Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sốc! Thật Ra Em Gái Tôi Là Thiên Kim Giả!

Chương 45




Kiều Mạn Mạn có thể nói là chân ướt chân ráo đến thành phố A, đất khách quê người. Ngoại trừ Giang Ngôn Nhất, Giang Vọng Hạ, gần như không quen biết ai.

Nếu phải nói thì, nhà họ Giang và Trần Linh Vũ, Lương Thi Tình cũng xem như là người quen.

Nhưng mà, Kiều Mạn Mạn đều không thân với họ.

Không phải Giang Ngôn Nhất, Giang Vọng Hạ cố ý bỏ Kiều Mạn Mạn một mình ở nhà, trước khi họ ra ngoài, có hỏi cô ấy muốn đi cùng không.

Giang Ngôn Nhất đến trường Nhất Trung thành phố A đi làm.

Giang Vọng Hạ đi thăm sư phụ và mấy người bạn cũ ở viện cờ, sau đó buổi chiều hẹn Trần Linh Vũ, Lương Thi Tình ra ngoài chơi, họ không để ý việc cô gọi Kiều Mạn Mạn đi cùng.

Kiều Mạn Mạn nghĩ: Ba đi làm, Tiểu Hạ ôn chuyện với bạn cũ, đều không thích hợp đi cùng họ.

Cô ấy khéo léo từ chối, nói một mình ở nhà vẽ vời, lên mạng học là được.

Không sai, lên mạng học.

Sau khi tới thành phố A, Kiều Mạn Mạn xuất hiện đôi chút lo lắng về việc học, không học sẽ cảm thấy đang uổng phí thời gian, cực kì lo lắng, Kiều Tắc kiến nghị cô ấy lên mạng học.

Cô ấy thật sự báo danh mấy lớp học trên mạng, ngày ngày ôm máy tính bảng xem video học tập, xem phát lại.

Giang Ngôn Nhất, Giang Vọng Hạ ra ngoài, Kiều Mạn Mạn ở nhà một mình, lên mạng học, vẽ vời, đói thì gọi đồ ăn.

Giang Diệu Văn đến lúc cô ấy đang lên mạng học.

Giang Diệu Văn không biết Kiều Mạn Mạn đến đây. Trước đó anh ấy chào hỏi qua với Giang Ngôn Nhất, nhận được câu trả lời “trong nhà có người”, mới mang đồ sang.

Anh ấy tưởng là Giang Ngôn Nhất hoặc Tiểu Hạ ở nhà.

Giang Diệu Văn không thân với Kiều Mạn Mạn. Tới từ một vài nguyên nhân, anh ấy không thích Kiều Mạn Mạn lắm, không nghĩ đến việc lịch sự chào hỏi với cô ấy, chỉ đưa đồ cho cô ấy rồi rời đi.

Kiều Mạn Mạn bối rối.

Đứng ở cửa, dõi theo bóng dáng Giang Diệu Văn rời đi, phải mất một lúc mới hoàn hồn lại.

Kiều Mạn Mạn cúi đầu nhìn đồ vật trong tay, chậm chạp quay người về phòng xếp đồ đạc gọn gàng, ngồi vào bàn sách tiếp tục lên mạng học.



Buổi tối, Giang Ngôn Nhất, Giang Vọng Hạ về nhà, ba người cùng nhau ăn tối.

Kiều Mạn Mạn được nuông chiều từ nhỏ, không khoa trương đến mức “mười đầu ngón tay không dính nước”, nhưng quả thật không biết nấu cơm. Trùng hợp là Giang Ngôn Nhất, Giang Vọng Hạ cũng không nấu ăn, thường xuyên không ăn cơm trong nhà ăn của trường thì cũng là gọi đồ ăn ngoài.

Bữa tối của họ là đặt đồ ăn chế biến sẵn, làm nóng đơn giản lại là được.

Kiều Mạn Mạn nhắc với họ Giang Diệu Văn đưa đồ qua: “Buổi chiều anh họ mang đồ qua đấy ạ.”

Giang Ngôn Nhất nói: “Có lẽ là đồ đón năm mới cần dùng tới, đợi lát ba xem xem.”

