Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Số 13 Phố Mink

Chương 3197




Minna nhắc nhở: "Mẹ, nhầm vai vế rồi."

Ngay sau đó, là Neo, Richard và Philomena tới.

Moason trông thấy Neo thì cực kỳ kích động, bước đến ôm Neo một cái mạnh:

"Ha ha, ngươi đi đâu lâu thế!”

"Ha ha, ta bắt đáy một mã cổ phiếu.”

"Sống hay chết?"

"Nửa chết nửa sống, chắc không giữ nữa, chả thấy tí tương lai nào."

"Vậy thì thật là đáng tiếc, hay là ngươi tiếp tục ở lại trong nhà đi, trông ngươi

chắc cũng hết tiền rồi."

Richard ở lại lầu một, Philomena thì đến lầu hai, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn

xem Karen và Eunice đang bận rộn ở trong.

Karen quét nàng một chút, hỏi: "Đứng ở chỗ này làm cái gì?"

Philomena: "Giả vờ giả vịt."

Alfred tới, sau đó là Muri, Ventura, Wilker, Leon, Bern, Darien, phu nhân

Gandiro, Protaras vân vân.

Sảnh viếng dưới lầu một trưng bày không ít món ăn do Karen tự nấu nướng.

Mason và Mary nghĩ đây là buổi liên hoan cả nhà đoàn tụ, bọn người Bern thì

cho rằng đây là bữa ăn tuyên thệ xuất quân trước trận chiến cuối cùng.

Một mình Alfred cầm đĩa, đứng ở góc vắng yên tĩnh ăn.

Protaras đi tới, vừa ăn miếng nem rán trong tay vừa nói: "Cảm xúc sa sút sao?”

Alfred: "Nơi này là sảnh viếng, chúng ta giống như là đang tiến hành lễ tang,

thuận tiện dùng bữa.”

"Ô?" Protaras ngắm nhìn bốn phía, "Đúng là có chút giống, thế nhưng là lễ tang

của ai?"

Alfred chỉ về chỗ đặt quan tài ở chính giữa vốn đang trống rỗng kia:

"Có lẽ, chỉ có thiếu gia biết.”

Lúc bữa tối còn chưa kết thúc, Karen rời khỏi nhà đi tới cửa nhà Piaget. Bede

đang ở trong sân xử lý hoa cỏ, trông thấy Karen xuất hiện, rõ ràng có chút bối

rối.

"Eunice cũng tới, ngươi đến nhà ta gặp một chút đi.

"Được, tốt.”

Bede không có từ chối, bỏ công cụ trong tay xuống rồi rời đi.

Karen đi đến phía cửa phòng, lại trông thấy cửa phòng có một khe hở, đằng sau

khe hở là Piaget ngồi trên xe lăn.

Karen ngừng lại trước cửa, hỏi: "Không mời ta đi vào ngồi một chút sao?"

"Cậu luôn là bạn của ta, Karen, thật đấy, người bạn tốt nhất của ta."

Nói xong, Piaget đóng cửa lại.

Karen ngừng chân một hồi, hỏi: “Gần đây không vẽ tác phẩm nào sao?"

"Không.... Không có."

"Ta đi đây."

"Ừm."

Karen quay người, rời đi nhà Piaget.

Piaget chảy nước mắt, nhìn xem gói thuốc màu đặc biệt trong tay:

"Ngươi đã nói, tín đồ Bích Thần Giáo đều là tên điên, nhưng những kẻ điên thật

sự là bọn người tín ngưỡng Trật Tự các ngươi, ha ha."

Sau nửa đêm, thế giới này bắt đầu biến hóa càng ngày càng rõ ràng, những kỳ

quan nghìn năm khó được thấy một lần bắt đầu xuất hiện một cách tấp nập.

Những bóng người che trời đã đứng sừng sững ở thế gian này.

Không có Thần Trật Tự ngăn cản, bọn hắn đang giáng lâm.

Các Thần Giáo chính thống cũng không khỏi dừng lại tiến trình chiếm đoạt, bắt

đầu co cụm lực lượng lại.

Ở bên ngoài phòng làm việc của Người Cầm Roi, Vigulin đang chảy nước mắt

mà tế bái Thần Trật Tự, trong tổng bộ Đòn Roi Kỷ Luật, tràn đầy các thần quan

đang mặc niệm.

Trong văn phòng, Verden nhìn xem cái bình chứa trên bàn làm việc, bên trong

là một vương quốc kiến nhỏ.

Verden đưa tay mở cái nắp kính ra.

Nhiệt độ thấp của dòng sông băng trong phòng làm việc bắt đầu nhanh chóng

xâm nhập, Verden đứng ở bên cạnh, chuẩn bị nhìn xem những con kiến bên

trong dần dần chết cóng.

