Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Trở Thành Nhân Ngư Trong Lòng Bàn Tay Của Lão Đại

Chương 13




Hơn nữa thế giới này lại truy theo mỹ thực.

Đánh giá từ phản ứng của những người trước mặt cậu, cậu có thể có được rất nhiều người theo dõi.

Tiểu nhân ngư rõ ràng là rất mong chờ điều đó.

"Viên Viên, bật phòng phát sóng trực tiếp của mỹ thực gia đó đi!"

Andrew một tay còn lột cá tôm, trầm giọng ra lệnh.

"Viên Viên sẽ mở phòng phát sóng trực tiếp của mỹ thực gia." Viên Viên lập tức liền nói nói.

Hai mắt nó chớp động ánh sáng, ngay sau đó trên không trung xuất hiện một hình ảnh giả lập.

Hện ra chính là hiệu ứng 5D, thanh niên chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt thanh tú, thanh niên đang dùng dao cắt lát miếng đậu phụ, trong miệng nói: "Lần trước chúng ta làm đậu phụ Ma Bà, tuần này chúng ta sẽ làm món đậu phụ ván sắt, có nhiều cách khác để làm món đậu phụ này. Tôi sẽ chỉ cho các bạn từng cách một. Hãy cảm nhận những cách làm đậu phụ khác nhau."

Miếng đậu hủ kia được cắt thành hình chữ nhật độ dày đều đều, sau đó xếp chồng lên nhau trên một cái đĩa ở một bên.

Hiệu ứng 5D có thể khiến mọi người cảm thấy như đang ở trong hiện trường, cùng chia sẻ các giác quan với chủ thể như thị giác, khứu giác, xúc giác, vị giác... đều cảm nhận được.

Tô Ngọc Tuyền trừng lớn đôi mắt, bàn tay nhỏ bé không nhịn được vươn ra đụng vào nước đậu phụ, kinh ngạc nói: "Cái này ăn được sao? Ta chưa từng thấy qua bao giờ."

"An An, chúng ta cũng mua tới làm đi!" Tô Ngọc Tuyền nghiêng đầu, ngón tay piu chọc một cái trên mặt Andrew, nói thầm, "Cái đậu hủ này nhìn rất nộn nộn, óng ánh nước."

Andrew cũng chưa từng thấy món ăn này bao giờ.

Hắn nghiêng đầu nhìn liếc mắt Minh Đức một cái.

Minh Đức lập tức cung kính trả lời: "Đây là nguyên liệu Mặc chủ bá tự nghĩ ra, nghe nói là đem cây đậu nổ thành tương sau, hiện nay ở kinh đô rất thịnh hành, còn có bán ở siêu thị đế đô."

Thở dài một hơi, Minh Đức nói: "Mỗi ngày đều có hạn chế số lượng, chỉ có người đế quốc mới có thể mua, hơn nữa thứ này bảo quản không dễ dàng, dùng lâu sẽ chua, cho nên chúng ta không có mua nó."

Andrew hơi hơi nhíu mày.

"Vậy tôi có thể tự làm không?" Tô Dực Tuyền chớp chớp mắt, chỉ vào trên đĩa sắt từng cái đậu hũ chiên, tò mò hỏi:, Bây giờ không phải hắn dạy chúng ta làm món này sao? Vậy sao hắn không chỉ chúng ta làm đậu phụ như thế nào?"

"Có!" Bọn trẻ lập tức hét lên, "Nhưng chúng cháu không hiểu nó!"

"Vậy chúng ta hãy xem lại một lần nữa, và sau đó chúng ta cùng học cách làm?" Tiểu mỹ nhân ngư nghe vậy lanh lảnh kêu lên, con mắt trong nháy mắt biến thành trăng lưỡi liềm, hiển nhiên rất vui vẻ, "Người này thật tốt, lại còn dạy chúng ta làm."

Hừ.

Tiểu nhân ngư thật sự thật ngây thơ.

Khương Ngọc Lê  mím môi vẻ nghiêm túc nói: "Người ta chỉ rằng đậu được làm thành sữa đậu nành, sau đó đun sôi và thêm nước lạnh, nhưng chúng ta không thể làm một miếng như vậy."

Nước lạnh?

Tô Ngọc Tuyền hơi sửng sốt.

Rõ ràng là nước muối, hoặc thạch cao, hoặc giấm trắng đều được.

Nhưng nước lạnh, hoàn toàn không có cách nào nha!

