu biết bao nhiêu.

Lúc đến thành phố điện ảnh cũng đã gần giữa trưa, vẫn là trợ lý Tiếu Tiếu của Triệu Tân Tân tới sân bay đón cô, trước tiên đưa cô đi ăn cơm, thả hành lý, sau đó mới mang cô tới phim trường.

(Thành phố điện ảnh: Hoành Điếm)

《 Trúc Sơn Hà 》 là do Thần Tinh đầu tư, nói cách khác, Hứa Trích Tinh là ông chủ của những người ở hiện trường. Nhưng không mấy người biết, chỉ có Triệu Tân Tân biết đại tiểu thư bây giờ đã lên chức thành bà chủ Hứa rồi.

Lúc đến phim trường, nam nữ chính đều đang quay ở bên ngoài. Tiếu Tiếu hỏi Hứa Trích Tinh có muốn đi không, cô liên tục lắc đầu. Nóng như vậy, cô vẫn nên đợi trong nhà có điều hòa đi.

Do là phim cổ trang âm mưu đoạt uy quyền nên cảnh tượng trong nhà đều được dựng vô cùng trang trọng, cố gắng đạt tới sự chân thật thời cổ đại. Tất cả mang sắc đỏ tía tươi đẹp, đượm màu cổ kính.

Thấy những cảnh tượng này, Hứa Trích Tinh liền biết bộ phim này sẽ không tồi.

Đây là lần đầu tiên cô tới phim trường, lần đầu tiên được thấy đóng phim thật sự, rất giống đứa nhà quê lên tỉnh, nhìn cái gì cũng thấy mới mẻ. Tiếu Tiếu còn đang phải sửa sang lại đạo cụ phục trang lần cuối cho Triệu Tân Tân, cũng không đi theo cô, để cô tự mình đi chơi.

Tổng đạo diễn ở bên ngoài quay nam nữ chính diễn, trong nhà đương nhiên cũng không thể nhàn rỗi, phó đạo diễn cũng phải quay các vai phụ diễn. Lúc Hứa Trích Tinh chạy qua, trong căn phòng mênh mông có một nhóm các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, đằng trước là một người đàn ông y quan tán loạn, đang dặm lại trang điểm, chuẩn bị mở máy.

Hứa Trích Tinh đang hưng phấn chờ xem đóng phim, đột nhiên nghe thấy phó đạo diễn bất mãn nói: “Sao lại thiếu một vị mỹ nhân?”

Đạo diễn điều hành bên cạnh nói: “Một cô diễn viên quần chúng diễn mỹ nhân hôm nay bị sốt nên không tới được, chỉ thiếu mỗi một cô, có sao đâu ạ?”

Phó đạo diễn cả giận nói: “Mười chín vị kim thoa của Trần Vương danh chấn thiên hạ, nói mười chín thì phải đủ mười chín cô, thiếu một cô cũng không được! Anh chỉ làm có 18 cô, đến lúc đó khán giả phát hiện, anh định để họ mắng tôi học dốt toán à?!”

Trong lòng Hứa Trích Tinh nói thầm: Nai xừ! Mình chấm kiểu đạo diễn chăm chút chi tiết này!

Vừa khen xong, vị phó đạo diễn kia tinh mắt liếc qua, chỉ ngón tay qua: “Cô! Chính là cô đấy! Thầy phục trang, mau thay đồ diễn cho cô ta, cho anh mười phút!”

Hứa Trích Tinh: “?”

Sau đó Hứa Trích Tinh đã bị hai thầy phục trang xách đi.

Hứa Trích Tinh luống cuống: “Ấy không phải, cháu không phải diễn viên quần chúng! Cháu chỉ đến xem chơi thôi, cháu không biết đóng phim đâu! Ấy các chú đừng……”

Phó đạo diễn còn dữ hơn đạo diễn, hai thầy phục trang nào dám không nghe, vừa ra tay vừa khuyên cô: “Không sao không sao, lần diễn này không cần kĩ thuật diễn gì đâu, bề ngoài đẹp là oke. Đây là sản phẩm lớn, lên hình cũng không thiệt đâu! Tí nữa còn phát tiền lương và cơm hộp đấy! Cháu đừng nhúc nhích, diễn ổn tí chú cho thêm đùi gà.”

Hứa Trích Tinh: “…………”

Thôi thôi, tự mình đầu tư tự mình lên diễn, còn có thể tiết kiệm một khoản tiền thuê diễn viên quần chúng……

Chờ Hứa Trích Tinh đổi xong cung trang mà stylist vội vàng mang ra, những người xung quanh đều sáng ngời con mắt, sôi nổi bàn tán: “Cái cô gái bé này xinh đáo để! Con bé ở đâu ra thế, mọi người có ai quen không?”

