Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 28




Ngày hôm sau, Cố An Thành đã mua một chiếc máy làm kem ly cho Trần Viễn, không quá mắc mà cách sử dụng cũng đơn giản, một túi bột kem lớn có thể làm ra được hơn ba mươi phần kem ly, hơn nữa vị gì cũng có. Người bán hàng còn chuẩn bị giới thiệu cho anh loại nào chua loại nào ngọt nhưng kết quả Cố An Thành vung tay lên mỗi vị một túi, anh muốn mua về hết cho Tiểu Viễn tự mình thử.

Bạn nhân viên ăn thử Trần Viễn đành phải làm hết đống bài tập còn lại trên bàn ăn dưới lầu, một lúc sau Cố An Thành mang một cái chén nhỏ lên cho cậu, kem có màu vàng nhạt trông có vẻ không khác chỗ bên ngoài bán mấy, cậu cầm thìa múc lên nếm một ngụm: "Vị xoài."

"Không sai." Cố An Thành lại đi làm vị tiếp theo.

Chỉ chốc lát sau ô mai, vải, chuối tiêu, dứa, dưa hấu, đào mật... Chất đầy một bàn lớn, chỉ có vị đào mật là Trần Viễn đoán sai vì ăn vào thực sự không đoán ra được là mùi vị gì, quan trọng nhất nó còn là màu hồng nhạt nên cũng không tưởng tượng ra được là loại trái cây gì.

Cố An Thành ngồi xuống ôm Trần Viễn vào trong ngực: "Vị nào ngon nhất?"

"Vị nào cũng rất ngon." Trần Viễn ngồi lên trên đùi Cố An Thành, lúc này cậu mới quay mặt lại vùi mặt vào bả vai Cố An Thành.

"Ăn cậu cũng thẹn thùng?" Cố An Thành cảm thấy thú vị đưa tay mở sách bài tập trên bàn ra thì phát hiện Trần Viễn đã làm xong hết bài tập rồi, anh không nhịn được mà sờ lên phần sau gáy có tóc mềm như nhung của Tiểu Viễn khen: "Nhanh như vậy đã làm xong rồi, thu dọn một chút rồi chúng ta đi thăm ông nội, sau đó tớ dẫn cậu đi xem phim."

"Không muốn." Giọng Trần Viễn buồn buồn.

Cố An Thành dùng ngón tay cào nhẹ trên mái tóc mềm mượt của cậu: "Sao vậy?"

"Cậu đối xử với tớ quá tốt rồi, có thể tốt ít lại một chút hay không..."

"Sao lại ít đi? Tớ thấy còn chưa đủ tốt." Cố An Thành hiểu rõ Trần Viễn là hạng người gì nhất, cậu có thể chấp nhận bản thân anh nhanh như vậy khiến Cố An Thành cảm thấy có chút vừa mừng vừa lo, nhưng đối với Trần Viễn mà nói đây cũng không phải một chuyện dễ dàng, cũng may Cố An Thành có rất nhiều kiên nhẫn, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để dỗ dành một mình Tiểu Viễn của anh.

Vậy nên một ngày nào đó, Tiểu Viễn sẽ không còn sợ hãi nữa.

"Ít hơn một chút, chỉ cần tốt một chút chút là được..." Trần Viễn buồn buồn, cậu cảm thấy bản thân như vậy là không đúng, giống như cậu đang ra điều kiện với Cố An Thành vậy nhưng vẫn không nhịn được mà nói: "Như vậy sẽ lâu hơn một chút..."

Đời người dài như vậy, bây giờ Trần Viễn vẫn chưa biết thật ra phần lớn mọi người đều sẽ thay đổi, không phải bất cứ loại tình cảm nào cũng sẽ luôn bền chắc không thể phá được, cậu chỉ vô thức cảm thấy Cố An Thành đối với cậu tốt như vậy chung quy sẽ không thể lâu dài.

Cậu thích Cố An Thành, hy vọng anh có thể đối xử "Tốt" với mình lâu hơn một chút, tất nhiên tốt nhất là... Mãi mãi đều tốt như vậy...

Một ước mơ hão huyền như vậy là thứ mà mỗi người đều từng có nhưng nhất định chỉ có Trần Viễn đạt được, cậu đã mất đi một kiếp để đạt được kiếp khác.

Cố An Thành ôm cậu nhẹ nhàng đung đưa: "Vậy cũng được, vậy lát nữa chúng ta chỉ xem nửa bộ phim, nửa còn lại thì để dành lần sau coi tiếp."

Trần Viễn không nhịn được đánh lên người Cố An Thành xấu xa một cái.

Tất nhiên Cố An Thành chỉ nói giỡn thôi, sau khi « Avatar » được công chiếu đã nhận được đánh giá rất tốt, đời trước anh không đi xem vậy nên lần này đã rất chờ mong. Còn Trần Viễn thì vốn chưa từng tới rạp chiếu phim, lần đầu tiên này với cậu mà nói lại càng có ý nghĩa không bình thường hơn.

