Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ta Trở Thành Nhân Ngư Trong Lòng Bàn Tay Của Lão Đại

Chương 24




"Đây là huyết thống đặc biệt của hoàng tộc Ander chúng ta, hạn chế duy nhất của nhà vua."

Tựa hồ là cảm nhận được sự ngạc nhiên và không hiểu biết của tiểu nhân ngư, Andrew cúi đầu, nhìn chằm chằm vào tiểu nhân ngư giải thích cho cậu một chút.

Sau đó hắn chọt chọt đầu tiểu nhân ngư: "Không hiểu cũng không sao, chỉ cần em biết, sau hôm nay, em muốn làm gì thì làm là được."

Loại chế ước này thật sự rất mạnh nha.

Bằng cách này, nhiều thuộc hạ mạnh mẽ không thể nổi loạn có thể được ký khế ước rồi.

Trách không được Andrew sẽ trở thành BOSS cuối.

Chỉ là cuối cùng một sự tồn tại mạnh mẽ như vậy sẽ bị đánh bại bởi các nhân vật chính, đó cũng là sự thiên vị của thế giới.

Mà đó chính là yêu cầu đầu tiên của cậu.

Tô Ngọc Tuyền khẽ đập, cậu trấn tĩnh lại trái tim của chính mình, ngẩng đầu nhìn Andrew.

Tâm tựa hồ muốn nói chút cái gì đó.

 Andrew dùng ngón tay vuốt nhẹ đôi mắt của tiểu nhân ngư, khàn giọng nói: "Tại sao em lại khóc?"

Cậu khóc?

Tô Ngọc Tuyền đột nhiên bối rối và quay đầu đi.

Xoay qua xong, cậu dường như đã định thần lại, vội vàng quay lại và nắm lấy ngón tay của người đàn ông.

Tiểu nhân ngư ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ hoe, khó hiểu cùng hoảng sợ nói: "An An là mỹ nhân ngư, làm sao lại trở thành người của vương thất Ander?"

Cậu như là sợ hãi cực kỳ.

Đôi mắt Andrew thâm thúy nhìn chằm chằm tiểu mỹ nhân ngư vẻ mặt lo lắng, một hồi lâu sau, hắn rốt cục trầm thấp thở dài một hơi: "Đó là vì chúng ta là người cá hoàng gia, nhân loại quá bình thường, ngay cả thủ lĩnh nhân loại cũng không có năng lực này, chỉ có nhân ngư chúng ta được thế giới thiên vị."

Tiểu nhân ngư trong lòng có việc gì đó.

Mỗi tối sau khi đi ngủ, cậu đều vô thức lộ ra vẻ bất an.

Thật sự không giống như là một tiểu nhân ngư vô ưu vô lự.

Có điều tiểu nhân ngư không nói, Andrew cũng không hỏi, sợ tiểu nhân ngư sợ hãi bỏ chạy.

Tiểu nhân ngư sớm hay muộn sẽ nói ra thôi.

Andrew cẩn thận lau đi nước mắt của tiểu nhân ngư, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đừng khóc, đừng sợ."

Tiểu nhân ngư nhỏ sụt sịt, thì thầm: "Tôi, tôi không có khóc."

Hốc mắt còn đỏ, trong nháy mắt liền lại nín khóc mà cười, ngẩng cổ nhỏ, vô cùng tự hào: "Mỹ nhân ngư chúng ta rất mạnh mẽ, đặc biệt nhất và là tồn tại được yêu thích nhất trên thế giới, tôi là cao hứng đến rơi xuống, mới không phải khóc!"

"Khóc vì sung sướng, tôi đã hiểu." Andrew bày tỏ sự hiểu biết của mình rất hợp tác.

Tiểu nhân ngư sửng sốt, sau đó dùng sức gật đầu: "Đúng vậy!"

Lính đánh thuê: Bệ hạ biến thành mỹ nhân ngư từ khi nào vậy?

Khí chất của người dẫn đường quá mạnh, tiểu mỹ nhân ngư này thật sự rất dễ lừa.

