Karen nhẹ gật đầu: "Phương hướng của Trật Tự không phải do ta lựa chọn, nó
trải qua hai... Không, hiện tại là ba kỷ nguyên, không thay đổi chút nào mà vẫn
luôn kiên định."
Simojia: "Vậy ngươi kết thúc đi."
Karen nhắm mắt lại, chuẩn bị thành Thần.
Không thể không nói, nếu như mình chỉ là một Đại tế tự Trật Tự Thần Giáo
bình thường thì vị Tiên Tri Chi Tổ này lựa chọn thời cơ vừa đúng.
Karen rất tức giận, bởi vì hắn tước đoạt cơ hội yên tĩnh cuối cùng của mình.
Nhưng mà đúng lúc này, một lưỡi hái khổng lồ phá vỡ không gian, xuất hiện ở
nơi này.
Theo sát phía sau, là một ông nội to lớn vĩ ngạn.
Karen mở mắt ra, kết thúc việc thành Thần, nhìn xem Dis chạy tới, hốc mắt của
anh bỗng nhiên cảm thấy một chút ướt át.
Dis cũng là có chút nghỉ ngờ, bởi vì hắn cảm giác được trên người cháu mình
phát ra một chút sự bất đắc dĩ và uất ức, theo lý thuyết, những tâm tình này hẳn
là tách biệt khỏi cháu của mình.
Dis lập tức nhìn mắt về phía những cái Trưởng Lão Thần Điện trong tổ chức
Trầm Mặc Giả kia.
Rất giống như là cháu trai nhà mình bị một đám trẻ con trong xóm khi dễ, bây
giờ, người ông nội đến làm chỗ dựa cho cháu mình.
Simojia: "Ngươi cũng nên thần phục với ta..."
Không đợi đến lúc vị Tiên Tri Chi Tổ này nói cho hết lời, Lưỡi Hái Chiến Tranh
đã phá vỡ cái mặt nạ to lớn kia, đồng thời, thuận thế chém nát bảy tám vị
Trưởng lão Thần Điện.
Lúc vừa thành Thần, Dis đã có thể giết chết Chủ Thần;
Hiện tại, trải qua thời gian hơn nửa năm học tập ký ức Vĩnh Hằng, hắn đã trở
nên càng mạnh hơn, đối phó những Trưởng Lão Thần Điện này, thật sự là
chuyện quá đơn giản.
"Các ngươi, chờ đợi bị xé nát triệt để đi, trở thành chất dinh dưỡng của thời đại
mới!"
Giọng nói của Simojia vẫn truyền đến từ trong hư không.
Dis đáp lại nói:
"Ta chờ các ngươi đến."
Các Trưởng Lão Thần Điện còn sót lại muốn trốn, nhưng Dis cũng không
buông tha bọn hắn, nghiền nát pháp thân, chôn vùi linh hồn.
Bọn hắn tụ tập cùng một chỗ tạo nên khí thế rất đáng sợ, nhưng đừng nên hi
vọng xa vời rằng những Trưởng lão đến từ các Thần Giáo khác nhau này có thể
biết cái gì gọi là phối hợp và quân trận, huống chi, bọn hắn đối mặt không phải
Thần linh trở về suy yếu mà là Tân Thần.
Sau khi giải quyết xong tất cả, Dis đi tới trước mặt Karen, hỏi:
"Sao vậy?"
Karen lắc đầu: "Không có việc gì, ông nội."
"Hắn đâu?"
"Chết."
"Vậy cháu bây giờ là Thần?”
"Có thể."
"Những bá chủ kỷ nguyên kia, còn một ngày nữa thì sẽ giáng lâm, chúng ta
không còn lại quá nhiều thời gian.”
"Sẽ thắng, ông nội, chúng ta nhất định sẽ thắng.”
"Đây là chuyện đương nhiên, có ông nội ở đây sao có thể để cháu của mình
thua."
"Chúng ta về nhà đi, ông nội, cháu nhớ nhà."
Vẻ mặt của Dis nghiêm lại một chút, hắn cảm giác được điều gì, muốn nói lại
thôi, cuối cùng lại không hỏi gì mà chỉ là gật đầu nói;
"Được, chúng ta về nhà trước."
Trang viên Ellen.
Eunice đứng ở bên cạnh bệ cửa sổ trong phòng ngủ, cô mặc một cái váy trắng
dài, cẩm trong tay bản vẽ thiết kế một bên ngắm nghía một bên phơi nắng, nhu
hòa ánh nắng vẩy vào trên người nàng, trở nên càng thêm tươi đẹp.
Khi này trong lúc lỡ đễnh, Eunice trông thấy trong góc phòng ngủ có một bóng
người quen thuộc đang đứng.
Nhưng nhìn kỹ lại thì đã biết mất không thấy gì nữa.
"Ừm?"