Kiều Mạn Mạn: “Dạ dạ!”

Giang Vọng Hạ chưa quên chuyện dường như anh họ không thích Kiều Mạn Mạn cho lắm, vì vậy mà hỏi thêm một câu: “Thế anh ấy có nói gì với cậu không?”

Kiều Mạn Mạn lắc lắc đầu: “Không nói gì cả.”

Giang Vọng Hạ: “Cái người anh này ấy mà, khá là đáng ghét, nếu anh ấy nói gì khó nghe trước mặt cậu, cậu nói cho tớ, tớ đi đánh anh ấy.”

Kiều Mạn Mạn nhỏ giọng nói: “Tiểu Hạ, đánh người là không đúng đâu.”

Giang Vọng Hạ không nói gì.

Kiều Mạn Mạn thích nói nhảm, còn hơi kén ăn. Lúc này cô ấy không muốn ăn cơm lắm, nên không ngừng nói nhảm. Đến cả việc lên mạng học thấy chuyện bão bình luận cãi nhau cũng có thể nói đến 10 phút.

Giang Vọng Hạ nghe kể, thi thoảng “Ừ ừ” hai tiếng, thể hiện có nghe rồi.

Giang Ngôn Nhất không làm phiền cuộc trò chuyện của hai cô gái.

Trước đây ông và Tiểu Hạ chưa từng nói chuyện không ngừng nghỉ như vậy, một bữa cơm sẽ không ăn lâu như vậy. Giao tiếp giữa hai người luôn ngắn gọn hiệu quả, không có chuyện nói nhảm tới mười mấy phút.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sự có mặt của Kiều Mạn Mạn, khiến bầu không khí trong nhà xảy ra biến hóa nho nhỏ.

Kiều Mạn Mạn nói chuyện mềm mại nhẹ nhàng, không gấp không hoảng, người nghe rất dễ chịu. Giang Vọng Hạ sẽ không ghét cô ấy lầm bầm, lảm nhảm ở bên cạnh, Giang Ngôn Nhất cũng không ghét.

Ăn tối xong, dựa theo quy luật mấy ngày gần đây, Kiều Mạn Mạn sẽ tiếp tục xem video phát lại tiết học trên mạng của cô ấy, hoặc làm bài tập. Giang Vọng Hạ lập tức về phòng nằm chơi di động, hoặc ngồi trong phòng khách chơi di động.

Tối nay có chút khác biệt.

Kiều Mạn Mạn tắm rửa xong, mặc quần áo lông xù thật dày, đi tìm Giang Vọng Hạ nói chuyện.

Giang Vọng Hạ đang kịch liệt thảo luận với Trần Linh Vũ xem “bánh ú ngọt và bánh ú mặn, cái nào ăn ngon hơn”. Tuy là Giang Vọng Hạ không thích ăn bánh ú, nhưng không cản trở việc cô cho rằng bánh ú mặn ngon hơn bánh ú ngọt.

Trần Linh Vũ trăm phần trăm thuộc đảng bánh ú ngọt.

Trần Linh Vũ: Rút đao đi! Bánh ú mặn khó ăn chết đi được!

Trần Linh Vũ: Tớ không thể hiểu được tại sao trên thế giới này có sự tồn tại của bánh ú mặn. Tớ thật sự không thể hiểu nổi, tại sao lại có thể bỏ thịt vào trong bánh ú được!!

Trần Linh Vũ: Bánh ú mặn chính là ẩm thực hắc ám!!

Giang Vọng Hạ: Bánh ú ngọt quá ngấy, dễ nôn, không ăn.

Giang Vọng Hạ: Bánh ú mặn yyds, không chấp nhận phản bác.

Kiều Mạn Mạn đến gõ cửa, Giang Vọng Hạ đoán là cô ấy. Bởi vì Giang Ngôn Nhất rất rất ít khi có chuyện tìm cô, bình thường cũng sẽ không đợi buổi tối cô về phòng mới tìm cô.

Cô đi mở cửa cho Kiều Mạn Mạn.

