Thần Trật Tự trả lời để Karen không thể nào cãi lại.
Theo lý thuyết, lúc này mình hẳn là phải cảm thấy vô cùng may mắn, bởi vì
Thần Trật Tự chủ động giáng lâm sớm, không chỉ trực tiếp giải quyết hết tình
cảnh khốn khó trước mắt, phòng ngừa trên dưới Trật Tự Thần Giáo dùng
phương thức có hiệu suất cao nhất mà chôn vùi.
Đối với Creed, không, nói xác thực, là giải trừ nguy cơ đạo đức nghề nghiệp của
mình.
Ông bà ngoại có thể không cần phải chết, những người thầy đã từng dạy bảo
mình, những cụ già mặc dù tóc trắng xoá nhưng vẫn đưa lời "Ca ngợi Trật Tự"
đều không cần chết.
Bao gồm cả Kỵ Sĩ Đoàn, bọn họ cũng không cần chết trong cuộc Thần chiến
này, có thể tiếp tục bảo vệ Trật Tự Thần Giáo, duy trì « Điều Lệ Trật Tự », tạo
dựng và giữ gìn thế giới có trật tự này.
Thế nhưng là nguy cơ sẽ không biến mất, nó chỉ dời đi.
Trên bản chất đây chỉ là đem tỉ lệ chiến thắng trong trận chiến cuối cùng chuyển
biến thành kết quả ngay lập tức, sau đó dời tất cả áp lực đến trên người của
mình.
Nếu như mình thua, tất cả những thứ được bảo vệ và giữ gìn ngày hôm nay vẫn
sẽ bị xóa đi.
Những bá chủ kỷ nguyên kia trở về, những Thần Giáo khác có lẽ còn có khả
năng tồn tại, nhưng Trật Tự Thần Giáo tuyệt đối không thể nào trốn khỏi.
Thậm chí, ngay cả mặt đất mà tín đồ Trật Tự từng đặt chân cũng phải bị khai
quật ra rồi thanh tẩy một lần.
"Ngươi sợ à?"
Giọng nói của Thần Trật Tự vang lên trong lòng Karen, hắn rất bình tĩnh.
"Tiranus nói cho ta biết, tín đồ Trật Tự hẳn là nên quen thuộc với sự ưu nhã của
Trật Tự."
"Ngươi là tín đồ sao?”
"Ta..."
"Ngươi là Thần mà bọn họ ca tụng trong miệng; đứng trên tuyến đầu gìn giữ
Trật Tự, gánh chịu tất cả áp lực và chửi rủa, đây vốn là sứ mệnh của ngươi,
càng là trách nhiệm mà ngươi không cách nào trốn tránh."
"Ta là được ngươi lựa chọn sao?"
"Là ngươi, lựa chọn Trật Tự."
"Được rồi."
Karen hít sâu một hơi, lại từ từ thở ra, anh không có giải thoát, cũng không có
buông bỏ, trong ánh mắt của anh, tràn ngập càng nhiều tia máu hơn so với trong
khoảng thời gian này.
Anh đã được đẩy lên hàng đầu, trực tiếp quyết định sự thành bại của lý tưởng
Trật Tự.
Lúc Creed lùi bước, Karen đã bước lên, anh cảm thấy mình không thể đổ lỗi
cho người khác, thật không nghĩ đến đó là điều này trong mắt Thần Trật Tự vẫn
còn thiếu rất nhiều, hắn muốn mình, trực tiếp đứng ở trên cao nhất.
"Ta... Có thể sao?"
"Ta trấn áp và cô độc đổi lại là một con đường, một kỷ nguyên văn minh vô
Thần, ta tình nguyện ngồi ở đó khô héo, là bởi vì ta tin tưởng sau lưng của ta sẽ
mọc ra một đóa hoa, ta tin tưởng dưới sự che chở của ta, hậu nhân sẽ càng thêm
thấu hiểu về hàm nghĩa của Trật Tự.
Không sai, ngươi kế thừa Thần vị của ta, ngươi sẽ mang lên danh xưng của ta,
ngươi trở thành một ta mới, hưởng thụ sự sùng bái và ca ngợi của tín đồ.
Nhưng ta tin tưởng,
Ngươi sẽ làm tốt hơn ta.
Không chỉ có cái Thần vị này sẽ triệt để thuộc về ngươi, ngay cả ta, đều sẽ bởi
vì có thể từng dùng Thần vị của ngươi mà cảm thấy tự hào.
Ta mệt mỏi,
Ta sẽ nhường chỗ lại cho ngươi,
Triệt để hiện thực hóa lý tưởng Trật Tự."
"Ha ha ha..." Karen cười, "Này, có chút sáo rỗng đấy, thật.”