Nhưng vào lúc này một bàn tay xuất hiện, bắt lấy cái nắp đậy trở lại, bảo vệ

những con kiến bên trong.

"Ha ha, ta nói này, bây giờ cậu thật sự càng ngày càng không thèm xem người

cấp trên cũ như ta ra gì phải không, cái phòng làm việc này của ta muốn đến là

đến, thật sự nghĩ mình là Đại?”

Verden vừa cười mắng vừa ngồi xuống ghế, nghiêng chân nhìn xem Karen.

Karen hỏi: "Đại là ai?"

"Thủ lĩnh đấy, thủ lĩnh lúc trước cũng rất thích bỗng nhiên dùng phân thân xuất

hiện ở chỗ của ta, ngài ấy là Đại, ngươi là Tiểu, đây là biệt danh ta đặt cho cả

hai, thế nào, hình tượng cũng rất chuẩn xác nhỉ?"

"Ta không phải Tiểu.”

"Ài, biệt danh mà, nếu không thíchthì có thể đổi."

"Ta là Thần Trật Tự."

"Bộp!"

Verden trượt xuống từ trên ghế, quỳ trên mặt đất.

Trọn bộ động tác vô cùng mượt mà trôi chảy, không chỉ giống như là diễn tập

vô số lần, tâm lý lại đã càng chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào.

"Đứng lên đi."

"Không có việc gì, rốt cục có thể quỳ xuống, trong lòng yên tâm hơn nhiều.”

Hai tay Verden giao nhau, hành lễ với Karen ở phía đối diện, "Ca ngợi Thần

Trật Tự vĩ đại, xin ngài hạ xuống Thần chỉ."

"Không có Thần chỉ."

"Vậy ngài...”

"Trước lúc Đại rời đi từng cố ý dặn dò ta rằng lúc thời cơ chín muồi phải đến

trước mặt người để nói cho ngươi thân phận của ta, Đại muốn nhìn bộ dáng

kinh ngạc của ngươi.

Nhưng mà Người Cầm Roi cũng đã sớm nhìn ra rồi nhỉ."

Verden cười khổ nói: "Không còn cách nào khác, những khả năng sai lầm khác

đều đã bị loại trừ”.

Karen nhẹ gật đầu: "Ta phải đi."

"Thần?”

"Vị kia không thích được gọi là Thần, ta cũng giống vậy."

"Tiểu?"

"Ừm”

"Ngài muốn đi đâu?”

"Hắn vừa mới quét dọn thế giới này một lần, nhưng lúc này mới bao lâu đây thì

thế giới này lại bẩn rồi."

Một viên Thần cách, từ từ hiện ra trước người Karen, khí thế Karen bắt đầu

nhanh chóng tăng cao.

Các tín đồ Trật Tự vẫn còn trong trạng thái bi thương khi Thần chết, biểu cảm

của họ bắt đầu trở nên ngơ ngác bởi vì bọn họ cảm thấy, Thần lại giáng lâm một

lần nữa.

Trụ sở Kỵ Sĩ Đoàn thứ nhất, hai tầng cuối cùng của Kim Tự Tháp mở ra, tất cả

quan tài bị đẩy ra ngoài, các thần quan thức tỉnh bắt đầu tiến hành ngâm xướng.

Biệt thự số 13 phố Mink, Alfred lấy Tân Ánh Sáng Trật Tự ra, bút lông ngỗng

cầm trong tay nhẹ nhàng đảo qua những tấm huy hiệu đại diện cho những

truyền thừa Thần cách:

"Các vị, thiếu gia dăng kêu gọi chúng ta."

Lúc khí thế của Thần Trật Tự lại xuất hiện trên thế gian một lần nữa, tiếng gầm

thét của Vĩnh Hằng truyền đến:

"Ta muốn đánh với hắn, không phải với ngươi!"

Các bá chủ kỷ nguyên còn lại, thì nhao nhao phát ra Thần niệm:

"Cho dù tân Trật Tự sinh ra thì cũng không kịp, tất cả đều không thể nào sửa

đổi!"

"Chúng ta đã trở về, thế giới này nên trở lại quỹ đạo vốn có.”

"Tân Trật Tự, nếu như ngươi không gia nhập chúng ta, chúng ta sẽ hủy diệt

ngươi!"

"Thế giới này, không còn cần thứ Trật Tự vướng víu này."

Karen không ngừng phóng đại, cơ thể vĩ ngạn che trời, ý niệm của anh quét

ngang toàn bộ thế gian, đối mặt với sự uy hiếp và khinh thường của các bá chủ,

anh rất bình tĩnh mà tiến hành đáp lại:

"Rác rưởi của những kỷ nguyên trước nên bị quét vào trong bãi rác."