Sở Chi Ngang không biết tâm tư của Thẩm Ngọc Chiếu, nhưng Sở Mộ Từ lại hiểu rất rõ ràng rành mạch - - cái gọi là "tìm đến một nam nhân thật sự hoàn hảo", đơn giản chỉ là Thẩm Ngọc Chiếu viện cớ lấy công mưu tư mà thôi, nhìn như đường hoàng nhưng thật ra làm người ta giận sôi.
Ở dưới mí mắt của hắn còn dám động tâm tư xiêu vẹo, quả thực là phát rồ rồi!
Vì vậy xế chiều hôm đó hắn trực tiếp nhốt nàng trong phòng khóa trái cửa lại, thêm vào hai sợi xích sắt thật lớn trên cửa vẫn chưa hết hận.
"Về phần Ngũ đệ cứ để Bản cung thương lượng, Thẩm đại nhân quá mệt mỏi, nghỉ ngơi thật tốt đi."
Thẩm Ngọc Chiếu: "..."
Nam nhân này khốn kiếp đến tột cùng, thật đúng là chuyện gì cũng làm ra được.
Nàng mất rất nhiều khí lực khuyên bảo Sở Chi Ngang thả mình ra ngoài, ai ngờ sau khi tập trung tinh thần tuân theo chỉ thị của Sở Mộ Từ, hắn không chỉ không chịu mở cửa, còn đứng ở ngoài cửa nói lảm nhảm bảo nàng cần phải thông cảm cho sự "dụng tâm lương khổ" của Sở Mộ Từ, hơn nữa còn cường điệu lên tới tần suất cực cao "Tam ca của ta đối với khanh là một mảnh tình thâm, khanh không thể nào lại cứ nhớ tới người khác, thân là nữ quan mai mối khanh cần phải đối với vấn đề duyên phận rất nhạy cảm mới đúng, chẳng lẽ khanh cùng Tam ca không phải là nhân duyên trời định sao"... Đến cuối cùng nàng triệt để mất đi dũng khí cùng hắn lời qua tiếng lại, xoay người trở lại bàn uống trà.
Bị hai huynh đệ đồng thời tẩy não, tư vị này có thể so với thập đại cực hình.
Vài canh giờ sau, khi ánh chiều tà thong thả sắp tắt ở tận phía chân trời, bên ngoài ánh sáng đã dần tối lại, màn đêm chính thức phủ xuống, nghe được bên ngoài phủ tuấn mã hí dài, Ngũ Vương gia Sở Vân Khanh rốt cục giá lâm.
"Tam ca, đã lâu không gặp."
"Vi huynh ngoại trừ mỗi ngày theo thông lệ bị mỗ nào đó chọc cho nổi giận, những thứ khác đều rất tốt."
Sở Vân Khanh ngạc nhiên nói: "Là ai lớn mật như thế, chọc Tam ca sinh khí?" Quả thực là không sợ c.h.ế.t à.
"Chính là nha đầu kêu đệ đến phủ Thái tử đấy." Sở Mộ Từ chắp hai tay, thản nhiên tự đắc đạo, "Bất quá cũng tốt rồi, vi huynh đã đem nàng nhốt lại vì trừng phạt nàng mạo phạm, tối nay không cho phép nàng ngồi vào vị trí cùng dùng bữa chung, chúng ta ba người ăn cùng với nhau cũng tốt rồi."
"..." Sở Vân Khanh rất thông minh, nhất thời cũng đoán được huynh trưởng nhà mình đang so đo những gì, cũng hiểu Thẩm Ngọc Chiếu vì sao không xuất hiện ở đình viện, hắn không dấu vết liếc về hướng đông sương phòng, khi quay đầu lại vẫn ôn tồn tao nhã mây trôi nước chảy như cũ, "Cũng tốt, vậy thì phiền toái Tam ca rồi."
Nhưng bọn họ cũng không biết, một khắc lúc thân ảnh của ba người biến mất khúc quanh của hành lang, Giang Trần liền rón rén đi tới cạnh cửa phòng của Thẩm Ngọc Chiếu.
"Chủ tử, chủ tử?"
"Nghe thấy được, nhỏ giọng một chút." Thẩm Ngọc Chiếu đang cầm lên miếng bánh hoa hồng, vừa nhai vừa nhìn ra ngoài, "Đều đi ăn cơm rồi sao?"
"Vâng, Thái tử nói tối nay không để cho ngài ăn cơm."
Thẩm Ngọc Chiếu hừ lạnh: "Đó là chuyện hắn có thể quyết định sao?"
Giang Trần rũ mắt xuống mặt đầy vẻ khó xử: "Nhưng cửa đang khóa, ngài cũng không ra được..."
