Trong viện lạc yên tĩnh.
Trong thư phòng, Tần Mộc Lăng uống hết linh tửu trong chén ngọc, cúi đầu tiếp tục đọc cuốn sách trên tay, trên bàn vẫn còn đặt một chồng lớn.
Những gì được ghi trong thư giản này đều là thông tin tình báo về các chủng loại ma vật dị loại bên ngoài thành, cũng như nhiều tài nguyên đặc biệt ở Lâm Châu, luôn được cất giữ trong kho chứa của phủ thành chủ, còn một phần tương đối quan trọng thì được giữ bí mật, đệ tử bình thường muốn xem, cũng phải dùng công trạng cống hiến để đổi.
Đương nhiên là có đại sư tỷ lên tiếng, Tần Mộc Lăng đã nắm được tất cả các thông tin hắn muốn xem mà, về phần công trạng yêu cầu, đương nhiên sẽ trừ vào công trạng tích lũy xưa giờ của hai sư tỷ.
“Tần sư huynh, ‘Bích Hải Triều Sinh’ mà ngài yêu cầu.”
Cẩm Hà, ​​​​một nữ đệ tử nội môn, bưng một chiếc khay vàng khảm ngọc đứng ở cửa, nhẹ nhàng bẩm báo.
“Ừm, mang vào đi.”
Tần Mộc Lăng ngẩng đầu nhìn, phát hiện thiếu nữ này chính là người bên cạnh đại sư tỷ, liền gật đầu.
Cẩm Hà bưng khay bước vào, nhẹ nhàng đặt lên bàn trước mặt hắn.
Trong khay có một bình rượu ngọc trắng tinh xảo, dung tích không lớn, xem chừng nhiều nhất cũng được khoảng hai ba lít.
Tần Mộc Lăng tự mình rót một ly, rượu màu lục nhạt tỏa ra mùi thơm êm dịu, chậm rãi nhấp một ngụm, bên tai mơ hồ nghe thấy tiếng sóng biển vang lên, linh khí dồi dào như thủy triều cuồn cuộn chảy vào kinh mạch và nội tạng.
“Hương vị không tồi, chỉ có điều hơi ít, đi lấy thêm hai bình nữa, tiện mang chút đồ điểm tâm để nhắm với rượu, nếu tệ quá thì không cần mang qua!” Tần Mộc Lăng thản nhiên ra lệnh.
“Ừm… Vâng, đã rõ!”
Cẩm Hà ngơ ngác gật đầu, trong lòng cảm thấy có chút đau xót, Loại linh tửu cao cấp này cũng không rẻ, bày ở phường thị bên ngoài, một chén nhỏ ít nhất cũng có giá trị bằng một trăm viên linh thạch trung phẩm, nếu không thì phải trả giá bằng công trạng của tông môn để đổi lấy trong kho hàng, đệ tử bình thường cơ bản không có khả năng để uống rượu thoải mái như vậy.
Cho nên, toàn bộ chi phí chi tiêu hiện tại của Tần Mộc Lăng, đều tính vào tài khoản của hai vị sư tỷ.
Tự bỏ tiền túi nuôi dưỡng Tần Mộc Lăng, lo liệu tất cả thức ăn, quần áo, nhà ở, phương tiện đi lại và các chi phí khác của hắn, các nàng không để bụng, cũng không hy vọng vị tiểu sư đệ này để tâm.
Vì vậy, Tần Mộc Lăng hiện tại đã yên tâm thoải mái hưởng thụ việc được hai vị sư tỷ “bao nuôi”, ăn bám một cách đường đường chính chính.
Một lúc sau, Cẩm Hà quay lại, bưng rượu và điểm tâm lên.
Đợi nàng cáo lui rời đi, Tần Mộc Lăng bắt đầu thưởng thức điểm tâm và rượu, đồng thời nghĩ đến việc ra khỏi thành trải nghiệm.
Đương nhiên, hiện giờ Tam sư tỷ Kỳ Nhã Lan đang có việc đi vắng, đợi nàng về rồi mới cùng nhau lên đường.
Ngoài cửa viện lạc.
Mười hai nữ đệ tử nội môn với vẻ mặt nghiêm nghị đứng trên bậc thềm, linh binh trong tay tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo nhàn nhạt.