Eunice không cho rằng là mình hoa mắt, bởi vì ngay vừa rồi, cô cảm nhận được
sự hiện diện anh, cho dù là hiện tại cảm giác này cũng không mất đi.
"Tít tít... Tít tít..."
Tiếng còi ô tô vang lên ở bên ngoài, một chiếc xe Pens màu đen không biết từ
lúc nào bỗng nhiên đã ngừng ở đó.
Karen bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn lên.
Cửa sổ mở, Eunice vươn người ra, nở nụ cười nhìn xuống người đứng ở dưới,
giờ khắc này, trên trời giống như là xuất hiện hai vầng mặt trời.
Lão Anderson nghe được tiếng còi quen thuộc kia, lập tức vội vã dẫn theo
người nhà tới quỳ lạy vị cháu rể bây giờ đã trở thành Đại tế tự, nhưng một đám
người vừa chạy đến cổng sau của lâu đài thì lại phát hiện xe không thấy đâu,
cháu gái mình cũng biến mất.
Trên không trung,
Một con Cốt Long đang vui vẻ bay lượn.
Một nam một nữ đứng ở trên đầu Cốt Long; hai tay cô gái nắm lấy sừng rồng,
người nam thì đứng ở phía sau nhẹ nhàng ôm eo cô gái.
Phía sau còn có một chiếc xe ô tô bị khung xương của Cốt Long cố định nên
không thể rơi xuống.
Connor không một câu oán hận nào đối với việc mình còn phải mang theo cái
xe này, dù gì từ nhỏ đến lớn thì chị Pall vẫn dạy cô bé rằng "Nhà chúng ta cũng
không giàu có, chỉ có thể đủ để mua cà phê cho cô uống."
"Vừa nãy anh ở trong phòng phải không?" Eunice hỏi.
"Ừm."
"Vì sao lại xuống dưới?"
"Bởi vì muốn nhìn thấy bộ dáng em mở cửa sổ ra cười với anh một chút."
Trước kia Wien cách La Giai rất xa, phải đi thuyền rất lâu; bây giờ lại rất gần,
có thể ngồi rồng bay đến.
Karen dẫn theo Eunice, đi tới cửa căn biệt thự số 13 phố Mink.
Connor cầm lấy một viên thuốc cắn một cái, giả bộ như hững hờ mà hỏi thăm:
"Ồ, nên đi đón chị Pall rồi nhỉ?”
"Sẽ đón.”
Đẩy cửa ra, Karen nắm tay Eunice, đi vào.
"A, trời ạ, một là không về, đã về thì về chung.”
Trên mặt thím Mary lộ ra vẻ mặt vui mừng, cha chồng mất tích hơn nửa năm trở
về, cháu trai biệt tăm nửa năm cũng quay về rồi.
"Chào thím Mary.”
"A, cả hai hòa hợp lại rồi sao?" Mary thẩm thẩm rất là kinh ngạc.
Vừa lúc cái này, xe tang trở về, người đi xuống xe là chú Mason và Ron.
"Thật đáng chết, không giành lại Nhà Tang Lễ Roman, tốc độ của bọn họ thật là
quá nhanh, thế mà cắm lều sẵn ở bãi đỗ xe bệnh viện cả tuần.
A ha, Karen!
Cháu nhìn xem, cháu lại dẫn một vị tiểu thư xinh đẹp về, chú đã nói rồi, coi như
không có tiểu thư nhà Ellen thì cháu cũng có thể dễ dàng..."
Sau khi nhìn rõ ràng diện mạo Eunice, Mason mở to hai mắt nhìn.
Chủ yếu là cái kịch bản cháu trai nhà mình bị từ hôn rồi phải sống cuộc sống
nghèo khó sớm đã được hai vợ chồng bọn họ diễn dịch phân tích rất nhiều lần
trước khi đi ngủ buổi tối, ai nghĩ đến, thế mà còn có thể đảo ngược lại.
Karen nói: "Chú thím, tối nay để cháu nấu cơm."
"Được rồi, cháu không sợ mệt thì được rồi, ha ha."
"Cháu còn có chút bạn bè và đồng nghiệp sẽ tới, số lượng người tương đối
đông, chúng ta bày tiệc đứng ở sảnh viếng lầu một đi."
Đây là hình thức tăng thêm thu nhập của Karen lúc còn ở Nhà Tang Lễ.
"Nghe theo cháu, nghe theo cháu hết, Karen.”
Karen đi đến lầu hai, bước vào phòng bếp, Eunice theo đến: "Để em đến giúp."
"Ừm."
Vào lúc Karen chuẩn bị bữa tối, Minna, Lunt về nhà vây quanh Connor, Lunt tò
mò đặt câu hỏi:
"Connor trông có vẻ trông không có gì thay đổi nhỉ."
Mary đập mạnh một cái vào sau ót Lunt, kém chút nữa đánh bay Lunt: "Không
nhìn thấy em của ngươi đang uống thuốc a!”