"Bởi vì vừa rồi ta chưa muốn ra mà thôi, hiện tại Ngũ gia đã đến đây, ta có thể ở trong này chờ một cách vô ích sao?"
"Vấn đề là ngài... Ai u!" Lời còn chưa dứt, cánh cửa yếu ớt kia đã bị Thẩm Ngọc Chiếu tung chân đá mở, mảnh gỗ vụn bay tứ tung thiếu chút nữa đ.â.m mù mắt của hắn, "... Chủ tử, nếu ngài nói muốn trực tiếp đạp cửa, thuộc hạ cũng có thể làm được mà!" Mất công hắn còn đang cân nhắc làm thế nào để dùng thanh sắt nạy cửa, thật quá ngây thơ rồi!
Chủ tử nhà mình m.á.u nóng không có lúc nào ngừng sôi trào, cứ như hỏa tinh có thể thiêu cháy bất cứ thứ gì.
"Như vậy mới kích thích." Thẩm Ngọc Chiếu cũng không biết từ đâu móc ra một gương đồng nhỏ, cẩn thận vuốt ve thái dương của mình, miệng hỏi, "Này, ta đẹp không?"
Giang Trần thoáng chốc nổi da gà đầy người, đây là lời mà vị chủ tử bạo lực của hắn có thể nói ra sao?!
Đại khái là ánh mắt vô cùng kinh hãi của hắn đã nhắc nhở Thẩm Ngọc Chiếu, nàng ngừng lại một chút, lại đổi giọng: "Ta chỉ là chú ý hình tượng thôi, dù sao đêm nay có khách quý."
Cái gọi là khách quý, đương nhiên là Sở Vân Khanh.
"Chủ tử rất đẹp, diện mạo của ngài là chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, sao có thể không đẹp?" Thật ra lời này cũng chưa chắc giả dối, nhưng nói ra ở giờ khắc này, Giang Trần không biết sao lại cảm thấy đuối lý.
Thẩm Ngọc Chiếu không có phản ứng, ngược lại đi đến trù phòng tìm cơm tối của mình, sau khi ăn uống no nê liền chuyển cái ghế nhỏ công khai ngồi trong đình viện, chuyên chú chờ kia ba vị kia đi ra.
Cho nên khi đám huynh đệ ba người ra cửa, liếc mắt liền thấy được vị nữ quan mai mối nào đó đang nhẹ nhàng phe phẩy quạt lụa, hơn nữa còn ngẩng mặt một góc bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời, ở dưới ánh trăng, cái loại khí chất thi nhân bi thương ngậm buồn chốn dân gian này, nhìn xa phảng phất như muốn mọc cánh thành tiên bay lên tiên cảnh rồi.
Sau đó nàng khẽ nghiêng đầu, thật bình tĩnh phân phó Giang Trần: "Đêm nay chân giò lợn kho tàu có chút ngán, ngươi đi pha cho ta ấm trà đi."
Giang Trần: "... Chủ tử, Ngũ gia đang ở phía sau đấy."
Thẩm Ngọc Chiếu như bị sét đánh, nhất thời đứng phắt lên: "Ồ, các ngài đều đã đến đây sao?"
"Đúng vậy, hơn nữa chúng ta cũng cảm thấy chân giò lợn tối nay có chút ngán."
"..."
Sở Mộ Từ cười thâm trầm: "Dưới ánh trăng độc ẩm, Thẩm đại nhân thật có hứng thú nhỉ, chỉ là Thẩm đại nhân vốn nên ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở trong phòng, như thế nào lại đi ra vậy?"
Nam nhân này miệng mồm bỉ ổi đã lên đến mức độ thật sự đáng đánh đòn, bất quá nghe lâu ngày cũng thành thói quen, cứ như nghe chim hót không có gì khác biệt.
Thẩm Ngọc Chiếu thần sắc chưa thay đổi: "Thần có tính xấu khi rời giường, sau khi nghỉ trưa xong chưa tỉnh ngủ không giải thích được liền phá cửa ra - - thứ cho thần nói thẳng, cửa nẻo trong phủ điện hạ chất lượng cũng không quá tốt, chẳng lẽ ngân lượng đều cầm đi trợ giúp xây dựng Khinh La Uyển sao?"
Kết quả không đợi Sở Mộ Từ mở miệng phản kích, Sở Chi Ngang đã vượt lên trước huynh trưởng lên tiếng bất bình: "Vậy thì thế nào? Tam ca thâm hưởng ái mộ của giai nhân, ngẫu nhiên trợ giúp các nàng một chút cũng nên mà!"