Phía sau các nàng, là một hàng đạo binh khôi lỗi mình đồng da sắt, cao lớn và thẳng tắp như cây thông, tất cả đều mặc áo giáp sắt, cường tráng như gấu, chặn kín lối vào chính.
Cách bậc thang hơn ba thước, còn có một đám đệ tử Vân Mộng Thiên Cung đang đứng, vẻ mặt không mấy thiện cảm đối mặt với bọn họ.
“...!Các ngươi có biết ta là ai không?”
“...!Sao các ngươi dám ngăn cản ta? Các ngươi không sợ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Hạnh Vận trưởng lão sao?”
“...!Ta chỉ muốn gặp Tần sư đệ để trò chuyện, đều là đệ tử chính tông của môn phái, đừng có nói là hắn lại xa cách người ta đến mức đấy đó nhé?”
“...!Các ngươi giờ vẫn chưa là đệ tử chính tông đúng không? Còn dám ngăn cản ta? Chẳng lẽ là vì đại sư tỷ đứng sau các ngươi sao? Ngang ngược kiêu ngạo như vậy, nàng ta thật sự tưởng rằng bản thân đã trở thành đạo trữ rồi?!”
Đủ loại âm thanh chỉ trích, uy hiếp, xúi giục hết đợt này đến đợt khác, nhưng các nữ đệ tử canh cửa vẫn không hề lay chuyển, dường như không thấm vào đâu, khí tức bình tĩnh và lạnh lùng tỏa ra trên người.
“Các vị sư tỷ sư muội, các ngươi muốn làm gì?”
Giọng nói của Cẩm Hà truyền từ trong cửa ra: “Đây là đạo trường tạm thời của sư tỷ, không được phép còn nhất định muốn xông vào, thật sự cho rằng luật lệ của tông môn chỉ là để trưng thôi sao?”
Nhìn thấy nàng xuất hiện, mấy nữ đệ tử bên dưới bỗng nhiên kích động, mồm năm miệng mười mà lôi kéo làm quen, hiển nhiên là đã quen biết từ trước.
Cẩm Hà cười nửa miệng: “Trước đây chưa bao giờ thấy các ngươi quan tâm đại sư tỷ nhiều như vậy? Hiện tại thì hay rồi, ai cũng tranh nhau đến đây săn đón, là bởi vì Tần sư huynh ở đây sao?”
“Đại sư tỷ đã dặn dò, Tần sư huynh đóng cửa tu luyện, không người nào được phép làm phiền, các tỷ muội cũng không phải để tâm đâu.”
Lời vừa nói ra, sắc mặt của các đệ tử dưới bậc thang lập tức trở nên khó coi.
Một nữ tử thân hình xinh đẹp, tựa như tiểu thư lạnh lùng nói: “Ta cũng là đệ tử chính tông của tông môn, địa vị cũng phải ngang bằng với đại sư tỷ, nàng dựa vào đâu mà không cho ta gặp Tần Mộc Lăng?”
Cẩm Hà cười lạnh nói: “Đúng vậy, mọi người đều là đệ tử chính tông, nhưng nếu ngươi muốn nghi ngờ quyết định của đại sư tỷ, thì đợi tu vi của ngươi vượt qua sư tỷ rồi hãy nói!”
Các đệ tử chính tông cũng được chia thành ba bảy loại, tiêu chuẩn để phân loại này là tu vi cao thấp.
Mặc dù các đệ tử có tu vi cao không thể tuỳ ý làm điều họ muốn đối với các đệ tử có tu vi thấp, nhưng địa vị trong mắt của cao tầng trong tông môn, mức độ chú ý nhận được chắc chắn không giống nhau.
Ánh mắt của nữ tử kia càng ngày càng lạnh lùng, tay đặt lên chuôi kiếm bên hông: “Ngươi chỉ là một đệ tử nội môn, còn dám ăn nói lỗ mãng với ta, tưởng rằng ta không dám ra tay à?”