Đang nghĩ ngợi, thì là mùi hương cùng hương cay vị xông vào mũi, nháy mắt kích thích người ăn uống.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt Tô Ngọc Tuyền phảng phất như bị đóng đinh tại trên đĩa sắt trên đậu hủ chiên trong hư không. Đậu phụ trắng mềm được rắc màu xám và đỏ, trên mặt còn có những chấm xanh điểm xuyết.

Lúc này.

Người thanh niên gắp một miếng đậu hủ sắt, cắn nhẹ, có thể thấy lớp da hơi giòn, bên trong trắng mềm, phảng phất có vị tươi mát, cay cay làm người thèm nhỏ dãi.

Tô Ngọc Tuyền nuốt nước miếng, ôm lấy cánh tay Andrew, vẻ mặt đầy khao khát: "An An, thử xem?"

Thiếu niên rõ ràng là tham ăn, nhảy dựng lên, tựa hồ muốn sờ sờ, sờ sờ đậu hũ trên đĩa sắt màu đỏ xám đốm đốm: "Không làm được đậu hũ, cũng có thể làm cái được rắc trên miếng đậu hũ đó, tôi nghĩ nếu chúng ta làm tương tự với cá và tôm, nó cũng sẽ ngon."

Thiếu niên lẩm bẩm, Andrew đã nhanh chóng đứng dậy và ôm lấy thiếu niên.

Hắn một tay nắm lấy thiếu niên bị đồ ăn dụ hoặc, xoa đầu cậu: "A Ngọc thật thông minh, còn biết suy một ra ba."

Thiếu niên đang được ôm lập tức ngẩng đầu lên, ưỡn ngực ra hiệu với hai cái ngón tay: "Không có đâu! Chỉ là so với nhân loại thông minh hơn một chút mà thôi."

Cậu khiêm tốn nói, nhưng thanh âm tràn đầy vui mừng, khóe mắt cùng lông mày đều lộ ra.

Tiểu mỹ nhân ngư dè dặt mím môi, liếc mắt nhìn nhân loại một vòng trên bàn: "Các ngươi không nghĩ tới làm như vậy sao?"

Bọn đại hán lắc đầu.

Các bạn nhỏ lắc đầu.

Khương Ngọc Lê nghĩ tới, nhưng anh ta không biết làm thế nào để tìm thấy nguyên liệu được rắc trên đó.

Rốt cuộc, chủ phòng Mặc đã nói qua nguyên liệu gia truyền nên không thể nói cho mọi người biết được.

Công thức nấu ăn độc đáo của những mỹ thực gia là đáng quý, mọi người chỉ cần một lần được ăn ngon để thỉnh thoảng xem nấu thức ăn, rồi đến nhà hàng mua là được rồi.

Tuy nhiên, Bệ hạ nhàn nhạt liếc qua.

Khương Ngọc Lê nháy mắt liền lắc đầu.

Khóe môi của tiểu nhân ngư lập tức cong lên, cậu quay lại nhìn Andrew với chút tự mãn bộ dáng như nói "đúng không".

Tiểu mỹ nhân ngư lập tức dựa vào trên vai Andrew, ghé miệng kề sát bên tai Andrew, thấp giọng nói: "An An, vừa rồi ta ngửi thấy mùi của thứ đó, chúng ta đi tìm xem."

Cái chạm mát lạnh từ bên tai truyền đến, tiểu nhân ngư tựa hồ trong lúc vô tình, cánh môi đóng mở mà đôi lúc lại đụng tới vành tai hắn.

Rồi sau đó, tiểu nhân ngư liếm liếm môi.

Andrew đôi mắt tối sầm, hơi cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân ngư.

Đôi môi của tiểu nhân ngư đỏ tươi như cánh hoa, lúc này ẩm ướt như buổi sáng đầu xuân, cánh hoa chứa sương tươi sáng, mỏng manh đến mức người ta chỉ muốn cắn một cái là có thể ngắt rời.

Tiểu nhân ngư,không biết mình hấp dẫn mê người như thế nào.

Sự quyến rũ tự nhiên như vậy, nếu gặp phải...

Andrew ánh mắt ám ám, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa sợ vừa vui hiếm thấy.

Hắn vươn tay che đi khuôn mặt tiểu nhân ngư, cũng che đậy bộ dáng lúc này của cậu hơi thấu gợi cảm dụ hoặc.

Nam nhân giọng khàn khàn, nói từng chữ một: "Được, tôi dẫn em đi tìm."

"Ừ! Tôi nghe trong mấy chú mấy dì biển có nói qua, nhân loại làm đồ ăn dùng nguyên liệu nấu ăn, phối liệu đều ở trong rừng rậm đó! Chúng ta có thể đi tìm xem."