Cởi đồng phục học sinh, buông tóc đuôi ngựa, búi lên búi tóc cổ đại, ấn đường điểm một nốt chu sa, cô gái nhỏ mắt ngọc mày ngài, khí chất rực rỡ, toát ra phong thái của mỹ nhân được Trần Vương ngu ngốc trầm mê sắc đẹp sưu tầm từ khắp thiên hạ.

Phó đạo diễn vừa lòng cực kỳ, chỉ vào vị trí trung gian nói: “Đi, sang kia đứng, đã từng đi diễn bao giờ chưa?”

Hứa Trích Tinh chân tay luống cuống: “Chưa ạ.”

Phó đạo diễn vung tay lên: “Chưa từng diễn cũng không sao! Tới đây, con nghe chú nói nhá. Một lúc nữa, con cứ quỳ như vậy, cậu kia đưa kiếm ra, đặt lên cổ con. Có người định giết con, con sẽ sợ hãi, đúng không? Con cứ làm ra bộ sợ hãi vào, run rẩy vào ấy!”

Phó đạo diễn vừa nói xong, một mỹ nhân bên cạnh tức khắc hét lớn: “Không đúng rồi đạo diễn! Vừa rồi không phải chú nói cho tôi diễn mỹ nhân bị giết sao?”

Phó đạo diễn bất mãn nhìn cô ta một cái: “Nài ồn ào cái gì, cô có đẹp không? Trần Vương giết là giết vị mỹ nhân đẹp nhất trong mười chín kim thoa, có phải cô không?”

Mỹ nhân diễn viên quần chúng: “…………”

Hứa Trích Tinh: “…………”

Sao, mị còn đoạt vai của người khác à?

Cô cười hối lỗi với vị mỹ nhân kia một chút, mỹ nhân hừ một tiếng quay đầu đi chỗ khác. Phó đạo diễn kêu nam diễn viên đóng vai Trần Vương lên, bảo anh ta rút kiếm đặt trên cổ cô, đầu cô nên xoay bao nhiêu độ, mắt cô nên nhìn vào đâu, vẻ mặt cô nên thế nào, đều nói từng cái một cho cô nghe.

Cũng may nhân vật này không có lời thoại, Hứa Trích Tinh miễn cưỡng ứng phó được.

Theo một tiếng “Action”, mười chín vị mỹ nhân run bần bật quỳ gối trước thềm. Trần Vương đầy mặt điên cuồng kéo kiếm đi qua, mũi kiếm lướt qua mặt đất, phát ra tiếng lanh lảnh.

Hứa Trích Tinh chịu không nổi cái âm thanh này, hàm răng đau buốt, nhịn không được rùng mình một cái. Chi tiết này bị phó đạo diễn tóm được, cảm thấy biểu hiện của cô thực đúng chỗ!

Chỉ nghe Trần Vương điên điên khùng khùng cười nói: “Để Cô nhìn một cái, xem vị mỹ nhân nào may mắn, có thể theo Cô cùng xuống Hoàng Tuyền?”

(*Cô: danh xưng của vua chúa hồi xưa.)

Anh ta nâng kiếm lên, đặt trên cổ Hứa Trích Tinh.

Hứa Trích Tinh liên tục run rẩy, chỉ nghe anh ta trầm giọng nói: “Ngẩng đầu.”

Cô chiếu theo động tác mới nãy đạo diễn dạy cô, chậm rãi ngẩng đầu, trong lòng nghĩ đây là phim nhà mình đây là phim nhà mình! Chi tiết diễn tệ sẽ bị đổ lên đầu cô! Sẽ bị mất tiền đó! Tự nhiên diễn cũng rất nhập tâm, vẻ mặt sợ hãi bị giết diễn vô cùng hợp lý.

Trần Vương dùng thân kiếm vỗ vỗ lên khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô: “Rất tốt, rất tốt……”

Sau đó túm tóc cô xách cô lên, một đường kéo đến tận bậc thang.

Phó đạo diễn nói: “Cut! Không tồi, diễn lại lần nữa.”

Tổng cộng quay ba lần, Hứa Trích Tinh đã bị túm tóc kéo ba lần.

Chờ lúc rốt cuộc quay xong, Hứa Trích Tinh đã sống không còn gì luyến tiếc, xoa da đầu mình bò dậy từ trên mặt đất. Nam diễn viên diễn vai Trần Vương kia vội vàng tới đỡ cô, quan tâm nói: “Không sao chứ?”

