Chương 22: Thành quả, dị biến xảy ra
Lúc này giọng của Tuyền béo vang lên, làm cho cô nàng sắp tới bờ vực tuyệt vọng bỗng nhiên tỉnh lại.
“ Anh béo, mọi người có sao không? ” Anh Tử vội vàng gấp giọng nói.
“ Bọn Anh không sao, cô em mau tránh ra.” Tuyền béo khi nghe được là, giọng của Anh Tử liền thở phào nhẹ nhóm.
“ Nhất, Vũ, Anh Tử không sao chúng ta mau phá cái nắp quan tài này đi, rời khỏi cái nơi quỷ quái này! ” Tuyền béo đã không chờ đợi để ra ngoài, vì thế mà gấp gáp thúc giục Văn Vũ và Hồ Bát Nhất.
Giờ khắc này sự vui sướng trên mặt của Hồ Bát Nhất cũng đã nổi lên, còn Văn Vũ thì thở dài hắn cũng không ngờ chỉ mới có thám hiểm ngôi mộ tướng quân nhỏ bé này mà gặp nguy hiểm thế rồi.
Nếu như là Tinh Tuyệt cổ thành, rồi còn Trùng Cốc Vân Nam, Mê Động Long Lĩnh, Thần Cung Côn Luân, Lăng Mộ Tần Thủy Hoàng Doanh Chính ...v..v… nghĩ tới đây thôi trong lòng của Văn Vũ nổi lên một cổ hào hùng dù sao đã xuyên qua đây rồi phải đào bới mộ của bọn tàu này một lần mới được.
Rất nhanh nắp quan tài bị cho nổ ra, Anh Tử liền nhìn thấy ba người Văn Vũ, Hồ Bát Nhất Tuyền béo, hai người kia thì chật vật vô cùng người chi chít các v·ết t·hương, mặt mũi thì bẩn thỉu nhìn không khác gì người vô gia cư vậy.
Còn Văn Vũ đỡ hơn một chút bộ giáp có chút bẩn nhưng không hề có một v·ết t·hương nào cả. Thấy đám người an toàn trở ra, Anh Tử không kìm được mà nhào vào lòng của Văn Vũ ôm trầm lấy hắn.
“ Anh Vũ… các anh không sao thật tốt quá! ” Anh Tử lúc này cũng thở phào nhẹ nhóm, ôm lấy Văn Vũ một lúc này tách ra.
Động tác của cô nàng rất nhanh, làm cho Văn Vũ không kịp phải ứng đây ra luông cuống hết chân tay, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo thấy Anh Tử nhào vào lòng của Văn Vũ vì ánh mắt trừng ra.
Tuyền béo nói: “ Anh Tử, cô em cũng tới ôm anh Tuyền béo của cô đi này! ” nói xong hắn dang tay ra làm động tác chờ ôm.
Nhưng Anh Tử liền nói: “ Anh béo, anh xem lại mình đi người toàn là bụi bẩn rồi là v·ết t·hương ai mà thèm lại gần anh chứ! ”
Cô nàng vừa nói mà vừa lui lại trách Tuyền béo ra, nhìn thấy vậy Tuyền béo liền tức cười nói: “ Nhất, cậu xem cô nhóc ngày xưa hay chảy nước mũi đi theo sau đuôi chúng ta giờ lại đâm ra ghét bỏ các anh của cô nhóc rồi! ”
Hồ Bát Nhất gật đầu biểu thị thất vọng, nhưng trong mắt toàn là ý cười may mắn mà lần đầu đổ đấu không ai phải nằm lại ở đây cả.
Anh Tử bị Tuyền béo nói vậy liền xù lông lên cãi: “ Ai thèm đi theo sau lưng các anh chứ, mới cả em lúc đó không có chảy nước mũi đâu! ” Cô nàng đỏ mắt nói, xong rồi liếc nhìn Văn Vũ xem hắn có biểu hiện gì không.
May mà Văn Vũ chỉ cười, không có ghét bỏ hắc lịch sử của cô nàng thấy vậy Anh Tử liền thu hồi ánh mắt tức giận nhìn Tuyền béo.
“ Thôi, chúng ta ra khỏi đây trước đã có gì ra ngoài thì nói sau! ” Văn Vũ thấy mọi người cũng đã lấy lại được tinh thần liền đề nghị rời khỏi nơi này.
“ Cậu nói đúng Vũ, nơi đây không thích hợp để chúng ta ôn chuyện! ” Hồ Bát Nhất liền đồng ý với lời của Văn Vũ, dù sao thì nơi đây cũng là mộ cổ rời đi nơi này càng nhanh càng tốt không thể để mọi người biết bọn hắn là trộm mộ được.
