Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 87




Sinh nhật của Trần Viễn được ba người đồng thời tổ chức, Cố Vĩ Đông nhất quyết tổ chức sinh nhật của Trần Viễn, còn mời bọn họ đến nhà hàng Phong Đan Bạch Lộ ở trên đỉnh ngọn núi để ăn đồ ăn Tây cao cấp.

Vốn dĩ Trần Viễn vẫn chưa quen thuộc với cách ăn đồ ăn Tây, nên lúc trước khi đi ăn cùng Cố Vĩ Đông, cả đêm đều cảm thấy lo lắng đến mức sắc mặt trắng bệch, Cố An Thành nhìnvậy cũng cảm thấy đau lòng, nói bóng gió uy hiếp cha anh, Cố cục trưởng cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thậm chí còn xuống nước để thể hiện thái độ "Chân thành" của mình.

Sau khi ăn xong Cố An Thành kéo Trần Viễn cùng đi dạo ở trong vườn của nhà hàng Phong Đan Bạch Lỗ, không biết làm sao nhưng bên Thiện Vu Phi bên Thiện gia lại có được tin tức Cố An Thành đang ở đây còn mở cho Cố An Thành đi đường dành cho khách VIP, Cố An Thành dẫn theo Trần Viễn đến gần chạm vào con hươu sika kia, ôm gấu koala, và tốn rất nhiều hết sức để từ chối con vẹt đuôi dài mà Thiện Vu Phi nhất quyết tặng, trên đường hai người về nhà còn cười và nhận xét về phong cách ăn mặc có hơi không bình thường của Thiện Vu Phi.

"Bộ đồ của Thiện Vu Phi mặc nhìn có chút gay." Trần Viễn học được moọt tù mới vừa hay lại thích hợp để miêu tả một người hoa chi loạn chiến như Thiện Vu Phi, Cố An Thành cũng không hiểu bbiết về người này cho lắm, lần đầu gặp mặt cũng khác xa rất nhiều so với ấn tượng đầu tiên của anh về người này, cháu trai của một gia tộc nổi tiếng là người khéo léo lại mặc cái áo sơ mi đỏ có hoa màu vàng, thậm chí còn đeo khuyên tai nữa.

Cũng đúng một người như vậy thì mới có thể là một nhà thiết kế tạo ra khu vườn Phong Đan Bạch Lộ lãng mạn như vậy chứ.

"Có thể là sở thích cá nhân thôi, cậu cảm thấy tớ như thế nào?" Cố An Thành lái xe còn không quên đùa giỡn với Trần Viễn: "Cũng gay gay sao?"

"Không đâu, cậu nhìn rất anh tuấn quyền lực và mê người nữa, làm cho đầu óc của mấy nữ sinh choáng váng luôn rồi." Trần Viễn kể chuyện cười của anh: "Cậu đã quên hội thao năm ngoái, có một cô gái hét lên muốn sinh con cho cậu trong lúc chạy 10,000 mét à"

Cố An Thành đương nhiên nhớ rồi:"Đúng là tiểu vô tâm, cũng không nhìn tớ chạy theo ai."

Trần Viễn cười khà khà không ngừng, sau đó đặt tay lên tay của Cố An Thành, Cố An Thành nắm tay cậu, thoáng một cái hai người đã ở bên nhau hai năm rồi, chỉ muốn những ngày bình thường như vậy kéo dài mãi mãi mà thôi:"Viễn Viễn..."

"Thành Thành!" Trần Viễn kêu xong liền cười ha ha, Cố An Thành chỉ có thể bất đắc dĩ chuyên tâm lái xe, anh cũng chẳng làm gì được tiểu bảo bối của mình/

Buổi tối Cố An Thành hầm một chén chè đậu đỏ, lúc tìm Trần Viễn thì mới phát hiện cậu không có xem TV ở trong phòng khách.

"Tiểu Viễn!" Cố An Thành gọi cậu, sao lúc này cậu lại không xem chương trình gấu con của mình nhỉ?

