Chương 10: Mặt nạ bằng đồng, đôi ngọc cực phẩm (1)
“ Nhất, nếu như là lời cậu nói như thế, vậy thì chiếc quan tài này cũng là bảo vật rồi! ” Nghe Hồ Bát Nhất giới thiệu chiếc quan tài này, Tuyến béo liền sáng mắt ra một ý nghĩ tạo bạo trong đầu hắn hiện ra..
" Béo nghĩ hay lắm, nhưng anh có sức vác nó ra khỏi đây không là một chuyện, còn nữa anh phải cần tìm không nơi có đủ tài lực để mua cái quan tài này nữa chứ! " Văn Vũ cùng Anh Tử tiến lại gần sau đó liền tạt gáo nước lạnh vào mặt của Tuyền béo.
“ Lời này của Vũ nói đúng lắm, hơn nữa Mô Kim Hiệu Úy chúng ta không phải là người c·ướp sạch chỉ lấy đủ mà thôi! ” Hồ Bát Nhất tàn đồng với lời của Văn Vũ đánh tỉnh Tuyền béo.
“ Chà vậy thôi bỏ quá cho nó, Nhất cậu nghĩ trong này nhiều bảo bối không? ” Vừa nói Tuyền béo vừa bước lại gần cỗ quan tài đó, vẻ mặt tràn ngập vui vẻ chứ có phải là buồn khi phải bỏ qua chiếc quan tài này đâu.
“ Này này đợi đã, ta không phải cứ thế mà mở được! ” Thấy Tuyền béo cứ thế tiến lại gần Hồ Bát Nhất liền lối áo cậu ta trở lại.
“ Cậu làm gì vậy? ”
“ Đừng động! ” Hồ Bát Nhất liếc nhìn quan tài, sau đó lại nhìn về chiếc túi của mình tìm kiếm thứ gì đó.
Tuyền béo nôn nóng nói: “ Ở ngay trước mặt rồi mà anh cũng không muốn xem bên trong có gì sao? ”
“ Này anh béo, bình tĩnh đi anh Hồ dương như đang lấy đồ vật gì đó! ” Văn Vũ không nhịn được mà vỗ vai Tuyền béo khuyên nói.
“ Đúng thế, anh bình tĩnh chút đi quan tài nói vẫn ở đây chứ có chạy được đâu mà! ” Anh Tử cũng vỗ một bên vai của Tuyền béo nói.
Nghe được lời của cả hai, Tuyền béo cũng bớt nôn nóng lại mà nhìn xem Hồ Bát Nhất định làm trò gì.
Chỉ thấy, Hồ Bát Nhất lấy ra một chiếc la bàn ra rồi soi đèn vào nó nhìn chăm chú xem từ từ tiến đến chỗ của quan tài Tuyền béo cũng bước lại gần soi đèn giúp Hồ Bát Nhất.
Cả hai bước tới hướng đông nam của căn mộ thất này, Hồ Bát Nhất đứng lại sau đó nói: “ Béo, đưa nên cho tớ! ”
“ Ok. ” Tuyền Béo nghe theo, lục tìm trong tui lấy ra một cây nến trắng dài tầm 2-3 cm.
Hồ Bát Nhất cầm lấy nó rồi châm lửa, Anh Tử hiểu kì hỏi: “ Anh Nhất, anh làm gì vậy? ”
“ Người thắp nến, ma thổi đen. ” Hồ Bát Nhất chỉ nói ra mấy lời này rồi chăm chú thắp ngọn nến lên.
“ Hả… ” Anh Tử không hiểu gì ngơ ngác nhìn Hồ Bát Nhất.
“ Đây chắc là quy trình bật nắp quan tài gì đó đúng không anh Nhất! ” Văn Vũ lại hỏi dò Hồ Bát Nhất xem lần này phản ứng như thế nào.
Hồ Bát Nhất chỉ liếc nhìn Văn Vũ không nói gì, bây giờ đã tiếp vào mộ thất không nên xảy ra t·ranh c·hấp không đáng có, với lại khi chứng kiến cảnh Văn Vũ tay không đánh bay mũ tên thủy ngân đó.
Hắn biết, với thực lực đó mà Văn Vũ không dở ý đồ gì xấu thì Hồ Bát Nhất hắn cũng không phải qua đề tâm vào hắn có phải là trộm mô hay không.
“ Đây là một quy tắc mà người xưa để lại, nghĩ là phải thắp nến ở phía đông nam của quan tài thì mở được mở nó ra nếu mà nến tắt thì phải dừng lại rồi rời đi, coi nó là một giao kèo giữa người sống và n·gười c·hết ngàn năm truyền lại không thể phá vỡ. ” Hồ Bát Nhất từ từ kể ra vì sao phải thắp nến ở góc đông nam.
Tuyền béo và Anh Tử nhìn chăm chằm vào ngọn nến nghe Hồ Bát Nhất kể ra, còn Văn Vũ thì hắn không sợ nếu mà ma thì hắn có chút bó tay chứ, còn là thi biến thì chỉ một trảo không đủ thì hai trảo.
