Kỵ Sĩ Phản Bội, xông vào cơ thể rết của hắn.
Chung quanh, rất nhiều bá chủ kỷ nguyên cùng nhau ra sức.
Thần Quốc của Thần Chiến Tranh tan vỡ, bản thân hắn cũng chết theo cùng.
Sau khi Thần Hỗn Mang đâm một kiếm, cơ thể bị vô số chân rết xuyên thủng,
trên cơ thể xuất hiện vô số lỗ hổng, cơ thể cũng vỡ nát.
Kỵ Sĩ Phản bội tự thiêu đốt trong cơ thể Benavis, ngọn lửa Trật Tự hừng hực
càn quét khắp chốn.
A…aaaaa…!!
Tổ Thần hệ Trùng Benavis, phát ra một tiếng gầm thét không cam lòng, dần dần
rơi xuống.
Dis cầm Lưỡi Hái Chiến Tranh trong tay xuất hiện vào thời điểm phù hợp nhất,
chặt vào cơ thể con rết.
Benavis... Chết.
Trả giá bằng ba vị Chủ Thần của kỷ nguyên trước lại phối hợp với một vị tân
Thần của kỷ nguyên này ra đòn chí mạng thì mới đổi lại được một vị bá chủ kỷ
nguyên.
Bên phía Ánh Sáng mặc dù gặp phải sự chèn ép đáng sợ từ phương diện khác
nhưng hắn hoàn toàn không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm vào Thần Thái
Dương mà tấn công.
Mà bá chủ kỷ nguyên khác có vẻ cũng rất ăn ý, không bằng hy sinh Thần Thái
Dương để nhanh chóng giải quyết cục diện trước mắt.
Cuối cùng, mặt trời hạ xuống.
Ánh Sáng chịu sự vây đánh cũng đã thủng trăm nghìn lỗ.
"Oanh!"
Thần Vĩnh Hằng rốt cục mệt mỏi, ngọn giáo không thể phá vỡ cũng đã đứt nứt
ra, nhưng hắn vẫn cầm chặt lấy cán giáo, dùng ánh mắt khiêu khích nhìn khắp
bốn phía.
Các bá chủ kỷ nguyên ở xung quanh trong chốc lát vậy mà không ai dám tiến
lên, không ai muốn bị hắn kéo chết cùng vào thời khắc cuối cùng.
"Sớm biết các ngươi là một đám phế vật như thế này, ta mới sẽ không cố ý chờ
lâu như vậy, ai, bị Trật Tự lừa gạt, hơn nữa còn bị lừa hai lần!"
Lần thứ nhất, Thần Trật Tự nói: Chẳng lẽ ngươi không muốn chiến đấu một trận
với những bá chủ kỷ nguyên kia sao?
Sự thật chứng minh, không thể tin hoàn toàn vào thần thoại, có quá nhiều thành
phần hư giả phóng đại, đương nhiên, Vĩnh Hằng sẽ không cho rằng là bởi vì
tiêu chuẩn thần thoại không giống nhau mà bởi vì bản thân hắn có chút vượt quá
tiêu chuẩn.
Lần thứ hai, thì là Trật Tự trái với điều ước, không có đánh cùng mình một trận.
"Từng bước từng bước đến, ta có thể giết chết các ngươi; năm tên cùng lên, ta
có thể bất bại; mà trình độ của các ngươi, cũng chỉ có thể dựa vào nhiều người
để bào mòn ta thôi, ha ha ha!"
Vĩnh Hằng quay đầu nhìn về phía Ánh Sáng, nói: "Ánh Sáng, người sắp xong
rồi sao."
Quang Minh: "Ta giết chết một tên, còn ngươi?"
Vĩnh Hằng: "...”
Giết chết là giết chết, lấy ít đánh nhiều nhưng để có thể có cơ hội thật sự giết
chết một tên thì quá khó khăn, Vĩnh Hằng lại là một kẻ vô cùng kiêu ngạo, cũng
không dám nói mình làm bao nhiêu tên bị thương nặng.
Ánh Sáng: "Nhanh chết đi, nếu không chết thì không còn tiện để chết đâu.”
Vĩnh Hằng: "Không có ý nghĩa, ngươi không phát giác được nguồn sức mạnh
vốn đang nhanh chóng tăng lên để ta phải kinh hãi kia đã ngừng lại rất lâu sao?"
Ánh Sáng: "Ta có một cảm giác không lành."
Vĩnh Hằng: "Có lẽ vậy, hắn sẽ làm như vậy, đáng chết."