"Cậu lên đây một chút!" Giọng nói của Trần Viễn truyền đến từ trên lầu, Cố An Thành bưng chè đậu đỏ lên chỉ thấy trong phòng ngủ sáng đen, cửa chỉ hé mở, Cố An Thành đẩy cửa đi vào, liền sững sờ tại chỗ.

Trần Viễn đang ngồi ở trên giường, ngoài quần lót ra thì trên người cũng có một cái nơ bướm màu đỏ tươi rất lớn, cũng không biết là do lụa đỏ phản chiếu hay là do Trần Viễn đỏ mặt, mà cổ cậu đỏ như quả cà chua vậy.

Cố An Thành cố gắng bình tĩnh lại, bưng chén chè đậu đỏ đến, cố ý hỏi, "Tiểu Viễn của tớ đâu ồi?"

Anh đặt chén chè đậu đỏ ở trên tủ đầu giường, giả vờ tìm xung quanh:"Lẽ nào chạy xuống lầu rồi sao?"

Trần Viễn ngồi trên giường dùng sức vẫy tay, chỉ vào chính mình, lúc này Cố An Thành mới giả vờ kinh ngạc nói:"Ai da, sao ở đây lại có hộp quả lớn đến thế."

Trần Viễn cười trộm vừa chỉ vào nơ con bướm trên người mình, cái nơ lớn dài bằng nửa cánh tay, xoã tung thắt ở trước ngực Trần Viễn, Cố An Thành quỳ một gối xuống ở bên giường dùng tay kéo phần cuối của nơ con bướm ra: "Chắc đây là quà Tiểu Viễn tặng cho tớ nhỉ, để tớ mở ra nhìn chút nào?"

Trần Viễn gật đầu mím môi cười, để lộ ra lúm đồng tiền quả lê đáng yêu, Cố An Thành hôn lê má cậu một cái rồi nhẹ nhàng kéo cái nơ con bướm ở trên người Trần Viễn xuống, dưới ánh sáng rực rỡ dải lụa đỏ tươi rơi xuống đất, để lộ ra hai viên núm hồng hào phấn nôn ở trên lồng ngực Trần Viễn, Cố An Thành không nhịn được lè lưỡi đùa giỡn một chút, đầu lưỡi linh hoạt vòng quanh đầu nhũ một vòng, nhẹ nhàng mút liếm, Trần Viễn theo động tác của anh mà run rẩy, xấu hổ che miệng của Cố An Thành.

Cố An Thành nắm lấy móng vuốt nhỏ của cậu, nhẹ nhàng cắn ngón tay cậu một cái:"Tiểu bại hoại, rõ ràng là cậu đã câu dẫn chồng cậu trước, châm lửa mà không muốn dập sao?"

Trần Viễn cười khanh khách sau đó đẩy Cố An Thành ngã xuống giường rồi đè lên, chớp chớp đôi mắt ngây thơ nhìn Cố An Thành, có thể nhìn thấy được cậu đang rất căng thẳng, lúc thường khi hai người thân mật với nhau cũng chưa bao giờ làm đến bước cuối cùng, là do Cố An Thành không nỡ, cho nên nói Trần Viễn rằng mình sẽ chờ cậu đến khi thành niên, Trần Viễn vẫn luôn cho đây là sự thật, cho nên ngay cái ngày cậu thành niên cậu muốn Cố An Thành làm mình.

Cố An Thành khoong muốn cậu sợ hãi, anh hôn nhẹ lên cằm nhỏ của Trần Viễn rồi buông cậu ra:"Lại đây ăn chè đậu đỏ này."

Trần Viễn ở trên giường trở mình một cái rồi bò dậy, cọ cọ Cố An Thành, ăn xong hai muống chè trên tay Cố An Thành cậu nói: "Ăn rất ngon."

"Không đi xem ti vi sao?" Cố An Thành đem cậu ôm vào trong lồng ngực, hai người mỗi người ăn một miếng, Trần Viễn lén liếm môi rồi nhìn Cố An Thành, nhân lúc Cố An Thành đang để chén chè xuống, thì một cái chân thỏ đã duỗi chân kéo anh trở lại giường.

Cố An Thành không nhịn mà cười:"Tớ thấy hôm nay cậu muốn tạo phản rồi đúng không."