Nếu ở trước mặt cậu gặp được người không phải là người hết mực cưng chiều như Bệ hạ, cậu sợ sẽ bị lừa gạt mất, cho rằng hắn đối xử tốt với mình.

Đúng vậy.

Trải qua những ngày đói khát tra tấn như vậy, đám lính đánh thuê có thể thấy rõ bệ hạ rất yêu quý mỹ nhân ngư này, các loại hầu hạ người khác.

"Minh Đức, thả bọn họ ra ngoài, đưa bọn họ đến khu y tế."

Andrew chọt chọt đầu tiểu nhân ngư: "A Ngọc hôm nay muốn làm cái gì?"

"Bắt cá!"

Tiểu nhân ngư cao giọng nói.

Andrew đột nhiên cười: "Ăn thịt nướng chán sao?"

"Đúng vậy nha!" Tiểu nhân ngư phá lệ thành thật, "Tôi muốn xem nơi này có cá khác không!"

Cá hồi ở trong nhà, ngọt tôm cùng tôm hùm cũng ăn muốn ngán rồi.

Nhưng những thứ đó cũng không còn lại bao nhiêu, Andrew suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Được, vậy chúng ta đi biển xem một chút, tôi đã nghiên cứu ra một cách ăn mới, khi trở về sẽ làm cho em. "

"An An không có đuôi, không thể xuống biển." Tiểu mỹ nhân ngư biến trở về hình dáng ban đầu, ôm lấy mặt Andrew, rất nghiêm túc nói: "An An, đừng nháo, tôi sẽ bắt cá cho anh!"

Andrew thuận thế ôn nhu hôn cái trán thiếu niên, cười nhạt nói: "Công cụ của nhân loại có rất nhiều, tôi sẽ đi theo A Ngọc."

Hắn một phen ôm tiểu nhân ngư, tựa đầu vào vai thiếu niên và thì thầm: "Sẽ rất khó chịu nếu không có A Ngọc ở bên."

Chỉ một câu nói thôi đã khiến cho tiểu nhân ngư đau lòng Andrew.

Đôi tay mềm mại của tiểu nhân ngư đặt trên đầu người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve, đồng thời kết nối với biển tâm linh của người đàn ông, một mình vuốt ve biển tinh thần của nam nhân.

Giống như lông vũ mềm mại đang nhẹ nhàng cào vào linh hải, mềm mại mềm mại, lông vũ chỗ nào cào qua, linh hải uể oải như gió biển mùa xuân ấm áp thổi qua, cực kỳ thoải mái.

Muốn thoải mái nằm ngủ, tốt nhất nên ôm lấy tiểu nhân ngư cùng nhau ngủ say.

Andrew thoải mái nheo mắt lại, thở dài: "Làm sao đây, A Ngọc, tôi đột nhiên không muốn động nữa rồi, tôi chỉ muốn ôm A Ngọc ngủ thôi."

Giọng nam nhân khàn khàn, còn mang theo mệt mỏi.

Tiểu nhân ngư khẽ cau mày, đem khuôn mặt nam nhân ôm vào trong ngực.

Liền thấy đôi mắt phượng khép hờ của Andrew, hắn rũ đầu, khuôn mặt thâm thúy như tạc kia dường như được bao phủ bởi một tầng sương mù, khiến hắn càng thêm thần bí và quyến rũ,  mắt phượng của nam nhân hơi hơi giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve mặt tiểu nhân ngư, tiếng nói khàn khàn: "A Ngọc, ngủ? Tỉnh ngủ lại xuống biển được không?"

Đế vương ung dung hoa quý đối với tiểu nhân ngư ôn nhu đã quen, trông giống như một người anh lớn điềm tĩnh.

 Lúc này, tình huống này khiến tiểu mỹ nhân ngư có chút sững sờ.

 Bộ dáng mệt mỏi lười biếng này khiến nam nhân bớt đi mấy phần lạnh lùng kiên định, mắt phượng híp lại, âm cuối kéo dài vô tình ném móc câu ra, móc cậu ngủ cùng mình.

 Vâng, rất hấp dẫn.