Kiều Mạn Mạn muốn sang tìm Tiểu Hạ nói chuyện, không phải chuyện quan trọng gì. Thấy Tiểu Hạ đang bận đánh chữ, bèn kiên nhẫn đợi Tiểu Hạ trả lời tin nhắn xong rồi nói chuyện với cô.

Hai cô gái nói chuyện siêu lâu.

Chủ yếu là Kiều Mạn Mạn nói, Giang Vọng Hạ một bên nghe một bên chơi di động, thi thoảng nói vài câu. Đến khi nghe thấy Kiều Mạn Mạn lại nhắc đến Giang Diệu Văn, động tác đánh chữ của Giang Vọng Hạ dừng lại, cuối cùng mới rời mắt khỏi di động.

Biểu cảm Giang Vọng Hạ bình tĩnh nhìn cô ấy.

Hai đầu lông mày Kiều Mạn Mạn nhíu lại, có hơi phiền não bối rối nói: “Tiểu Hạ, tớ cảm thấy hình như anh họ rất ghét tớ.”

Giang Vọng Hạ nghe được, thầm nghĩ: Tự tin lên, bỏ “hình như” đi

Cô không trả lời trước mặt, mà nói: “Cậu đâu phải là nhân dân tệ, sao có thể ai cũng thích cậu được chứ?”

Kiều Mạn Mạn há miệng, đủng đỉnh nói: “Thế cũng không đến mức gặp hai lần đã ghét tớ chứ?”

Giang Vọng Hạ: “Thế nên tớ mới nói cái người này đáng ghét đó, cậu không cần để ý anh ấy.”

Giang Vọng Hạ lừa gạt Kiều Ngốc Ngốc vài câu, thành công chuyển dời sự chú ý của cô ấy, không tiếp tục băn khoăn vấn đề này nữa. Sau đó lại quay về vấn đề học tập phiền não nhất của cô ấy.

Hai người nói đến tận rạng sáng hơn 12 giờ.

Kiều Mạn Mạn hơi buồn ngủ rồi, không nhịn được ngáp một cái, nói phải về phòng ngủ: “Tiểu Hạ, tớ buồn ngủ quá rồi, ngủ ngon nha.”

Giang Vọng Hạ chỉ hận không thể tiễn Kiều Ngốc Ngốc hay nói nhảm đi.

Khi Kiều Mạn Mạn đi đến cửa phòng, đột nhiên Giang Vọng Hạ nhớ tới một chuyện, vậy nên gọi cô ấy lại: “Mạn Mạn, tớ hỏi cậu một chuyện, cậu ở đảng bánh ú mặn hay đảng bánh ú ngọt?”

Kiều Mạn Mạn mơ mơ màng màng, sau đó mặt đầy nghiêm túc trả lời: “Đương nhiên là bánh ú ngọt!”

“Sao trên thế gian này lại có bánh ú nhân mặn được chứ? Ôi trời ơi, thật sự quá đáng sợ rồi!”

“Tớ cắn một miệng bánh ú mặn là ọe rồi!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Giang Vọng Hạ ở đảng bánh ú mặn.

Mặt cô không chút biểu cảm nhìn Kiều Mạn Mạn, mặt không biến sắc nói: “Rút đao đi! Tớ ở đảng bánh ú mặn!”

Kiều Mạn Mạn đần người ra.



Vốn dĩ Kiều Mạn Mạn là người kén ăn, ăn đồ ngoài mấy ngày, có hơi ngấy rồi. Nhiệt huyết dâng trào muốn tự tay làm đồ ăn, lập tức xắn tay áo hành động.

Trước giờ Giang Ngôn Nhất luôn có thái độ cổ vũ.

Giang Vọng Hạ tỏ vẻ: Chỉ cần cậu không làm nổ cái phòng bếp của tớ thì không có vấn đề.

Kiều Mạn Mạn giả vờ như là Tiểu Hạ cũng có thái độ cổ vũ.

Cô ấy tìm kiếm công thức nấu ăn trên Tiểu Hồng Thư, Weibo, xem video mấy lần. Nhận thấy các bước cực kỳ đơn giản, lập tức tràn đầy tự tin, cho rằng bản thân rất khả năng.