Nụ cười của Cẩm Hà không thay đổi: “Đương nhiên ta không dám đắc tội Lung Hân sư tỷ, nhưng đại sư tỷ đã dặn trước, ai dám xông vào, bất luận thân phận cao thấp ra sao đều bị phạt nặng, dù là đệ tử chính tông cũng không ngoại lệ!”
Nàng lấy ra một tấm lệnh phù bằng ngọc màu tím có vân xanh cỡ lòng bàn tay lắc lắc, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Đây là tín vật của Chưởng giáo chí tôn, sư tỷ muốn làm gì, tốt nhất nên suy nghĩ kỹ!”
“Ngươi…”
Biểu cảm của nhiều đệ tử phía dưới đột nhiên thay đổi, khí thế dần dần suy yếu.
Nếu nói trước đây còn có thể ỷ vào sức mạnh của đám đông để gây rắc rối, bây giờ lại không thể tiếp tục càn quấy, đắc tội với đại sư tỷ và chưởng giáo chí tôn, bản chất của hai việc này hoàn toàn khác nhau.
Đừng nói là họ, ngay cả những trưởng lão chính tông quyền cao chức trọng, cũng không có tự tin để ngang nhiên nghi ngờ quyền uy của chưởng giáo chí tôn.
Cuối cùng, đệ tử chính tông Lung Hân vung tay áo, cay đắng rời đi, những đệ tử còn lại không còn cách nào khác cũng phải giải tán trong cơn tức giận.
Chưa đầy nửa canh giờ sau, từ xa vạn thước, một ánh kiếm giống như kinh thiên bạch hồng rơi xuống từ trên bầu trời, bay lơ lửng, dừng lại trên viện lạc nơi Tần Mộc Lăng ở.
Ánh kiếm tiêu tan, dáng vẻ kiều diễm của Kỳ Nhã Lan xuất hiện, đôi chân ngọc ngà uyển chuyển thon thả đan xen ngẫu hứng, yểu điệu bước qua cánh cửa.
Nhìn thấy nàng đi vào, Tần Mộc Lăng mỉm cười chỉ vào bình linh tửu trên bàn: “Đã xử lý xong mọi chuyện rồi sao? Lát nữa chúng ta xuất phát nhé? Cái này dành cho tỷ đấy.”
Kỳ Nhã Lan gật đầu, cầm bình rượu lên tự rót cho mình một ly, đẩy phần còn lại đến trước mặt Tần Mộc Lăng: “Thứ này không có tác dụng mấy với ta, ngươi nên uống nhiều một chút, sẽ có ích cho quá trình tu luyện.”
Tần Mộc Lăng không từ chối, đưa linh tửu vào vòng tay không gian.
Kỳ Nhã Lan uống rượu xong, nàng vòng đôi tay ngọc ôm quanh eo hắn, tâm niệm hơi chuyển động, kiếm quang chói lóa quấn quanh hai người phóng lên cao, mạnh mẽ rời khỏi quầng sáng của đại trận hộ thành, chỉ chốc lát đã biến mất phía chân trời.
Ánh sáng biến ảo trước mắt, chờ đến khi tầm nhìn của Tần Mộc Lăng trở lại bình thường, hắn đã ở giữa không trung cách xa hàng trăm dặm, thành trì quen thuộc đã biến thành một dấu chấm khó thấy ở cuối tầm nhìn.
“Thấy sao?”
Kỳ Nhã Lan ở bên cạnh cười hỏi, hai người đang đứng trên thanh phi kiếm, chỉ là phi kiếm hơi nhỏ, Tần Mộc Lăng buộc phải đứng sát vào thân hình đẫy đà nóng bỏng của sư tỷ, còn phải để nàng ôm mới có thể đứng vững.
Đương nhiên, Kỳ Nhã Lan chịu ôm hắn chỉ là đề phòng tiểu sư đệ vô tình ngã, chứ không có ý nghĩ nào khác, nàng vô cùng quả quyết nhắc nhở bản thân, thật sự không suy nghĩ nhiều.
Hương thơm cơ thể quen thuộc thoang thoảng truyền qua, xuyên qua lớp vải mềm mại, cảm nhận được độ đàn hồi chân thật đáng kinh ngạc của làn da trắng như tuyết, cảm giác tuyệt diệu này không thể diễn tả bằng lời.