Ánh Sáng: "Chiến Tranh, Hỗn Mang, Phản Bội, đều đã chết, hắn cố ý không
quan tâm, bởi vì bọn hắn chết trận mới không cẩn hắn ra tay. Ta thật bất ngờ,
bây giờ hắn thế mà còn có thể khống chế bản thân? Ta vốn cho là hắn đã lạc
lối."
Hơn mười vị bá chủ kỷ nguyên cùng nhau liên thủ, sức mạnh kinh khủng phát
ra dự định giải quyết triệt để chiến cuộc, đánh một đòn cuối cùng.
Vĩnh Hằng không có phản kháng, yên lặng đứng ở nơi đó.
Sau đó, tất cảbốn phía đều dừng lại.
"Tí tách..."
Một giọt nước rơi xuống, bắn tung tóe, tản ra.
Thế công của mười vị bá chủ kỷ nguyên cứ thế đã bị hóa giải sạch sẽ đến như
vậy.
Tượng Thần Karen, xuất hiện ở trước người Vĩnh Hằng.
Vĩnh Hằng: "A, ta biết là sẽ như thế này."
Sâu trong linh hồn, từ cổ Karen trở xuống, đã toàn bộ bị nước bùn bao trùm.
Đúng vậy, anh còn không mất khống chế, bởi vì anh đánh giá thấp khả năng
trấn áp cơn nghiện đói bây giờ của mình, nhưng đây chỉ là tạm thời, chỉ cần
Karen tiếp tục nuốt chửng thì hoàn toàn lạc lối là tương lai không thể tránh
khỏi.
"Trật Tự, chúng ta có thể tán thành trong kỷ nguyên mới vẫn sẽ vận hành theo
quy tắc của Trật Tự."
"Điều Lệ Trật Tự vẫn có thể được tôn trọng."
"Chúng ta có thể tôn người đứng đầu, chỉ cần ngươi xác định phạm vi thế lực."
Tượng Thần khổng lồ như thế, khí thế kinh khủng đến vậy, Karen bây giờ đã
siêu việt tưởng tượng của bá chủ kỷ nguyên, cuối cùng dù sao cũng không phải
trấn áp một kỷ nguyên mà là chiếm đoạt một cái kỷ nguyên.
Lúc sức mạnh tuyệt đối được thể hiện ra, cho dù là các bá chủ kỷ nguyên cũng
không thể không cúi thấp đầu.
Nhưng cho dù là trong quá khứ, việc giảng hoà cũng là chuyện không thể nào,
huống chi là hiện tại, Karen mặc dù còn duy trì một chút sự tỉnh táo, nhưng toàn
bộ linh hồn đều tràn ngập cảm giác đói bụng mãi mãi không thể thỏa mãn.
Karen bước lên trước một bước, tượng Thần tiến đến với tư thế không thể ngăn
cản trực tiếp để cho biển cả lui dòng, Tổ Thần hệ Thủy vốn đã bị Vĩnh Hằng
đánh trọng thương, lúc này chỉ có thể tuyệt vọng lại hoảng sợ nhìn chằm chằm
Trật Tự đi đến trước mắt.
Các bá chủ phía ngoài thấy thế, lại liên thủ tiến hành tấn công Karen, nhưng
tượng Thần của Karen mặc dù càng không ngừng chấn động và rạn nứt, nhưng
phần cốt lõi vẫn vô cùng rắn chắc.
Karen duỗi tay ra, bắt lấy cổ Tổ Thần hệ Thủy.
Tổ Thần hệ Thủy bắt đầu dùng quy tắc của mình nhằm thoát, nhưng sự giãy dụa
vào lúc này đều trông rất vô nghĩa.
Karen hé miệng, toàn bộ biển cả vô bờ đều bị hút vào cuối cùng vị Tổ Thần hệ
Thủy còn đang giãy dụa kia.
Cảnh tượng này để toàn trường tĩnh mịch.
Tất cả mọi người đều có thể tiếp nhận kết cục chết trận, nhưng ai có thể tưởng
tượng được lại còn có thể thấy được kết cục như thế này từ trên người đồng
minh?
"A... Ha ha......"
Tượng Thần, phát ra tiếng cười, giống như chuông tang được gõ vang.
Sâu trong linh hồn, sau khi nuốt chửng một vị bá chủ, nước bùn đã xuất hiện
trên mặt Karen.
Trong đầu Karen không khỏi hiện ra cuộc đối thoại với Thần Trật Tự lúc trước:
"Là Thiên Đường sao?"
"Chỗ ở của Thần."
"Thần, sẽ không thích chỗ đó."
"Chúng ta mời không cho phép từ chối."
Bởi vì phương thức mời của Trật Tự là nuốt ngươi,
Sau đó,
Đưa ngươi lên Thiên đường.