"Cửu gia, quan niệm vặn vẹo này của ngài phải được cải tiến cấp bách, không thể hãm sâu trong vũng bùn mà cũng không biết đâu."
"Ngươi còn giáo huấn Bản vương?" Sở Chi Ngang cả giận nói, "Ngươi chỉ là một nữ quan mai mối nho nhỏ mà rõ ràng đã nhiều lần đối nghịch với Bản vương, cố gắng bày ra bộ dáng hiểu thấu đáo nhân sinh để mưu toan mê hoặc Bản vương, ngươi cho rằng Bản vương cũng như Tam ca lúc nào cũng nhân nhượng ngươi vô điều kiện sao? Bản vương cảnh cáo ngươi..."
"Chuyện của Liễu Thái y, Cửu gia có còn cần thần hỗ trợ hay không?"
"..."
Một kích trúng đích, Sở Chi Ngang lập tức hiểu rõ cái gì nhẹ cái gì nặng, tự giác câm miệng ngửa đầu nhìn lên bầu trời đêm, cảm khái đêm nay những vì sao thật mỹ lệ.
Trầm mặc đã lâu, Sở Vân Khanh lúc này đại khái biết chân tướng, không khỏi nhịn không được mỉm cười: "Coi bộ Thẩm đại nhân cố ý gọi Bản vương tới là vì hôn sự của Cửu đệ cùng Thái y?"
"Còn chưa có phát triển thành hôn sự, bất quá Bản cung sẽ cố gắng tác hợp, chuyện này cũng không nhọc đến Ngũ đệ phí tâm." Sở Mộ Từ mặt không biến sắc nghiêng người, hoàn toàn ngăn trở tầm nhìn của Thẩm Ngọc Chiếu, sau đó tươi cười vỗ vai Sở Vân Khanh, liên tục ép hắn đi về phía cửa chính của phủ Thái tử, "Thật tối nay là vi huynh tìm đệ tới, mục đích đúng là đã lâu không gặp muốn cùng đệ cộng ẩm mấy chén, cũng không có chuyện quan trọng gì khác."
Ước chừng là ảo giác, nhưng Thẩm Ngọc Chiếu phát hiện một khắc khi Sở Vân Khanh bước qua ngưỡng cửa dường như có thoáng ngoái đầu nhìn về phía nàng, chỉ là thoáng nhìn mà đã khiến trái tim của nàng cuồng loạn, lập tức dồn khí đan điền hô lớn: "Chờ một chút, Ngũ gia không thể đi!"
Chê cười, nàng thật vất vả mới mời được Sở Vân Khanh đến, sao có thể để Sở Mộ Từ tùy ý đem người lừa đi?
Sở Vân Khanh mỉm cười xoay người lại, ngữ điệu ôn nhu như nước suối chảy xuôi: "Thẩm đại nhân có chỗ nào cần giúp đỡ thì không ngại nói thẳng, Bản vương nhất định đem hết toàn lực."
Thẩm Ngọc Chiếu gọn gàng linh hoạt chỉ vào Sở Chi Ngang: "Vậy thì mời Ngũ gia tạm thời ở lại phủ Thái tử, từ từ dạy Cửu gia làm thế nào để biến thành nam nhân hoàn hảo đi!"
"Nam nhân hoàn hảo?"
"Đúng vậy." Nàng cường điệu từng chữ từng câu, "Nam nhân hoàn hảo đến nỗi có thể bắt được tâm hồn thiếu nữ của Liễu Thái y."
Cũng bởi vì một câu "Có thể bắt được tâm hồn thiếu nữ của Liễu Thái y", Sở Chi Ngang triệt để gặp họa, căn cứ vào yêu cầu của Thẩm Ngọc Chiếu, hắn nhất định phải noi theo nhất cử nhất động của Sở Vân Khanh, hướng về tiêu chuẩn "công tử văn nhã ôn nhuận như ngọc" rảo bước tiến lên, bởi vậy bước đi phải vững vàng, tươi cười phải thận trọng, nói chuyện phải thâm trầm, ăn cơm phải đoan trang...
Nghe thế nào cũng như đang huấn luyện tú nữ!
Không chỉ có thế, hắn còn phải gánh chịu sự ghen tuông quá trớn của Sở Mộ Từ, sau đã phát triển thành vừa nhìn thấy Thẩm Ngọc Chiếu cùng Sở Vân Khanh xuất hiện ở cùng một địa điểm liền nổi đóa, nhưng do trở ngại vấn đề phong độ cùng tình cảm nên không thể trực tiếp đi tìm hai người kia tính sổ, vì vậy liền đánh hắn để trút giận.