Bầu trời xám xịt, bên dưới là mặt đất đen kịt, khắp nơi đều là cảnh trống trải, không một bóng người, lộ ra khí tức hoang vắng tĩnh mịch, trong không khí mang theo một mùi tanh gay mũi.
Mặt đất rộng lớn không phải là không có sự sống, có vô số loại cỏ dại và cây cối vô danh hình thù kỳ quái sinh trưởng ở đó, thỉnh thoảng có thể nghe thấy những tiếng gầm khàn khàn trầm thấp truyền đến từ nơi xa.
Một làn sương mù đen đỏ bí ẩn tràn ngập trên mặt đất, dày khoảng hơn ba mươi trượng, bao phủ thảm thực vật và sinh vật của Ma Vực.
Nó có tác dụng bóp méo và can thiệp thần niệm của các tu sĩ một cách nghiêm trọng, nếu các tu sĩ dưới cảnh giới Chân Nhân mà đi một mình, chắc chắn là lành ít dữ nhiều ở nơi như thế này.
Được nuôi dưỡng trong sự gặm nhấm ngày đêm của làn sương mù bí ẩn, tất cả các sinh vật trên mặt đất trở nên cực kỳ hung hăng và khát máu, không chỉ coi tu sĩ loài người xâm nhập là kẻ thù truyền kiếp, mà còn không ngừng ăn thịt lẫn nhau, kẻ thua cuộc sẽ bị kẻ chiến thắng dùng làm thức ăn một cách thô bạo.
Cách đó mấy chục dặm, có một gốc ma thụ cao hơn trăm trượng, hung tợn gớm ghiếc gầm lên và quấn chặt lấy một con mãng xà to bằng cái thùng đựng nước, những cành cây đầy xúc tu hút mạnh hung hăng xé nát bộ giáp cứng rắn của yêu mãng, hấp thụ tinh hoa máu thịt của nó từng chút một, cuối cùng chỉ còn lại một bộ da mãng xà trống không treo trên ngọn cây.
Sau một hồi phán đoán, Tần Mộc Lăng hiểu rằng nơi đây đã hoàn toàn bị ma khí làm ô nhiễm, trở thành thiên đường cho các ma vật dị loại, không còn thích hợp cho con người hay những sinh vật bình thường khác sinh sống.
Đứng trên mây, với tu vi hiện tại của Tần Mộc Lăng, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một số tàn tích còn sót lại trên những cánh đồng bát ngát và ven sông, một phần thành trì cực kỳ rộng lớn, có thể tưởng tượng ra năm xưa mảnh đất trống này dân cư đông đúc biết bao.
“Thật đáng tiếc!”
Tần Mộc Lăng khẽ thở dài: “Nơi này...!Không còn cơ hội nào trở lại như cũ sao?”
Kỳ Nhã Lan nhẹ nhàng lắc đầu: “Rất khó, đệ nhìn bề mặt rộng lớn này đi, núi non sông ngòi, thâm sơn đại trạch đã bị dị loại trong lòng đất chiếm giữ hoàn toàn, muốn quét sạch chúng không phải là điều dễ dàng.
Huống chi sau khi giết sạch, còn phải thanh lọc hết tàn lưu của ma khí, đó không phải là điều mà tông môn có khả năng làm được.”
Biết đâu trong một đạo thống siêu cấp nào đó, vẫn còn một bí tàng có thể thay đổi thế giới, một kho báu đảo lộn càn khôn, có khả năng thanh lọc ma khí trên khắp đại lục, khôi phục nơi này thành một vùng đất màu mỡ thích hợp cho mọi sinh vật sinh sống và phát triển, nhưng hiện tại Vân Mộng thiên cung chắc chắn không có.
“Chúng ta đi xuống xem một chút.” Tần Mộc Lăng đề nghị.
“Được.”
Kỳ Nhã Lan đồng ý, điều khiển phi kiếm hạ thấp độ cao, dừng lại trên không trung cách lớp sương mù dày đặc trên mặt đất vài trượng.
Như cảm nhận được hơi thở của người sống, sương mù bên dưới đột nhiên cuồn cuộn sôi trào, hàng chục tia sét đỏ rực bắn ra, lao thẳng về phía hai người.