Lần thứ tám cho ra đời món ẩm thực hắc ám, cuối cùng cô ấy nhận ra đã đến lúc phải từ bỏ rồi.

Giang Ngôn Nhất an ủi cô ấy.

Khi Kiều Tắc biết kinh nghiệm thử nấu ăn của Kiều Ngốc Ngốc, không nhịn được cười lớn, cười xong thì đi an ủi em gái ngốc.

Kiều Tắc: Tuy chút nữa là em làm nổ phòng bếp, nhưng em đã thành công tạo ra ẩm thực hắc ám!

Nhìn thấy “lời an ủi” anh trai gửi qua, Kiều Mạn Mạn trầm mặc.

Kiều Mạn Mạn: Anh, nếu anh không biết nói chuyện, anh có thể không cần nói đâu.

Kiều Mạn Mạn: Còn nói linh tinh nữa em sẽ về nhà làm cho anh ăn.

Kiều Tắc: Ý của anh muốn nói thất bại là mẹ thành công. Mỗi một lần em thất bại, là đang thu hẹp khoảng cách đến thành công, mỗi lần thất bại đều có ý nghĩa cả.

Kiều Tắc: Tuy những lần trước không làm tốt, nhưng sẽ có một ngày làm tốt!

Cuối cùng Kiều Mạn Mạn cũng nhận được an ủi.

Mặc dù mang theo chút tâm trạng chế giễu và xem náo nhiệt, Kiều Tắc vẫn nghiêm túc an ủi Kiều Ngốc Ngốc, còn chỉ chiêu cho cô ấy: Không thì em có thể thử vài món đồ ăn đơn giản hơn, ví dụ như sủi cảo, bánh trôi.

Kiều Tắc nhấn mạnh nhiều lần, muốn mua đồ chế biến sẵn, thì mua sủi cảo, bánh trôi đông lạnh hoặc chế biến sẵn ở chợ, đừng bao giờ khiêu chiến nhào bột làm bánh trôi, sủi cảo.

Kiều Tắc nghĩ là, đổ nước vào trong nồi, rồi cho bánh trôi hoặc sủi cảo vào trong nước, đợi nước sôi, nấu chín là có thể ăn rồi.

Cái này có lẽ không có gì khó khăn.

Kiều Mạn Mạn nghiêm túc suy nghĩ một chút, cảm thấy đề nghị của anh trai rất tốt. Đúng là nấu sủi cảo, bánh trôi rất thích hợp với trình độ nấu nướng của cô ấy.

Vì thế, Kiều Mạn Mạn cố tình chạy đến siêu thị, mua hai túi sủi cảo đông lạnh lớn về. Sau đó nói với Giang Ngôn Nhất và Tiểu Hạ, buổi tối nấu sủi cảo ăn.

Giang Vọng Hạ không có ý kiến.

Cô nghĩ: Chắc là không ai có thể làm sủi cảo đông lạnh thành ẩm thực hắc ám đâu nhỉ?

Cô ngồi trên sofa phòng khách chơi di động.

Trong phòng bếp truyền đến tiếng đun nước, là Kiều Mạn Mạn đang đun nước bỏ sủi cảo vào. Có lẽ chỉ lát nữa là có thể được ăn bữa tối rồi.

Giang Vọng Hạ vẫn đang chơi di động.

Một lát sau, vẻ mặt Kiều Mạn Mạn hoảng hốt chạy ra từ phòng bếp, hơn nữa còn kêu to: “Tiểu Hạ, không ổn rồi.”

Giang Vọng Hạ mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn về phía phòng bếp theo bản năng, không có khói đen bốc lên, phòng bếp không bị nổ. Lại nhìn Kiều Ngốc Ngốc, không bị thương, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Cô nhìn Kiều Mạn Mạn, muốn hỏi xảy ra chuyện gì.

Không đợi cô mở miệng, Kiều Ngốc Ngốc bối rối nói: “Làm sao giờ, sủi cảo của tớ chết hết rồi! Chúng nó nằm ngửa bụng trong nồi hết rồi!!”

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều Mạn Mạn: Sự ngốc nghếch của Kiều Ngốc Ngốc, có quan hệ gì với Kiều Mạn Mạn sao?