Tiểu nhân ngư cảm thấy được nam nhân vuốt ve hai gò má thật ấm áp, cậu khó chịu dời tầm mắt: "Vậy anh đi ngủ đi, tỉnh dậy rồi bắt cá sau."

Nghe được tiểu nhân ngư trả lời.

Nam nhân đột nhiên nhếch môi cười, trong miệng tràn ra một tiếng khàn khàn tiếng cười: "A Ngọc thật tốt!"

Nam nhân ôm tiểu mỹ nhân ngư đi lên lầu, trở về phòng.

Giường trong phòng đã sớm bị thay thế bằng giường nước, Andrew ôm tiểu mỹ nhân ngư nhanh chóng nằm xuống, đem đầu tiểu mỹ nhân ngư dán vào trong lồng ngực của mình, nhắm mắt lại tựa cằm vào đầu tiểu mỹ nhân ngư.

Thực nhanh.

Tiếng thở đều đặn của người đàn ông vang lên.

Hắn có vẻ vô cùng mệt mỏi, tiếng hít thở rất nặng nhọc.

Tô Ngọc Tuyền áp vào ngực người đàn ông, có thể nghe thấy tiếng tim đập của hắn.

Cậu không nhúc nhích, nghĩ đến mỗi sáng thức dậy đều được Andrew ôm tắm rửa sạch sẽ, sau đó xuống lầu ăn thịt nướng và sashimi vừa mới chuẩn bị xong, Tô Ngọc Tuyền cuối cùng cũng mở miệng khẽ hát một bài hát ru ngủ.

Khóe môi người đang say ngủ bỗng nhếch lên một vòng cung cao.

Tiểu nhân ngư, thật tri kỷ.

Vẫn còn rất lo lắng cho hắn lắm!

Andrew hoàn toàn đi vào giấc ngủ.

Tô Ngọc Tuyền, người đang hát ru, cuối cùng cũng đi vào giấc ngủ theo, và khi cậu tỉnh dậy thì trời đã tối.

Đôi mắt của tiểu nhân ngư mở ra một vết nứt, tiểu nhân ngư vừa mới tỉnh lại hai gò má ửng hồng, theo bản năng vươn tay ôm lấy người bên kia, i, đôi mắt buồn ngủ mơ hồ chuyển động: "An An."

Tiểu nhân ngư vừa rồi tỉnh dậy nói tìm chính mình, ngực Andrew một mảnh mềm mại.

Cúi người ôm lấy tiểu mỹ nhân ngư, Andrew ánh mắt ôn nhu mà thâm thúy: "Tôi làm cá cho m ăn, đánh răng xong chúng ta đi ăn."

"Được!"

Tiểu nhân ngư nửa tỉnh nửa mê đến bị nam nhân ôm, ngay cả rửa mặt cũng cơ hồ là nam nhân nắm lấy tay cậu đánh cho.

Sau đó, khi đi xuống bàn ăn, tiểu nhân ngư đang ngái ngủ nhìn thấy những đĩa thức ăn tinh xảo trên bàn, liền mở bừng mắt và tỉnh táo hẳn.

Những đĩa thức ăn tinh xảo trên bàn giống như sushi, với những lát cá hoặc tôm được bọc trong cùi tuyết mai trắng và mềm.

Ngửi gần còn có thể ngửi được mùi caramel.

Tất nhiên, cũng có một chút hương vị của cá và tôm nướng.   

Cá và tôm bao gồm thịt tôm hùm, tôm ngọt, cá hồi phi lê, cá dace phi lê, lươn phi lê...

Mỗi lát đều được phết tương củ cải xanh lượn sóng, lát thịt có một ít caramel nướng, thịt cá tôm cũng được nướng lên hơi hơi dậy mùi thơm.

Điều này trông giống như một món tráng miệng đẹp.

Những chiếc đĩa được bày ra trên bàn, người ta có thể tưởng tượng mọi người đã bận rộn và vất vả như thế nào trong bao lâu.

Nghiên cứu một món ăn mới rõ ràng là khó khăn trong thời đại tinh tế ngày nay, nơi các món ăn ngày càng khan hiếm.