Lúc hai người tay nắm tay xếp hàng vào rạp còn rất khiến người khác chú ý, dẫu sao Cố An Thành rất cao lại trông cũng rất hoạt bát nên rất dễ thu hút tầm mắt người khác, anh còn dắt theo một cậu trai trắng nõn đáng yêu thuộc hệ động vật nhỏ kế bên cứ như vậy khó tránh khỏi việc trở thành tiêu điểm. Còn có người lấy điện thoại di động ra chụp nhưng Cố An Thành cũng không thèm để ý, anh đưa hộp bắp rang cho Trần Viễn ôm còn bản thân thì lấy vé ra giao cho người soát vé.

"Hay là..." Trần Viễn muốn nói hay là đừng nắm tay trước đã, tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ một cách kỳ dị.

Cố An Thành mặc kệ những người kia, nắm tay cậu tìm đến rạp số năm, vừa đi vào trong vừa nói: "Chỉ là một chút oán niệm từ chó độc thân, tớ có vợ của mình vì sao không thể khoe khoang một chút."

Trần Viễn ngoan ngoan đáp một tiếng, mặc dù cậu không thích cảm giác bị người ta vây xem nhưng một Cố An Thành như vậy cậu lại rất thích.

Cố An Thành còn mua ghế tình nhân, chỗ ngồi của hai người kế bên nhau và ở giữa không có ngăn cách, hai bên lại có vách ngăn nhìn như là chỗ ngồi riêng cho tình nhân.

Trần Viễn vẫn rất hưng phấn, sau khi nhìn quanh một vòng thì cảm thán: "Ở đây lại có thể chứa nhiều người cùng một chỗ như vậy!"

"Đúng vậy, như vậy mới có thể kiếm tiền mà." Cố An Thành ôm cậu lại khiến cậu chỉ có thể kề sát bên mình: "Đây là rạp dành cho tình nhân, xem là một rạp nhỏ thôi, rạp lớn một lần có thể chứa một hai trăm người."

Trần Viễn kinh ngạc, cũng không phải kinh ngạc vì nhiều người, mà là vì chỗ bọn họ tới lại là rạp dành cho tình nhân, hèn gì những người kia nhìn bọn họ không ngừng: "Chúng ta... Chúng ta coi ở rạp bình thường là được mà..."

"Ở đây có thể ôm cậu như vậy, nếu là rạp bình thường mỗi người đều có một chỗ ngồi độc lập, tớ không thích." Cố An Thành nói như lẽ đương nhiên, lúc này còn chưa tắt đèn, anh đã kéo Trần Viễn ngồi vào trong lòng mình.

Trần Viễn lén nhìn thoáng qua kế bên, cặp đôi bình thường người ta đều chỉ nắm tay mà thôi, cậu lại ngồi trong ngực Cố An Thành, thật xấu hổ: "Như vậy không tốt..."

"Có gì mà không tốt, tớ không làm phiền cậu, chỉ ôm vậy thôi." Cố An Thành tách hai chân rộng ra, chừa phần ghế ở giữa hai chân ra cho Trần Viễn ngồi, như vậy ngồi bao lâu cũng sẽ không mỏi, một tay Cố An Thành vòng qua eo Trần Viễn, còn có thể dư ra một tay để đút bắp rang cho cậu.

Tai Trần Viễn rất thính, lúc này đã nghe được cô gái trong cặp đôi kế bên oán giận nói: "Anh nhìn người ta đi, chiều bồ biết mấy, anh thì giống như khúc gỗ vậy."

Mặt Trần Viễn đỏ đến mức muốn bốc khói, giận dỗi không để ý tới Cố An Thành nữa.

Cố An Thành biết rõ chắc chắn cậu chỉ giận không đến ba phút là quên, quả nhiên phim vừa bắt đầu, Trần Viễn lập tức bị thu hút sự chú ý, bộ phim này quả thực đã được quay chụp vô cùng đặc sắc, chỉnh sửa cũng rất tốt, cốt truyện vừa lôi cuốn vừa cảm động, lúc cây sự sống sụp đổ Trần Viễn khóc cực kỳ thương tâm, Cố An Thành ôm cậu vừa hôn vừa dỗ dành, một lúc lâu sau Trần Viễn vẫn còn đang lén lút lau nước mắt, Cố An Thành đau lòng ôm cả người cậu vào lòng: "Đều là giả thôi, không phải đây đều là diễn thôi sao?"

"Nhưng... Thật đáng thương..." Trần Viễn biết rõ chỉ là giả, giống như khi ông nội nghe Bình thư, đều là bịa đặt, nhưng nhìn thấy một tộc người mất đi quê nhà dưới lửa đạn, cậu cũng bị cảm động lây, khổ sở không thôi, nhưng nguyên nhân lớn hơn nữa là bởi vì có Cố An Thành bầu bạn bên cạnh, có Cố An Thành cậu có thể... Làm nũng...