Hứa Trích Tinh vội vàng nói: “Không sao không sao, anh diễn hay lắm ạ!”

Diễn được cái vẻ vua mất nước cùng đường bí lối vô cùng nhuần nhuyễn, dẫn dắt được cô. Bằng không cô cũng không thể nhập vai nhanh như vậy. Nam diễn viên thẹn thùng cười cười.

Diễn xong cảnh này thì cũng không còn việc của nhóm mỹ nhân nữa, rất nhanh đến giờ cơm trưa. Thư ký trường quay tới phát cơm hộp, không biết là ai kéo Hứa Trích Tinh: “Đi thôi, ăn cơm đi.”

Sau đó cô liền chẳng hiểu sao mặc trang phục diễn ngồi ở bậc thang ăn cơm hộp với đám diễn viên quần chúng.

Thấy cô tuổi còn trẻ, bề ngoài lại xinh đẹp, hôm nay tùy tiện liếc mắt một cái đã được đạo diễn nhìn trúng, nói không chừng sau này có tương lai, người chung quanh đều vội vàng nịnh hót.

Một người nói: “Anh đã diễn vai quần chúng bao năm rồi, mắt nhìn chuẩn lắm, em nhất định sẽ hot!”

Một người khác nói: “Đúng đúng đúng, cái đoàn phim này không ổn, tuy rằng kinh phí sản xuất lớn, nhưng có yêu cầu cao đối với kỹ thuật diễn. Nếu em mà sang đoàn làm phim cách vách, đạo diễn bên kia chỉ nhìn mặt nói chuyện thôi, em sang biết đâu lại được người ta coi trọng!”

Lại nói: “Về sau lên hương rồi, cũng đừng quên dìu dắt chúng anh nhé! Mọi người có giao tình cùng nhau ăn cơm hộp mà!”

Hứa Trích Tinh bưng cơm hộp cảm khái vạn ngàn trong lòng, vẫn nghiêm túc giải thích với bọn họ: “Các anh hiểu lầm rồi, em không phải diễn viên, về sau cũng sẽ không đóng phim, hôm nay chỉ là trùng hợp thôi ạ.”

Cô vừa mới nói xong, đằng sau liền có người nói mỉa mai: “Á à, nói thì hay hớm, không làm diễn viên, thế cô cướp vai làm gì? Được hời còn khoe mẽ, sống sao mà thiếu đức.”

Hứa Trích Tinh quay đầu, hóa ra là cô mỹ nhân mới bị cô cướp vai.

Suất diễn vốn dĩ của cô ta lại bị mình đoạt, trong lòng Hứa Trích Tinh kỳ thật cũng định nhịn cho qua, không so đo tính toán với cô ta, chỉ cười cười cho qua chuyện.

Kết quả cô mỹ nhân kia cho rằng cô dễ bắt nạt, cô ta diễn vai lau nhau bấy lâu ở kinh đô điện ảnh, cũng quen rất nhiều người. Cô ta nhìn Hứa Trích Tinh như nhìn đứa xâm lược, lập tức liền có người hiểu ra ánh mắt của cô ta, dùng mũi chân đá vào khuỷu tay Hứa Trích Tinh.

Hứa Trích Tinh còn đang bưng cơm hộp, không chú ý bị trúng một cước kia, cơm hộp đều bay ra ngoài, nện lên người diễn viên quần chúng diễn vai thị vệ trước mặt.

Thị vệ đứng lên đánh xoạch, xoay người cả giận nói: “Đứa chết mẹ nào tạt cơm vào người tao?”

Hứa Trích Tinh: “…………”

Cô phủi phủi hạt cơm trên mu bàn tay, xoay người, nhìn mấy người đằng sau, lạnh giọng hỏi: “Vừa rồi ai đá tôi?”

Mấy người liếc nhau, cảm thấy cô gái nhỏ chỉ có một thân một mình dễ bắt nạt, liền diễu võ dương oai: “Tao đá, thì làm sao……”

Lời còn chưa nói xong, Hứa Trích Tinh đã bay lên đá một cước vào vị trí cô vừa bị đá.

Diễn viên kia hét lên một tiếng, nghiêng người đi. Người bên cạnh luống cuống tay chân tới đỡ, trong giây lát cơm hộp bay loạn lên.

Thư ký trường quay vội vàng đến ngăn lại: “Dừng tay cả đi! Làm gì đấy!”