Xét cho cùng, rõ ràng là rất khó để nghiên cứu những cách ăn uống mới ngon và đẹp mắt nếu không có lịch sử và hồ sơ ẩm thực phong phú, mọi người chỉ có thể đơn giản là nướng và luộc mà thôi.

Ngay cả khi có thiên phú đầu bếp, cũng phải lăn lộn thật lâu, mà Andrew liền vì cậu mà làm điều đó.

Tô Ngọc Tuyền tâm tình phức tạp, nhìn nam nhân: "Đều là An An làm?"

Nam nhân gật đầu, gắp một miếng đưa tới bên miệng tiểu mỹ nhân ngư, trầm giọng nói: "Ăn đi, xem có thích không."

Tiểu nhân ngư mở miệng cắn một cái, Andrew đang cầm một miếng phi lê cá hồi, bên ngoài giòn bên trong mềm, độ lửa vừa phải, mà bên trong thịt còn lại là thập phần dai ngon, phảng phất như mùi cà phê, sau đó là vị cay xé, hòa quyện hoàn hảo với lớp dầu trên bề mặt cá hồi.

Mà quả bom Q vị ngọt bùi như bánh pudding thơm ngon bùng nổ cùng một lúc, với một hương vị đặc biệt.

Có vẻ như vì quả này, nên thịt cá hồi không có nhiều muối.

Mọi thứ đều có đầy đủ các nguyên liệu ban đầu, đến từ sự kết hợp hoàn hảo giữa trái cây và hải sản.

Đôi mắt của tiểu nhân ngư như bóng đèn sáng lên, hai má phồng lên, ăn đến rất ngon.

Thấy thế, Andrew mỉm cười, đặt tiểu nhân ngư vào chỗ dành riêng cho mình và bắt đầu cho tiểu nhân ngư ăn.

Tiểu nhân ngư đang ăn nhìn Andrew một tay cầm con tôm, tay kia chống cằm chờ được cho ăn, vừa nhai vừa lầm bầm: "Tôi có thể tự ăn mà, An An cũng ăn đi."

Tiểu mỹ nhân ngư tự mình cầm lấy một quả, chứng tỏ mình tự ăn được.

"Không, em không thể."

Tiểu nhân ngư trợn to mắt: "Tại sao tôi không thể!"

"Xem A Ngọc ăn hết đồ tôi đút, nơi này cảm giác rất là thỏa mãn." Andrew chỉ vào trái tim của mình, nam nhân mi sắc ôn nhu, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, "Có lẽ là do A Ngọc dẫn đường cho linh hải của tôi. Tôi rất nhớ cảm giác được A Ngọc thỏa mãn, ở đây đánh mất cơ hội như vậy thật khó."

Tiểu nhân ngư mềm mại, cắn từng miếng ăn đồ ăn do mình làm, khuôn mặt nhỏ xinh kia dần dần trở nên tròn vo, thật sự là rất có cảm giác thành tựu đó!

Andrew cảm thấy tiểu nhân ngư cái gì cũng không cần làm.

Quần áo, hắn giúp mặc vào.

Rửa mặt, hắn giúp rửa mặt.

Ăn cơm, hắn đút.

......

Tiểu nhân ngư mềm yếu chỉ cần hạnh phúc là được.

Andrew cũng không biết.

Đây là niềm vui của sự nuôi dưỡng.

Đại khái ai nuôi nhãi con cũng sẽ muốn lo hết mọi việc cho nhãi con, và rồi nhãi con đối với chính mình làm nũng, cọ cọ, mềm như bông nói: Thích ngươi nhất.

Trái tim đó sẽ được lấp đầy đến tận miệng.

Tô Ngọc Tuyền hiểu ngay cảm giác của Andrew.

Bị người trong sách chăm sóc, kia đại khái cũng sẽ thực hạnh phúc.

Tiểu nhân ngư xoay bàn tay đang cầm tôm đưa cho Andrew: "Vậy đưa cho An An!"

Tiểu nhân ngư là lo sợ hắn đã đói bụng!

Thật là tri kỷ.

Tim Andrew đập thình thịch.

