Chương 121: Xui xẻo ập tới.
Thình thịch.
Khung cảnh đột ngột thay đổi, đến hiện tại Trương Dạ mới lấy lại được tinh thần.
Đồng thời nhận ra một chuyện, Trần Lễ hắn không đơn giản. Có thể tác động bên trong, dù rằng đang ở bên ngoài, nhất định không thể đánh giá dựa trên mắt thường.
"Sau việc này, dứt khoát thoát ly Thông Thần học viện" Nghĩ tới cảnh bị Hoài Thu đuổi g·iết, tâm thần hắn không nhịn được mà rén run.
Thực lực cô nàng cũng không thể xét qua cảnh giới, đặc biệt là câu nói của Trần Lễ làm Trương Dạ phân vân đến giờ.
"Không thể g·iết, cũng không có nghĩa là không thể khống chế"
Chú ý đến tình hình hiện tại, Trương Dạ đánh mắt vòng quanh, nắm bắt sơ lược tình huống.
Tiết trời màu đen, đồng không mông quạnh, không có một mống sinh linh tồn tại trong bán kính dò xét thần thức của hắn.
Ngoái đầu là bốn ngọn núi lớn, ngược chiều với lần đầu hắn tiến nhập không gian.
"Hẳn là đối diện núi, còn về thứ này, không thể vứt ở đây. Hơn nữa.. vị trí của cô ta, ta nắm rõ" Nhìn Tương Liên Giới Chỉ trong tay, Trương Dạ thật sự muốn dứt khoát vứt đi.
Nhưng hắn biết làm vậy là không khôn ngoan, để cô ả kia biết hắn tồn tại ở đây, ả sẽ theo dấu mà tìm được Trương Dạ dễ dàng. Huống chi, lộ tuyến của cả hai gần như là giống nhau.
Trương Dạ ngược lại nghĩ ra một ý hay hơn.
Tứ chi đã hoàn toàn khôi phục, nửa bên đầu Trương Dạ vì đó mà trở nên bạc màu, nếp gấp lão hoá trên mặt cũng trở nên rõ ràng hơn, khiến hắn trông như một lão trung niên 50 phàm nhân bấy giờ.
"Không thể tiếp tục c·hết, thọ mệnh của ta cũng không còn bao nhiêu, cứ tiếp tục lợi dụng con dao hai lưỡi mang tên tái sinh này, người thiệt thòi trước sẽ là ta"
"Tính toán một chút, Bái Thiên Sơn và Độn Địa Sơn tạm thời không rõ thông tin, ta cũng không cần cưỡng cầu đi tranh đoạt, ưu tiên của ta là hai bài danh Ngộ Thiên Bi"
Vù vù..
Cơn gió lạnh lẽo thổi qua, khiến Trương Dạ nâng cao cảnh giác nhìn quanh tứ phía.
Không cần suy nghĩ, Trương Dạ bức tốc, dùng thân pháp tháo chạy khỏi vị trí hiện tại ngay lập tức.
Trương Dạ biết rõ, à không, từng trải qua cảm giác này. Khác biệt ở chỗ giác quan của hắn đã mẫn cảm hơn, khi có dấu hiệu, đã lập tức rời đi.
Cuồng phong nổi lên, cát lá bay tá lả, Trương Dạ chợt bị chặn lại bởi một màn chắn vô hình.
Tay hắn dùng lực tung vào màn chắn, không si nhê.
Trương Dạ gấp gáp, dồn mọi lực lượng vào nhất kiếm, mãnh liệt chém ra hòng phá bỏ lá chắn điên rồ.
Khiên chắn vô hình một mực bền bỉ, chẳng có dấu hiệu là suy yếu bởi các đòn t·ấn c·ông như mèo cào của Trương Dạ.
Rộp..
Âm thanh quái dị ở phía sau làm Trương Dạ phải ngoái đầu quan sát. Một cánh cổng hư không được xé rách, trong đó một cánh tay trắng buốt từ từ đưa ra nắm lấy rìa cổng.
Một cánh tay, hai cánh, rồi đến tám cánh tay, cứ thế, một sinh vật hình thù quái dị từ từ chui ra. Nó có bộ tóc dài với dáng vẻ người không ra người, thú không ra thú, trên thân có hàng tá chi, hai con mắt to trợn trừng đỏ chót liên tục đánh xung quanh, hàm răng dài bén nhọn rỉ đầy nước dãi, chủ yếu dùng các cánh tay để bò ở tư thế quay ngược phần thân hướng lên, trông cực kì quái dị.
"Quỷ dị!? Nơi này thật sự tồn tại quỷ dị!? Mẹ nó, sao ta lại xui xẻo đến vậy?" Trương Dạ nén chặt hơi thở, hắn rõ ràng không hề có ý định chống lại thứ trước mắt.
Kinh lịch qua bao nhiêu hung hiểm, Trương Dạ chưa bao giờ thấy bất kỳ loại quỷ dị nào có thể dễ dàng bị triệt tiêu, huống chi loài sinh vật trước mắt thông qua quan sát, cũng không nhìn thấy sâu cạn.
"Thứ đó" bắt đầu di chuyển, mỗi lúc cử động sẽ phát ra âm thanh kẹt kẹt. Trương Dạ không hề biết rằng, màn chắn do dư âm của cú đấm ban nãy, chợt phát ra dao động nhẹ làm "thứ đó" chú ý tới.