Hứa Trích Tinh đã sớm núp đằng sau cây cột, diễn viên quần chúng bị cô đá than thở khóc lóc: “Cô ta ỷ thế hiếp người! Ỷ được phó đạo diễn thích mà bắt nạt mấy con sâu cái kiến chúng tôi!”

Hứa Trích Tinh: “Á à, chị còn biết nâng tầm ân oán cá nhân lên thành mâu thuẫn giai cấp cơ à? Chính trị học không tồi đấy nhỉ, đi học ở đâu đấy? Để tôi xem thử là trường nào dạy ra được cái loại người ruột đỏ vỏ xanh kéo bè kéo cánh đổi trắng thay đen bắt nạt ngọn cỏ nhỏ yếu đây hử?”

Thư ký trường quay: “…………”

Diễn viên quần chúng: “…………”

Hứa Trích Tinh: Thực xin lỗi, mị lại lỡ nổ hơi to.

Đám diễn viên kia rốt cuộc phản ứng được, ỷ người nhiều, lập tức khóc nháo nói: “Các cô các bác thấy chưa, rõ là miệng mồm sắc nhọn! Chúng em không có danh tiếng, không có địa vị, chỉ là đám diễn viên quần chúng lau nhau phổ thông, nhưng chúng em cũng có tôn nghiêm, không thể để nó làm nhục như thế được!”

Hứa Trích Tinh: “Haizz, tôn với chả nghiêm cái nỗi gì, không phải chị tức chuyện tôi đoạt vai của chị sao? Như vậy……”

Cô cố ý dừng một chút.

Tất cả mọi người nín thở chờ cô.

Hứa Trích Tinh tiếp tục cười mỉm nói: “Tí nữa tôi kêu đạo diễn xóa hết phần diễn người qua đường của chị trong kịch bản đi, không chỉ cảnh này không có chị, mà các cảnh trước cũng không có luôn, chị đã vui chưa?”

Diễn viên quần chúng: “………………”

Chị em tốt của cô diễn viên quần chúng kia lập tức cả giận nói: “Khẩu khí lớn nhỉ, mày nghĩ mày là thá……”

Còn chưa mắng xong, cách đó không xa truyền đến giọng nữ chính của phim này – đồng chí Triệu Tân Tân, vô cùng lo lắng hỏi: “Đại tiểu thư đâu rồi?”

Tiếu Tiếu tìm một vòng: “Kia kìa kia kìa, tìm được rồi tìm được rồi, đại tiểu thư ở kia kìa.”

Triệu Tân Tân còn chưa thay trang phục diễn ra, chạy ra liền thấy Hứa Trích Tinh, phụt cười: “Đại tiểu thư, em mặc cái gì thế?”

Hứa Trích Tinh ưu thương nói: “Nói ra thì rất dài.”

Thư ký trường quay khiếp sợ ngắm nghía Hứa Trích Tinh, lại nhìn về phía Triệu Tân Tân, kinh ngạc nói: “Tân Tân, đây là……”

Triệu Tân Tân nói: “Ô, Anh Hiên, anh chưa biết à? Đây là đại tiểu thư của Thần Tinh.” Cô nàng dừng lại, vỗ gáy sửa lời: “Không đúng, bây giờ là bà chủ Hứa.”

Hứa Trích Tinh: “Còn gọi vậy nữa em sẽ sai thải cả chị và Hứa Duyên!”

Triệu Tân Tân: “Éc.”

Thư ký trường quay đổ mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lại nhìn đám diễn viên quần chúng kia, mặt ai cũng xám như tro.

Hứa Trích Tinh quay đầu cười tủm tỉm hỏi thư ký trường quay: “Mặc kệ là diễn viên chính hay diễn viên quần chúng, nhân phẩm đều rất quan trọng, đúng không ạ?”

Thư ký trường quay: “Đúng đúng đúng.”

Cô chỉ vào mấy diễn viên quần chúng vừa bắt nạt cô: “Không thể để lại bất kì ai.”

Thư ký trường quay: “Dạ vâng, thưa bà chủ Hứa!”

Hứa Trích Tinh tựa như đóng vai đại gian đại ác, vênh váo tự đắc kéo Triệu Tân Tân đi. Triệu Tân Tân bước mấy bước mới ngớ người ra, tức giận hỏi cô: “Đại tiểu thư, có phải mấy kẻ kia bắt nạt em không?”

Hứa Trích Tinh thâm trầm nói: “Làm gì có, chỉ là em cảm thấy……”

Triệu Tân Tân: “Cảm thấy cái gì?”

Hứa Trích Tinh: “Mùi vị làm bà chủ Hứa quá sung sướng.”