Hắn há miệng nuốt trọn con tôm do tiểu mỹ nhân ngư đưa tới, vô cùng hài lòng.

Hai người liền như vậy đút nhau ăn.

Đi ra khỏi khoang y tế, những người lính đánh thuê được Minh Đức đưa đến để ăn đã nhìn thấy hai người cùng bàn đang uốn éo cho nhau ăn.

Rõ ràng đói bụng lâu như vậy.

Nhưng nhìn hai người, tự nhiên có cảm giác bụng no căng.

Đột nhiên vang lên tiếng bước chân, tiểu mỹ nhân ngư ăn đến cái bụng phình to quay đầu lại, sau đó nghiêng đầu suy nghĩ một chút.

Sau đó, đôi mắt của tiểu nhân ngư sáng lên, như thể nghĩ ra điều gì đó, cậu nắm lấy tay Andrew và lắc lắc.

"An An, là muốn trồng trái cây sao? Trồng trước cửa, muốn ăn có thể hái."

"Còn muốn ăn cá ăn tôm ăn cua, có phải hay không muốn đào một cái biển nhỏ mà nuôi không?"

"Còn có thịt thịt, bắt mẹ thỏ ba thỏ sặc sỡ nữa, để chúng nó sinh thỏ con, thì có thể có thật nhiều thịt thỏ ăn!"

......

Tiểu nhân ngư nói rất là hưng phấn, thậm chí còn ngoe nguẩy đuôi, miêu tả thức ăn ngon không ngừng tuôn ra.

Cậu siêu vui vẻ, ôm khuôn mặt nhỏ bé của mình trong tay và đưa ra kết luận"Nói như vậy, chúng ta không cần tốn nhiều công sức như vậy để tìm và bắt nó nữa!"

"Đúng thật" Andrew xoa xoa đầu nhỏ của tiểu nhân ngư, "A Ngọc thật thông minh!" "Chứ sao!" Tiểu nhân ngư đắc ý ngẩng đầu nhỏ, sau đó đôi mắt nhỏ nhìn Minh Đức, dùng ngón tay nhỏ chỉ vào, vừa lắc đầu vừa nói, "Minh Đức, Ngọc Lê, Hắc Xích...... Bọn họ đã ở chỗ này ở mười năm!"

Mười năm, tiểu nhân ngư nhấn mạnh.

Sau đó tiểu nhân ngư hận sắt không thành thép: "Tại sao không nghĩ đến việc trồng cây ăn quả, nuôi cá, tôm và thú rừng trong căn cứ chứ! Thật là ngu ngốc!"

"Đúng thật là ngốc." Andrew phụ họa tiểu nhân ngư: "Nhìn bọn họ hiện tại muốn ăn còn phải mỗi ngày mạo hiểm dưới mưa axit đi tìm."

"Đúng vậy!" Tiểu nhân ngư gật gật đầu, cuối cùng thở dài nói: "Mỹ nhân ngư chúng ta vẫn là thông minh, đầu óc quay nhanh."

Tiểu nhân ngư nghiêm trang khoe khoang.

Andrew mỉm cười. Sờ sờ bụng phình phình của tiểu nhân ngư, sau đó tay nhẹ nhàng đến xoa: "Ăn no rồi sao?"

"Ừm!" Tiểu nhân ngư gật đầu.

"Uống dung dịch dinh dưỡng rồi đi theo ta."

Thấy vậy, Andrew vừa xoa nhẹ cái bụng của tiểu nhân ngư vừa nói với đám lính đánh thuê.

Những người lính đánh thuê chảy nước miếng khi nhìn thấy hàng chục đĩa đồ ăn nhẹ tinh xảo trên bàn.

Mùi thơm thoang thoảng của hải sản hun khói quyện với mùi thơm của caramel, từng lát cá và tôm được bọc trong lớp thịt quả trắng mềm, điểm xuyết lớp mù tạt cuộn sóng, bên trên còn có lớp caramel màu cà phê, màu sắc vô cùng bắt mắt.

Nhìn thấy liền biết ăn rất là ngon.

Bọn họ thật sự không ngại ăn đồ thừa.

"Đây là ta đích thânvì A Ngọc làm."