Tô Ngọc Tuyền lập tức liền vui vẻ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào mặt người nam nhân, khuôn mặt tiểu mỹ nhân ngư lộ ra vẻ khoe khoang: "Khứu giác và thính giác của mỹ nhân ngư chúng ta nhạy cảm hơn nhiều so với con người!"

Cậu nói xong liền ưỡn ngực nhỏ về phía những người có mặt.

Tiểu mỹ nhân ngư vươn cao mảnh khảnh cổ, ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn, khép hờ hai mắt, cắn môi liếc "Nhân loại ngu ngốc" một cái.

Lại không biết, mắt hạnh của mình đã vốn to, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng theo biểu cảm này mà phồng lên, hai chiếc răng cửa hơi lộ ra, khi liếc qua, đầu nhỏ không khỏi nghiêng, như nghiêng đầu nói với ai đó, "Tôi rất dễ thương đi."

"Tiểu mỹ nhân ngư thật đáng yêu!" Bọn nhỏ hâm mộ nhìn bệ hạ, nhỏ giọng nói với Viên Viên, "Viên Viên, ta cũng muốn có một tiểu mỹ nhân ngư." 

Sẽ làm nũng.

Sẽ bán manh.

Còn có thể cọ mặt, xoa xoa.

Đôi mắt Viên Viên phát sáng, sau đó thật đáng tiếc nói: "Bây giờ không còn mỹ nhân ngư nữa, cha có thể có mỹ nhân ngư đã là kỳ tích rồi, kỳ tích rất khó xảy ra."

A!

Các bạn nhỏ một đám uể oải cúi đầu.

Bọn đại hán cũng vậy.

Andrew rất là thỏa mãn ôm tiểu nhân ngư ngồi xuống, lại uy cậu ăn cá lát, ngữ khí nhàn nhạt nói: "A Ngọc giỏi quá, năm giác quan của tôi đã bị mất đi theo cái đuôi bị hủy rồi."

Nam nhân rũ mắt, tựa hồ có chút thương tâm.

Tô Ngọc Tuyền trong lòng nhích nhích, bệ hạ này thật sự là biết giả vờ đáng thương.

Nhưng với tư cách là một tiểu mỹ nhân ngư, lập tức ôm lấy nam nhân: "An An đừng sợ, tôi ở bên cạnh An An, tôi có thể làm mũi, mắt của An An."

Andrew gãi gãi mũi của thiếu niên, đôi mắt thâm thúy, thấp giọng nói: "May mắn thay, A Ngọc nguyện ý ở bên tôi cả đời."

Minh Đức:......

Bọn đại hán:......

Khương Ngọc Lê:......

Bọn nhỏ:......

Cái đuôi của bệ hạ...... Bệ hạ khi nào có cái đuôi vậy!

"Ba ba khi nào......" Viên Viên mở miệng định hỏi, nhưng Andrew chỉ nhàn nhạt nhìn Viên Viên rồi khẽ thở dài, "Viên Viên, ba ba đem con chế tạo ra xong liền buông tay mặc kệ, xác thật là quá không phụ trách nhiệm."

Hai chữ mặc kệ cắn thật mạnh.

Viên Viên nháy mắt như lĩnh ngộ được kêu khóc: "Ô ô ô, ba ba thật đáng thương, một người cá tốt như vậy, cái đuôi lại bị nhân loại đáng giận cắt rớt, lúc này mới chế tạo ra người máy Viên Viên siêu cấp lợi hại như vậy, có được chiến lực cường đại, bảo hộ ba."

"Viên Viên nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của ba ba, ăn năng lượng thạch nhiều hơn, bảo vệ tốt đại gia đình." Viên Viên tay ngắn nhỏ nhéo nhéo, thanh âm máy móc có nề nếp, "Không để cho bi kịch của ba ba tái diễn, cái đuôi của các ngươi, tay chân, Viên Viên bảo hộ chắc rồi."

Khóe miệng Andrew khẽ nhếch, con rô-bốt tự nhận thức mà hắn chế tạo thực sự rất linh hoạt.

Hắn khom người, cẩn thận đặt cái đuôi của tiểu mỹ nhân ngư vào trong thùng nước, đang định tiếp tục cho tiểu mỹ nhân ngư ăn, thì thấy tiểu mỹ nhân ngư đã nằm trong ngực hắn ngủ say rồi.

Cũng đúng.

Hôm nay là một ngày dài bôn ba, tiểu nhân ngư cũng nên mệt mỏi rồi.

Andrew liền đối với đại gia làm một động tác, nhẹ nhàng ôm lấy tiểu nhân ngư, đứng dậy rời đi.