Nó bò tới vị trí của Trương Dạ mà không hề do dự, cặp răng sắc nhọn há to cắn về phía Trương Dạ.
Cái miệng nó đen ngòm, từng giọt nước dãi chứa kịch độc rơi xuống đất đều tạo nên hiện tưởng tan chảy.
Trương Dạ nhờ vào công năng của Thiết Huyết Ma Y, tạm thời che giấu được tầm nhìn và hành tung của bản thân tạm thời. Nhưng đối với sự tiến công bất ngờ của con quái, hắn vẫn không tài nào tránh được mà bị ảnh hưởng một hai.
Đứng cạnh bên "thứ kỳ dị" Trương Dạ càng thấy ghê tởm hơn, cái mùi hôi hám nồng nặc tựa như xác thối rữa bốc lên, nhìn gần sẽ thấy trên thân "nó" có vài khối u tựa như đầu người ở bên trong trồi ra.
Bất thình lình, nó quay sang phía của Trương Dạ, khoé miệng nó cong lên vui vẻ như thể tìm được đồ chơi mới.
"N-n-ngươi.. thơm.." Giọng nói khó nghe được nó khó khăn cất lên, âm giọng như được pha trộn giữa thiếu nữ và lão tiền bối có tuổi, vừa thanh thoát, vừa khàn yếu.
Không có một chút động tĩnh nào được phát ra từ Trương Dạ, ấy thế "cái thứ kia" lại đưa cặp hàm đen đuốc về phía Trương Dạ tiếp tục ngoặm lấy ngoặm để.
Trương Dạ nhanh chóng tránh né, khiến "thứ kia" cắn vào màn chắn. Bỗng dưng Trương Dạ chú ý tới, màn chắn vậy mà vỡ toang, khi mà một trong những cánh tay của con quái vật này vậy mà có thể lòi ra bên ngoài.
"Hình như ta hiểu rồi, tốc độ có thể đối phó được" Biết giấu mình cũng khó lòng thoát khốn, Trương Dạ trực tiếp lộ diện đối mặt với con quỷ.
Quỷ vật sau khi thấy Trương Dạ lộ diện, liền hung hăng t·ấn c·ông b·ằng những đòn t·ấn c·ông liên tiếp, Trương Dạ vừa phải tránh né đòn cắn, vừa phải né cả c·hất đ·ộc do nước dãi của nó bắn ra.
"Chưa, chưa đủ to.."
Hắn bị dồn ép lại rìa màn chắn, liên tục để quỷ vật đâm vào mà cắn nát lá chắn, màn chắn ban đầu chỉ đủ để một cánh tay chui ra, dần dần bị Trương Dạ dẫn dụ khiến lỗ hỏng to lên đủ hai cánh tay.
Phốc xuy.
Một giọt nước dãi bất cẩn đã dấy lên tay Trương Dạ, nhiệt độ khủng kh·iếp thiêu đốt làm xương tay hắn lộ cả ra bên ngoài.
Thần hồn Trương Dạ đau điếng tựa như hàng triệu con kiến càng đồng thời cắn lên dây thần kinh đau đớn, "thứ quái dị" càng tiếp xúc chỉ càng có nhanh và mạnh hơn, tốc độ bây giờ không phải là thứ mà Trương Dạ có thể ung dung né tránh.
"Có thể ảnh hưởng thần hồn!? Bị nó bắt xem như ta xong!" Lần này hắn thật sự bị doạ rồi, Trương Dạ dùng sức bình sinh né tránh, trong đầu suy nghĩ hàng vạn kế hoạch thoát lui.
Những việc hiện tại buộc Trương Dạ phải dứt khoát, xảy ra một sai sót nhỏ cũng có thể đem hắn g·iết c·hết.
"Không thể chậm trễ nữa.." Trương Dạ đưa hai tay lên kết ấn, v·ụ n·ổ linh khí nhanh chóng xảy ra.
Tẩu Vi Phân Thân nhanh chóng được thi triển tạo ra hai Trương Dạ như nhau.
Trong lúc khói bụi mịt mờ, Trương Dạ nhẫn tâm cắt phăng nửa phần thân đang bị l·ây n·hiễm bởi c·hất đ·ộc do thứ nước dãi kia gây nên.
Lý trí vẫn còn tỉnh táo đôi chút, hắn dùng sức ném nửa phần bị cắt đứt ra bên ngoài thông qua vị trí cái lỗ to ban nãy bị quỷ vật t·ấn c·ông. Vốn dĩ hiện tại đối với con người có thể rơi vào hôn mê bất cứ lúc nào, nhưng Trương Dạ cũng chẳng phải người.
Nhân lúc quỷ vật bị hạn chế tầm nhìn, Trương Dạ đồng thời t·ự s·át bằng cách đánh nát toàn thân còn lại. Dựa vào nửa thân được vứt bỏ kia mà tái sinh nhanh chóng trở lại.
Nếu là cánh tay, ít cũng phải tái sinh trong vòng năm phút.
Nhưng nếu một bộ phận bán hoàn chỉnh như nửa thân người, Trương Dạ chỉ cần vỏn vẹn một phút là đã thành công khôi phục.
Phân thân bên trong màn chắn thành công câu kéo cho Trương Dạ, lần này nhờ Tam Thanh Nhất Khí cải biên lại nên Trương Dạ đã tách biệt ma khí và chân khí của hắn hoàn toàn.
Tuy vậy, đây không phải là Tam Thanh Nhất Khí chân chính, đơn thuần chỉ là tiểu xảo.