Trần Viễn cưỡi lên trên người Cố An Thành với vẻ mặt đắc ý, Cố An Thành muốn ngồi dậy liền bị cậu đè rồi nằm xuống: "Đừng nhúc nhích, hôm nay cậu phải nghe tớ."

Cố An Thành đầu hàng:"Được, hôm nay là sinh nhật cậu nên đều nghe cậu."

Anh biết da mặt của Trần Viễn rất mỏng, cho dù để cậu tự mình ra tay cậu cũng chẳng biết làm gì cả, hai tay của Cố An Thành để sau gáy, thảnh thơi nhìn chằm chằm Trần Viễn: "Chồng là của cậu rồi, cậu nói xem muốn làm thế nào."

Trần Viễn cúi xuống học theo dáng vẻ mân mê trước ngực rồi chơi đùa với nó giống Cố An Thành, nhưng ngẩng đầu lên lại thấy Cố An Thành không có phản ứng gì liền cắn cổ của anh một cái, mỗi lần Cố An Thành cắn cổ của cậu, cậu đều có cảm giác giống như mình sắp chết đến nơi, giống như Cố An Thành cảm thấy cổ cậu rất ngon vậy, Trần Viễn cắn hai lần rồi chép miệng một cái, cũng không cảm thấy ăn ngon như vậy...

Cố An Thành không nhịn được mà cảm thấy vui mừng, nhưng vẫn cổ vũ Trần Viễn, anh mân mê đôi môi mình rồi nhắc nhở cậuL"Còn chưa hôn môi chồng cậu đây này."

Trần Viễn cười hì hì rồi đến gần hôn anh, bẹp một cái, "Ừm, vị đậu đỏ."

Cố An Thành nhìn cậu học theo cách anh đánh giá hương vị nụ hôn, vui mừng không thôi, hỏi cậu:"Ngọt hay không ngọt?"

"Ngọt, cậu cho đường phèn vào." Trần Viễn ngồi xuống, phát hiện Cố An Thành đã cứng rồi, ở chỗ quần ngủ mềm mại có một thứ gì đó đang dần cao lên làm cái mông nhỏ của Trần Viễn có chút cộm, Trần Viễn dịch chuyển về phía trước ngồi lên bụng Cố An Thành.

"Sao lại di chuyển về phía trước?" Cố An Thành đùa với cậu:"Cái mông nhỏ của cậu không muốn cảm nhận thanh năng lượng của chồng sao?"

Trần Viễn ngượng ngùng đến đỏ mặc, không biết tại sao Cố An Thành lại dám nói mấy lời thô bạo như vậy, cậu không muốn nghe:"Không cho nói!"

"Có cái gì không tiện đâu chứ." Cố An Thành vốn lo lắng cho cậu nên muốn ngăn cản cậu, nhưng nếu Trần Viễn có thể nhào lên thì anh phải tiếp nhận thôi.

Cố An Thành đột nhiên ngồi dậy, Trần Viễn không kịp đề phòng nên theo động tác của anh ngã về phía sau, Cố An Thành dùng tay kéo cậu lại ôm vào trong lòng, Cố An Thành phhát điên với khối kẹo bông trong lòng mình rồi:"Chồng muốn ăn cậu."

Hai mắt Trần Viễn trừng lớn, lỗ tai cũng lập tức đỏ lên một chút, nhỏ giọng ừ một tiếng.

Lúc này thật ra Cố An Thành chỉ đùa với Trần Viễn một chút mà thôi, anh cảm thấy lúc thân mật dáng vẻ của Trần Viễn không có hưởng thụ chút nào, mà dáng vẻ của cậu giống như yên lặng chịu đựng hơn, ít nhất trong trí nhớ của Cố AN Thành chính là như vậy, bất cứ lúc nào khi anh tìm đến Trần Viễn muốn cậu cởi quần, dáng vẻ của Trần Viễn đều giống như ra phát trường gương mặt tuyệt vọng, cho nên bây giờ Cố An Thành chỉ muốn trút giận với bảo bối của mình một chút mà thôi.