Andrew nhàn nhạt liếc xéo những người lính đánh thuê đang chảy nước miếng.

Lời nói nhẹ nhàng, bay bổng ẩn chứa sát khí "các ngươi dám nhìn trộm đồ ăn của A Ngọc, ta coi như các ngươi tìm cái chết".

Hồ Hạo cung kính khom người trả lời: "Thức ăn của tiên cá đại nhân, chúng tôi không dám nhìn."

"Thuộc hạ không dám!" Những tên lính đánh thuê cũng lần lượt khom người cúi đầu.

"Các ngươi muốn ăn thì nói với Minh Đức, nhưng phải bắt đầu từ ngày mai."

Thấy bọn họ vẫn còn thức thời, Andrew xua tay, dưới ánh mắt vui mừng và mong đợi của đám lính đánh thuê, người đàn ông ngữ khí nhẹ nhàng tiếp tục nói.

"Đương nhiên, biểu hiện của các ngươi trước đó sẽ quyết định là dung dịch dinh dưỡng hay là thịt nướng cá lát do Minh Đức chuẩn bị."

Biểu hiện.

Không thể nào là trồng cây ăn quả, nuôi thú rừng và hải sản như tiểu nhân ngư vừa nói đi!

Bọn họ là lính đánh thuê, không phải chuyên gia trong lĩnh vực nông nghiệp và chăn nuôi.

Tuy nhiên, đó là sự thật.

Andrew lấy khăn lụa cẩn thận lau miệng và tay cho tiểu nhân ngư, trầm giọng nói: "A Ngọc, hôm nay chúng ta hãy trồng củ cải nhé."

Tiểu nhân ngư đột nhiên co người lại, quay trở lại túp lều bỏ túi của Andrew, ngâm mình trong túp lều. Ở trong nước, hai tay chống cằm, anh tràn đầy vui sướng: "Trồng củ cải đi!"

Andrew ra hiệu cho mọi người đi theo, sau đó đứng dậy đi vào nhà kho.

Minh Đức trực tiếp đưa dung dịch dinh dưỡng cho lính đánh thuê, sau đó đi theo bước chân của Bệ hạ.

Đêm tối từ từ đến.

Hồ Hạo và những người lính đánh thuê bước đi với những bước chân nặng nề, theo bước của Bệ hạ với đôi mắt bối rối.

Nhiều năm sau, khi lính đánh thuê nhớ lại ngày này, có vô số điều để nói.

Việc yêu cầu một lính đánh thuê liếm máu trên lưỡi dao của mình đi làm ruộng chỉ đơn giản là một điều viển vông.

Mà hết thảy tất cả những điều này đều bắt nguồn từ tấm lòng chiều chuộng của Bệ hạ dành cho tiểu nhân ngư.

Bệ hạ hắn muốn cho tiểu nhân ngư một tinh cầu nguyên liệu nấu ăn thuộc về cậu.

Rất lâu sau đó, sau khi khu vực ba chiều trở thành một thế giới sành ăn, những người lính đánh thuê đã nhận ra điều đó một cách muộn màng.

Mà hiện tại, những người lính đánh thuê hoặc là mang theo cuốc, hoặc là cầm chậu củ cải xanh ngâm nước, hoặc là mang theo bình xịt, đi theo Andrew ra khỏi cổng, đi ra khỏi lâu đài, ở sau lâu đài, nửa vòng tròn hình quang cầu bảo hộ, vẽ ra một mẫu đất, làm các lính đánh thuê tùy ý cuốc đất.

Tiểu nhân ngư tò mò nhìn.

"An An, củ cải xanh sau khi trồng như vậy có thể mọc mãi được không?"

"Tôi đã nghiên cứu xong, theo lý thuyết thì sau năm mươi sáu mươi ngày chúng sẽ mọc lên." Andrew suy nghĩ một chút rồi nói: "Một lần không thành thì hai lần, gieo ba lần liền thành công, A Ngọc yên tâm đi."

"Tôi chỉ là sợ An An vất vả." Tiểu nhân ngư lẩm bẩm.