Bởi vì cơn tức của Sở Mộ Từ đã lên tới cực thịnh, mấy ngày nay trong phủ đã báo hỏng bốn cánh cửa, mái ngói bằng ngọc lưu ly rớt xuống không biết bao nhiêu tấm, phòng bếp hỏa thiêu vô số thứ, ngay cả cây cỏ hoa lá ở hậu uyển cũng bị khô héo một nửa... bát tự cứng rắn của Thái tử gia khác hẳn với người thường thật không phải là chuyện đùa.
"Thẩm đại nhân, ngươi có thể cách xa Ngũ ca một chút được không?"
Thẩm Ngọc Chiếu đang lấy bánh nhân thịt chà bông trong mâm ăn, nghe vậy bình tĩnh quay đầu lại: "Cửu gia nói vậy là trách thần cố ý quấy rầy Ngũ gia sao?"
"Thật không có, chỉ là cảm thấy thái độ của ngươi đối với Ngũ ca và đối với Tam ca không giống nhau." Lời thật.
"Cửu gia hiểu lầm, thần đối với Thái tử điện hạ là kính sợ, đối với Ngũ gia là kính yêu, đối xử như nhau."
Sở Chi Ngang quả thực nên vỗ bàn tán dương bản lĩnh trợn mắt nói dối của nàng, tố chất tâm lý phải mạnh bao nhiêu mới có thể ngay cả mặt cũng không hồng một chút nhỉ?
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó thân ảnh tuấn lãng của Sở Vân Khanh như muốn khuynh đảo ngọc sơn liền đập vào mắt, chàng khẽ mỉm cười, đưa đĩa thạch sữa mềm mại trong tay cho nàng.
"Vừa rồi nghe khanh nói với Giang hộ vệ muốn ăn loại điểm tâm này, Bản vương thuận đường đi một chuyến Di Hương các, mua đến cho khanh nếm thử."
Chàng nói rất tự nhiên, nhưng Thẩm Ngọc Chiếu biết rất rõ ràng, chàng hiện tại đang tạm ở phủ Thái tử, làm gì có chuyện thuận đường, căn bản chính là cố ý đi mua điểm tâm cho nàng - - nàng cảm giác mình được vận may từ trên trời cao giáng xuống đập trúng.
"Tạ... Cám ơn Ngũ gia."
Thạch sữa mềm mại cho vào miệng là tan, hương thơm ngọt ngào tràn đầy khoang miệng, nàng tinh tế nhấm nháp, một hồi lâu mới ngước mắt lên nhìn về phía Sở Vân Khanh, vừa khéo bắt gặp chàng đang nhìn chăm chú vào mình, bốn mắt nhìn nhau, nàng tâm thần vi diệu, nhịn không được khóe môi nhẹ nhếch lên, lộ ra một nụ cười cực mỏng.
Đậu xanh rau má, Trầm đại nhân đang cười? Nàng thật là đang cười đấy!
Sở Chi Ngang ở bên cạnh trong nháy mắt bị hoảng loạn rồi.
Toàn bộ Vương công đệ tử trong kinh thành đều biết được, Thẩm Ngọc Chiếu có bệnh liệt mặt, mặt như núi băng, nói năng chua ngoa, chỉ biết tính kế, rất khó tưởng tượng loại nữ nhân này tại sao lại muốn đi làm mai - - nếu có một ngày may mắn thấy được nàng đỏ mặt xấu hổ hay nở nụ cười vui vẻ, đấy quả thực không khác gì chứng kiến mặt trời mọc ở phía tây.
Sau đó, giọng điệu của Sở Chi Ngang đã bị đè nén vài ngày lại lần nữa cất cao: "Thẩm đại nhân, ngươi vì sao đối với Ngũ ca cười đến mức xuân tâm nhộn nhạo như vậy?!"
Thẩm Ngọc Chiếu, Sở Vân Khanh: "..."
Một cục đá lớn như quả trứng gà xé gió bay tới, không nghiêng lệch đập trúng ngay ót của Sở Chi Ngang, thiếu chút nữa là đập hắn ngốc luôn, hắn phẫn nộ quay đầu lại, thoáng thấy tay áo màu tím trùng hợp biến mất ở cuối hành lang, đúng là thân Tam ca của hắn.
Cho dù muốn trừng phạt, chẳng lẽ không phải nên trừng phạt Thẩm Ngọc Chiếu sao? Là nàng "di tình biệt luyến" cười với nam nhân khác, vì sao lại đập hắn!
(Di tình biệt luyến: thay người yêu như thay áo)
Cho nên nói làm huynh đệ với lão yêu quái đó, hắn nhất định không thoát khỏi vận mệnh bị làm nơi trút giận.