"Được được, không khó chịu nữa... Lần sau dắt cậu đi xem phim hài kịch nhé..." Cố An Thành vỗ người trong ngực nhưng lại không biết cô gái vốn cũng đang rơm rớm nước mắt ở chỗ kế bên anh lại một mực tò mò dáng dấp người bên này ra sao, dỗ người yêu giỏi quá, so sánh với người ta rồi muốn quăng luôn bạn trai mình thì phải làm sao bây giờ.

Phim chiếu xong, vành mắt Trần Viễn vẫn còn đỏ, Cố An Thành cười cậu, đụng nhẹ lên mũi cậu một cái: "Cậu dễ khóc vậy, xem một bộ phim thôi cũng phải mất một bịch khăn giấy."

"Tại sao lại gây ra chiến tranh chứ..." Trần Viễn còn đắm chìm trong bộ phim, cũng không phải Cố An Thành không cảm động, nhưng cả một bộ phim anh chỉ đều đang chăm chú nhìn Trần Viễn, không đặt tâm tư vào bộ phim mấy.

"Đừng nghĩ nữa, dẫn cậu đi ăn đồ ngon." Cố An Thành thay cậu sửa sang lại chỗ tóc bị xù lên do cọ loạn trong ngực anh, rồi kéo thẳng cổ áo, nhìn dáng vẻ đỏ ửng cả mũi đáng thương của Trần Viễn bản thân anh lại không nhịn được buồn cười: "Ai không biết sẽ cho rằng cậu là do đạo diễn mời tới."

Lúc này Trần Viễn mới bị anh chọc cười, cô nàng ngồi kế bên họ ban nãy phát hiện bên này rõ ràng là hai người con trai, kinh ngạc đến mức hóa đá.

"Chồng ơi, anh xem hai người bọn họ là đàn ông!" Tam quan của cô gái sụp đổ.

"Người ta là đàn ông thì đàn ông thôi, em nói lớn như vậy làm gì, đều bị người ta nghe thấy rồi." Anh bạn trai có hơi lúng túng, kéo bạn gái một cái.

Lần này cô nàng thật sự muốn khóc: "Anh không nghe thấy, anh ta quả thực... Có một trăm lẻ tám cách dỗ vợ!"

"Vậy thì thế nào? Bây giờ rất nhiều tình yêu đồng giới mà?" Bạn trai tỏ vẻ không hiểu bạn gái đang ồn ào cái gì.

Cố An Thành đã nắm Trần Viễn đi xuống cầu thang, bên này cô gái vẫn còn đang giậm chân: "Vì sao đàn ông tốt toàn đi chơi gay vậy!"

Bạn trai ha ha một tiếng, đi vòng qua cô ấy rời đi.

Cố An Thành dắt Trần Viễn ra khỏi rạp, đúng lúc trên đường đi ra ngoài có một cái máy gắp thú, bên trong là búp bê hình người Avatar màu xanh tí hon, Cố An Thành cười một tiếng: "Muốn không?"

Lúc này Trần Viễn cảm thấy rất ngại, xung quanh cái máy đều là con gái.

"Chồng sẽ gắp cho cậu một cái." Cố An Thành đi đổi chút xu, Trần Viễn căng thẳng nhìn anh gắp, nhưng thật ra loại máy này đều đã cài đặt sẵn, không phải dùng kỹ xảo để gặp được, mà là dùng xác suất, rất đáng tiếc, bọn họ vừa lúc không trúng được xác suất kia.

Trần Viễn có hơi thất vọng nhưng cậu che giấu rất tốt, hai người lại đi về phía trước một đoạn, Cố An Thành tựa như mới nhớ ra được gì đó nói: "Ai nha vừa nãy đổi xu người ta quên không thối tiền lại cho tớ, tớ đi một chút lập tức quay lại ngay."

Trần Viễn tưởng thật nên bảo anh đi nhanh đi, coi chừng người ta quỵt mất.

Cố An Thành đi tìm ông chủ, thương lượng với ông ta dùng năm mươi tệ mua một con búp bê, ông chủ cũng rất dễ nói chuyện, cũng là do Cố An Thành trả giá cao, giá tiền này tương đương với việc gắp hai mươi lăm lần, không chừng cũng có thể gắp trúng một lần, ông chủ mở máy lấy một con ra cho anh.

Cố An Thành cầm người Avatar màu xanh nhỏ quay về chỗ hai người tách ra nhưng nhìn đâu cũng không thấy Trần Viễn, Cố An Thành chỉ cảm thấy trong đầu mình kêu ông một tiếng, cả người đều bị dọa đến phát sợ, lẽ nào Trần Viễn về nhà trước? Không thể nào?!

"Tiểu Viễn!" Cố An Thành sốt ruột, Trần Viễn không thể nào tự rời đi, trước đây cậu rất dễ căng thẳng khi ở chốn đông người, nếu không phải vì trêu chọc cậu thậm chí bản thân anh cũng sẽ không bảo cậu chờ tại đây, Tiểu Viễn, Tiểu Viễn rõ ràng là bị người bắt đi rồi!