"Ta không thể đẩy áp lực cho người khác, Tiranus, Ogurev, đều không được, đối
với ngươi, ta không có chút gánh vác nào, ta cũng có thể không chút tiếc rẻ mà
đem tâm nguyện cuối cùng gửi gắm ở trên người của ngươi.
Ta xem ngươi như là đồng loại."
"Ngươi không sợ ta bị nghiền vỡ?”
"Phía sau lưng Thần Trật Tự cho dù mục nát nhưng vẫn thẳng tắp."
Karen cắn răng, ánh mắt nghiêm túc, thần bào Đại tế tự trên người vào lúc này
tỏa ra hào quang uy nghiêm đặc thù.
Vẫn không nghĩ tới, trong lòng cũng vẫn thấp thỏm, Karen vốn am hiểu nhất
trên phương diện xây dựng tâm lý, nhưng mình đã không còn thời gian để làm
vậy. Rốt cuộc Tiranus vẫn sai, bên trong sự ưu nhã của Trật Tự vẫn là sự bi
tráng.
Vậy các ngươi phụ trách ưu nhã đi, để ta phụ trách gách vác trọng trách mà tiến
lên.
Trình tự thay đổi nhưng phương hướng không có chút dao động nào, muốn
mình lên, vậy liền lên chứ sao.
"Vĩnh Hằng nói, chờ đến lúc xuống muốn đánh với ngươi một trận."
"Không có hứng thú."
Đây là giọng điệu trần thuật, biểu đạt hàm ý cực kì phong phú.
Nếu như Vĩnh Hằng nghe được có lẽ sẽ vì vậy mà nổi điên, cho rằng Trật Tự
đang thể hiện sự khinh thường cực đoan đối với mình.
"Ngươi còn thừa lại bao nhiêu sức mạnh?"
"Không nhiều, chỉ còn một chút."
Karen đưa tay chỉ xuống phía dưới, những Thần linh đang chạy trốn kia, hỏi:
"Đủ để giải quyết bọn hắn rồi sao?"
"Thừa."
"Vậy quét dọn lại thế giới này?"
"Đủ để quét sạch sẽ.”
"Vậy thì... Bắt đầu đi."
Trong Thần thể vĩ ngạn của Thần Trật Tự phóng ra một sợi ánh sáng, bao phủ
Karen.
Phía dưới, tất cả thần quan trong quân đoàn cao tuổi và Trật Tự Ky Sĩ Đoàn đều
chính mắt thấy Thần hút Đại tế tự đến bên cạnh, không, là dung nhập vào trong
cơ thể.
Không có việc gì càng mang tính khẳng định hơn việc này.
Bởi vì việc này triệt để xóa đi tất cả bụi bặm bám trên địa vị tuyệt đối của
Karen.
Thần Điện, Giáo Đình, đều không thể chất vấn Karen bất cứ điều gì.
Chỉ có điều trên con đường quyền lực thì Karen đã không cần đến những thứ
này, Creed buông bỏ để anh hơn nửa năm này gần như hoàn toàn trở thành Đại
tế tự, trên thực tế Karen đã đứng ở đỉnh cao nhất của giáo hội thế tục.
Lần này, càng nhiều hơn chính là một loại khẳng định của Trật Tự Chỉ Thần đối
với con người anh.
Chính như Vĩnh Hằng nói tới, hắn và Ánh Sáng chỉ có một vật dẫn dùng để
giáng lâm, mà Trật Tự có một bản thân mới.
Karen đã đi tới trong cơ thể Trật Tự, hắn mở mắt ra, phương diện tầm mắt và
cảm giác cùng đồng bộ với Thần Trật Tự.
Đối với những nhân vật lớn, bọn hắn thường thường khát vọng trong lúc mình
còn hoàn thành mọi thứ mà mình đã sáng lập, để lại một cơ nghiệp vững chắc
cho hậu đại;
Sự kiêu ngạo của Thần Trật Tự vượt xa tất cả mọi người, lòng dạ thì càng như
vậy.
Hắn có thể buông bỏ sức hấp dẫn của việc hoàn thành lý tưởng của mình, hắn
nguyện ý tin tưởng vào người kế nhiệm.
Những Thần linh khác đều là đứng trên đỉnh quy tắc tín ngưỡng, sau đó quay
mặt nhìn về con đường mình đã đi qua thì sẽ gạt bỏ tất cả những gì có thể uy
hiếp mình, còn hắn thì quay lưng lại hoàn toàn.
Đợi có người đi theo bước chân đến sau lưng hắn, gọi tên hoặc vỗ nhẹ phía sau
lưng thì hắn sẽ tránh sáng chỗ khác, để họ có thể tiếp tục đi tới trên con đường
này