Tiểu nhân ngư hiển nhiênnhớ tới bộ dáng mệt mỏi buổi sáng của Andrew, trong lòng tràn đầy đau khổ: "Mỗi lần thức dậy, An An đều đã đợi từ rất sớm, đến giờ đi ngủ An An đã làm rất nhiều việc, rất mệt mỏi."

Đầu nhỏ ngẩng lên, lông mày hơi nhướng lên vì lo lắng.

Andrew nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve nỗi buồn trên trán tiểu nhân ngư, bằng cả trái tim mình ủi an.

Tiểu nhân ngư ấm lòng như vậy, làm sao có người không muốn thõa mãn cậu chứ!

"Không mệt, chẳng qua là Linh Hải bị thương, trị thương xong liền ngủ, cũng không phải vì làm đồ ăn cho A Ngọc đâu."

Tiểu nhân ngư nghiêng đầu, lập tức nói: "Sau này tôi sẽ chữa bệnh cho An An trước khi ngủ nhé."

"Được!" Andrew nói, giọng nói dịu dàng của hắn đột nhiên trở nên nghiêm khắc, "Người thứ ba bên trái, hãy xới đất mạnh lên cho ta."

Người thứ ba bên trái, Lâm Khai Hứa cao giọng lên tiếng " thuộc hạ tuân mệnh ", sau đó quay lại từ đầu và dùng cuốc xẻng xuống.

Lâm Khai Hứa ở trong lòng chạy loạn kêu ca, không phải đâu không phải đâu, tiểu mỹ nhân ngư, chính mắt cậu không nhìn thấy ai đang đào đất xới đất sao?

Ngài cùng bệ hạ rõ ràng chỉ là đứng một bên xem.

Muốn mệt cũng chỉ có bọn họ đi!

Bất quá nói cùng người chiến đấu, đuổi giết, đào vong nguy hiểm kích thích như vậy, rõ ràng là hao tổn tinh thần.

Nhưng hiện tại bọn họ tình nguyện cùng bị người ta chém giết.

Mà cái cuốc này không quá nghe lời rồi!

Lính đánh thuê đang đào đất xới đất với khuôn mặt thống khổ, dưới sự giám sát của Bệ hạ, đất bị đào mấy lần, đất bị đập nát nhiều lần khiến lính đánh thuê mệt mỏi đau lưng.

Sau khi xới đất, vớt những hạt đã ngâm nước rắc vào đất tơi xốp rồi tưới nước.

Loại quá trình này tẻ nhạt nhàm chán, tiểu mỹ nhân ngư hưng phấn xem một hồi, mới tại trong gió đêm thổi tới không biết đi vào giấc ngủ lúc nào. Sau khi kiểm tra xong, Andrew nhẹ gật đầu, sau đó ra hiệu cho Minh Đức đang đợi ở bên cạnh nói rằng có thể ban thưởng cho những lính đánh thuê này, rồi hắn sải bước thẳng về phía lâu đài.

Sau khi bệ hạ rời đi, đám lính đánh thuê lần lượt ngã quỵ trên mặt đất, Hồ Hạo xoa xoa eo của mình.

"Làm việc này thực sự rất mệt mỏi."

Những người lính đánh thuê khác đều tỏ vẻ đồng ý.

Thật là mệt mỏi.

Một chút cũng không thú vị, cũng không mang lại cho mọi người cảm giác phấn khích hay tiến bộ.

Ngược lại, nó nhàm chán và tẻ nhạt, khiến người ta cáu kỉnh.

"Các vị là muốn nghỉ ngơi, hay là ăn cơm."

Minh Đức mỉm cười dò hỏi.

Trong nháy mắt, đám lính đánh thuê nằm trên mặt đất nói: "Ăn đi! Ta muốn ăn thịt nướng."

Mùi thịt nướng kia đã hấp dẫn bọn họ từ lâu.

"Vậy đi thôi!"

Minh Đức cất bước về phía trước, mọi người đi theo sau, đi vào phòng bếp của tòa thành, trong tủ lạnh là thịt thú còn sót lại mà gần đây mọi người săn được trong rừng.