Tuyền béo khi nghe được rời khỏi nơi này liền sáng mắt lên trong mắt toàn là nhân dân tệ liền gấp giọng nói: “ Còn chờ gì nữa, tớ đã không muốn đợi ở nơi này thêm một giây phút nào nữa cả, nhanh chóng về Bắc Kinh bán những thứ này. ”
Nói xong hắn tự chủ sở lấy túi đồ của mình, miệng cười toe toét dẫn đầu đi trước. Thấy vậy, Văn Vũ và Hồ Bát Nhất đi sau Anh Tử đi sát bên cạnh Văn Vũ bỗng nhìn thấy Hồ Bát Nhất và Tuyền béo có cõng sau lưng một bọc nhỏ tò mò liền hỏi.
“ Anh Nhất, anh Béo các anh cõng thứ gì sau lưng thế? ”
“ Thứ này sao? ” Hồ Bát Nhất bỗng bị Anh Tử hỏi vậy liền tự chủ đưa tay ra sau lưng sờ vào bọc vải này.
Ánh mắt hắn tựa hồ có chút bi ai, liền kể ra lai lịch của hai đồng nam đồng nữ này cho Anh Tử nghe.
Lúc này cả bốn người đã trèo ra khỏi hầm mộ Tướng quân nước Kim. Những con chó săn trung thành ngồi chồm hỗm bên cạnh, nhìn bốn vị chủ nhân trong hầm mộ chui ra, trời đã giữa trưa, ánh mặt trời chói lóa, cả bốn bất chi bất giác dụi dụi hai mắt, so với căn cứ ngầm tối tăm kia, đúng là như hai thế giới hoàn toàn cách biệt.
Tuyền béo một tay ôm mặt nạ vàng, một tay giơ hai miếng ngọc bích lấy từ trong mộ lên xem, không nhịn được thi hứng tuôn trào, lại ngâm nga mấy câu nổi tiếng trong Trường thi Thế giới đại chiến:
"Lửa c·hiến t·ranh đã tắt, khói tan biến đi đâu!
Ơi vầng dương! Chưa từng như hôm nay, ấm áp một bầu,
Ơi vòm trời! Chưa từng như hôm nay, bát ngát xanh trầu!
Ơi nụ cười nở trên môi những đứa em thơ, chưa từng như hôm nay, lúng liếng ngọt ngào!"
Hồ Bát Nhất và Anh Tử đều không nhịn được phá lên cười ha hả, còn Văn Vũ nghe giọng của Tuyền béo hát liền chỉ muốn chửi ầm lên hát như đấm vào mang tai của người nghe vậy.
Anh Tử lúc này cũng đã cười lên, khi cô nàng nghe về thuật ướp xác của người cổ đại mà Hồ Bát Nhất kể liền chỉ cảm thấy bi ai cho nhưng trẻ con sống trong cái thời vạn ác phong kiến đó mà không thôi, không ngờ người xưa lại độc ác như vậy rồi cô lại cảm thấy mình may mắn khi sống trong thời kì đổi mới này.
Nhìn bóng lưng của Văn Vũ, Anh Tử bất giác ngẩn người mà cười. Ba người Văn Vũ, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo lúc này đang lấy nhau ra để tổn hại, tuy đám người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo cũng mới chỉ biết Văn Vũ được hai ngày mà thôi nhưng trải qua cuộc trộm mộ thập tử nhất sinh này.
Đã khiến cho hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đã cảm thấy Văn Vũ như là đội trưởng của nhóm vậy.
Chợt có điều lại xảy ra một chuyện bất ngờ nữa, khiến nụ cười của cả đám lập tức đông cứng lại..
Trong khu rừng cuối hẻm núi, bỗng vang lên tiếng sấm ì ùng, "uỳnh uỳnh uỳnh" đang buổi giữa trưa ban ngày ban mặt, bầu không trong vắt, không gợn mây đen, sao tự dưng lại có sấm?
Sắc mặt của Tuyền béo và Hồ Bát Nhất như trầm xuống, Anh Tử cũng đã rút con dao mang theo bên mình, còn Văn Vũ cũng đã vào tư thế dù gì nơi đây cũng là rừng rậm có thứ gì bật ngờ nhảy ra cũng không lấy gì làm chuyện lạ cả.
Còn hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo liền thầm nghĩ khó khăn lắm mới thoát khỏi ngôi mộ cổ đó, giờ lại gặp thứ gì tác quái nữa đây?
Chú ý lắng nghe lần nữa, dường như không giống tiếng sấm lắm, âm thanh mỗi lúc một gần, tựa hồ tiếng loài dã thú nào đó rất lớn, đang lao về phía hẻm núi, bước chân nặng trịch, lúc chạy thân hình nó lại không ngừng húc đổ cây rừng, thoạt nghe có vẻ giống như tiếng sấm dội vang không dứt, trong đó còn vẳng lên cả mấy tiếng chó sủa nữa.
.....
P/s: Hôm nay tác chỉ đăng được một chương, mai tác sẽ đăng hai chương lại như bình thường và một chương bù cho ngày hôm nay, và cho tác gửi lời cảm ơn tới các đạo hữu đã tặng hoa. Tác xin cảm ơn