Ực
Anh Tử không tự chủ mà nuốt nước miếng, sau đó đứng sát sau lưng của Văn Vũ tựa hồ giúp cô nàng đỡ sợ hơn.
“ Nào Vũ, béo giúp tôi đẩy nắp quan tài ra! ” Hồ Bát Nhất tiến gần cỗ quan tài sau đó gọi hai người Tuyền béo và Văn Vũ tới giúp hắn.
Tuyền béo và Văn Vũ liền nhảy vào trợ giúp, ba người hợp sức, rất nhẹ nhàng mà đẩy nắp quan tài liền phát ra vài tiếng "cạch, cạch, cạch" sau đó liền nạy ra được một khe lớn.
Thấy chiếc nắp này, Văn Vũ có thể một quyền đánh nổ nó nhưng không ai bảo hắn thì hắn chỉ có thể đàng hoàng mà đẩy ra cùng với Hồ Bát Nhất và Tuyền béo.
Trong hầm mộ rất khô, vách mộ làm bằng chất liệu đặc biệt có khả năng chống thấm rất tốt, ngói lưu ly trên đỉnh mộ cũng không thấm nước, cả lại phần lớn lượng nước mưa ở Dã Nhân câu đều được lớp lá rụng hút hết, vậy nên bụi bặm trong quan tài rất nhiều, vừa rồi động một cái đã khiến bụi bặm bay mù, tuy đã đeo khẩu trang, nhưng Hồ Bát Nhất và Tuyền Béo vẫn bị sặc đến ho sù sụ, trở về có thế nào cũng phải chuẩn bị mấy cái mặt nạ phòng độc, nếu không sớm muộn gì cũng mang bệnh vào thân.
Thấy khói bụi bay ra, Văn Vũ liền lui lại kéo Anh Tử ra xa không thì phải hít khói bụi lâu năm trong quan tài.
Bây giờ chỉ còn Tuyền béo và Hồ Bát Nhất đẩy mà thôi, Tuyền béo định đẩy nắp quan tài ra, thì Hồ Bát Nhất đột nhiên muốn dọa hắn một phát, chơi khăm một vố, bèn giữ cánh tay hắn lại bảo: "Tuyền béo, cậu đoán xem trong quan tài có gì?"
Tuyền béo đáp: "Tôi biết sao được, đằng nào thì thứ lấy được trong này có thể đổi thành Nhân dân tệ... còn đổi được phiếu lương thực nữa."
Hồ Bát Nhất cố ý hạ thấp giọng nói: "Ngày trước, tớ có nghe ông nội kể một câu chuyện trong sách Thái Bình quảng ký, trong đó cũng kể về hai k·ẻ t·rộm mộ, một béo một gầy, bọn họ đào được một cái quan tài lớn trong mộ cổ, bất luận bọn họ lấy đao chém búa bổ, cỗ quan tài vẫn chẳng hề suy chuyển, tên béo biết niệm 'Đại Bi chú' hắn đứng trước quan tài niệm một đoạn, kết quả nắp quan tài tự động mở ra một khe hở... bên trong thò ra một cánh tay mọc đầy lông xanh..."
Tuyền béo và Văn Vũ chẳng sợ gì, nhưng Anh Tử thì kh·iếp vía, vội nấp ngay ra sau lưng Văn Vũ không dám thò đầu ra nói: " Anh Nhất, đừng kể linh tinh thế nữa, phải biết đây là đâu chứ, định dọa c·hết người ta à?"
Tuyền béo biết Hồ Bát Nhất chỉ muốn dọa hắn, ngoài chứng sợ độ cao ra thì hắn đúng là chẳng sợ gì hết, mặt Tuyền béo chẳng có vẻ gì sợ hãi, không mảy may kinh động trước sự dọa nạt của Hồ Bát Nhất điệu bộ oai phong lẫm liệt nói : "Cô em Anh Tử ơi, đừng có nghe cậu ta, thằng oắt này định dọa à, mà không nhìn rõ Tuyền béo này là ai, ông mày sợ cái quái gì nào, em cứ để cậu ta kể tiếp đi!"
“ Há mấy câu chuyện này dọa trẻ em à anh Nhất! ” Văn Vũ cũng bồi thêm một câu, hắn muốn Anh Tử sát lại gần mình hoặc có thể là ôm hắn cũng được.
Quả thực, bây giờ hắn mới hiểu vì sao có bạn gái hoặc bạn thân là gái phải rủ đi xem phim ma một lần mới được, khi có đoạn kinh dị thì có thể được bạn gái hoặc bạn thân là gái ôm cho đỡ sợ cảm giác đó thật là yomost.
Trở lại với hiện tại, Anh Tử không ngừng run rẩy vơi câu chuyện mà Hồ Bát Nhất định dọa Tuyền béo nhưng bất thành.
Hồ Bát Nhất lại liền tiếp tục nói: "Cánh tay mọc đầy lông xanh kia, móng tay dài hơn ba tấc, vươn một cái đã chụp được tên béo đang niệm 'Đại Bi chú' kéo hắn vào trong, nắp quan tài lập tức khép lại, chỉ nghe bên trong phát ra tiếng gào thảm thiết, làm tên còn lại sợ vãi linh hồn quay đầu chạy mất..."