Minh Đức lấy ra một đĩa thịt nạc, còn có mù tạt, hách tử.

Những người lính đánh thuê lấy ra theo.

Lấy xong, mọi người đi theo Minh Đức vào sảnh, đĩa cá, trái cây và tôm trong sảnh đã không còn, Minh Đức đem đồ vật mang lên, lấy lò nướng từ trên bàn ra, rồi bắt đầu dạy mọi người cách nấu nướng.

Đêm nay, những người lính đánh thuê cuối cùng cũng được ăn món thịt nướng mà họ đã khao khát từ lâu, trái tim phờ phạc và mệt mỏi của họ được giải tỏa và hài lòng.

Ô ô ăn ngon thật!

Không biết có phải thèm quá lâu không, nhưng món thịt nướng này đối với lính đánh thuê giống như là của trời cho, lính đánh thuê khi ăn còn rơi nước mắt hạnh phúc.

Ngày hôm sau, Viên Viên, Khương Ngọc Lê, bọn đại hán cùng các bạn nhỏ đã biết được bệ hạ muốn ở trong căn cứ làm ruộng.

Đôi mắt nhỏ của Viên Viên lấp lánh như sao, vỗ vỗ bàn tay ngắn ngủn của mình nói: "Cũng không tệ, muốn ăn gì thì có thể tự túc, còn có thể tiết kiệm được không ít tinh tệ."

Âm thanh máy móc của Viên Viên tức giận, mắt lấp lánh biến thành một phen ngọn lửa, sau đó liền duỗi tay ngắn nhỏ đi chọc Khương Ngọc Lê cùng bọn đại hán, tỏ vẻ: "Các ngươi đều là bại gia tử, hoàn toàn không biết thủ gia, dịch dinh dưỡng và thức ăn bán thành phẩm mà các ngươi đã bỏ ra trong những năm qua, và những nguyên liệu mà các người đã mất đủ để mua rất nhiều đá năng lượng cho Viên Viên."

Khương Ngọc Lê cùng bọn đại hán tỏ vẻ: "Chúng ta nỗ lực huấn luyện, cường hóa chiến lực của chính mình thật tốt! Như vậy chờ bệ hạ trở về liền có thể cùng đi đoạt lại đế quốc!"

Bất quá.

Bệ hạ đã trở về, tựa hồ cũng chưa từng nói muốn thu hồi đế quốc Hách Nhạn.

Bệ hạ giống dường như rất thờ ơ với đế quốc.

Chỉ lo nuôi tiểu nhân ngư.

"Nguồn cung cấp dồi dào là điều kiện để giữ an toàn cho mọi người trong cuộc chiến."

Đột nhiên.

Một giọng nói lanh lảnh và nghiêm túc vang lên.

Mọi người sửng sốt, quay đầu nhìn lại, liền thấy tiểu mỹ nhân ngư sắc mặt nghiêm nghị, trầm giọng nói: "Trường kỳ chiến đấu, cần có đủ thể lực, hãy nhìn lính đánh thuê bị bỏ đói trước đó, nếu không có đủ nguồn cung cấp, họ sẽ chết đói. Sau đó, chúng ta chỉ có thể chờ đợi để bị đánh bại mà không cần chiến đấu."

Mọi người sửng sốt, sau đó mạc danh cả người phát lạnh.

Bây giờ họ đang ở trên hành tinh này, nếu nguyên soái Tịch Nguyên muốn tiêu diệt hoàn toàn họ, ông ta chỉ cần bao vây hành tinh, sau đó tiêm vô số loại thuốc khiến động thực vật không thể sinh tồn, để chúng chỉ có thể nhịn đói đến chết, không chiến mà bại.

Rốt cuộc, nếu tất cả các chiến thuyền của Đế quốc Heyan được huy động, ngay cả Bệ hạ cũng khó có thể xông ra chứ đừng nói đến việc đánh bại mọi người.

Cho nên trước khi chính thức quyết chiến, nhất định phải tiếp tục làm suy yếu ý thức tồn tại của mình, không được làm chủ trước khi Bệ hạ trở về.

Trách không được bệ hạ yên tâm làm ruộng.