Chương 26 Kể cho Anh Tử bí mật, bằng hữu sao?
“ Đúng vậy, em biết đó anh là một nhà thám hiểm. Và anh cũng chả có nơi nào là nhà cố định cả, hơn nữa trên hết thám hiểm là lẽ sống của anh! ” Văn Vũ hồi thần lại, sau đó trả lời câu hỏi của Anh Tử.
“ Là như vậy sao? ” Anh Tử nghe được như vậy, tâm trạng của cô nàng bỗng trầm xuống.
Văn Vũ thấy tâm trạng của Anh Tử đi xuống, bỗng hắn nghĩ tới mời cô nàng cùng hắn thám hiểm a, Anh Tử có thiên phú bắn súng và kinh nghiệm sinh tồn cao nếu mà có cô nàng nhập đội thì như hổ đã cánh rồi lại được nắp súng ở hai bên vậy.
Nghĩ vậy, hắn liền mở lời: “ Anh Tử, anh có lời này không biết có nên nói không? ”
“ Có chuyện gì vậy anh Vũ, anh cứ nói đi! ” Anh Tử xệ mặt xuống nói, cô nàng nghĩ Văn Vũ muốn nói lời tạm biệt sớm vì thế mà uể oải không có tinh thần gì nói.
“ Nếu như, anh chỉ nói là nếu như thôi. Nếu như, anh mời em gia nhập đội với bọn anh thì em có đồng ý không tới lúc đó chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau! ” Văn Vũ biết tâm trạng lúc này của Anh Tử, hắn cũng vậy hắn không muốn rời xa Anh Tử cô nàng cá tính này một chút nào.
Vì thế, mà hắn đã ngỏ lời mời cô nàng gia nhập đội, mọi người chắc sẽ nghĩ hắn ích kỷ cho cô nàng gia nhập đội, chả khác nào đẩy cô nàng vào nguy hiểm nhưng mọi người hãy nhớ Văn Vũ vẫn còn Tâm Hình Thảo.
Nghĩ tới Tâm Hình Thảo, Văn Vũ liền cho tay vào túi tìm kiếm sau đó liền lấy ra một phiến lá đang phát sáng màu tím đấy chính là Tâm Hình Thảo.
Còn Anh Tử khi nghe được lời đề nghị của Văn Vũ, muốn cô nàng gia nhập đội thì ánh mắt sáng lên ngẩng đầu nhìn Văn Vũ nói: “ Là thật sao, em đồng ý nhưng….”
Chưa kịp nói hết, thì Anh Tử đã bị phiến lá trong tay của Văn Vũ thu hút chú ý cô nàng chỉ thấy phiến lá đó có chút quái dị thể hình thì hình tâm tròn giống như cái gì đó mà cô không nhớ ra, không chỉ thế phiến lá còn đang phát sáng.
“ Anh Vũ, anh đang cầm chiếc lá gì vậy? ” Anh Tử hiếu kì hỏi.
“ Nó tên gọi là Tâm Hình Thảo, là một loài cây biến dị khi hấp thu một loại nguyên tố nào đó, khi ăn nó sẽ cho người ăn một sức mạnh vô cùng lớn. Em biết vì sao anh lại có sức mạnh như này không cũng là nhờ nó đó! ” Văn Vũ, đưa chiếc lá lại gần cho Anh Tử xem rồi giải thích lai lịch của nó.
“ Cái gì, chuyện này là thật sao vậy ra sức mạnh của anh cũng đến từ phiến lá này sao? ” Anh Tử hiếu kì cầm lấy phiến lá trong tay chỉ thấy các mạch trong phiến lá đang chảy xuôi chất gì đó màu tím đang phát ra ánh sáng.
“ Em lo lắng về Hồ Bát Nhất và Tuyền béo sẽ không đồng ý ư? ” Văn Vũ kéo lại câu chuyện về lúc đầu.
“ Vâng.. ” Cầm trên tay phiến lá Anh Tử nhẹ nhàng đáp lại.
“ Chuyện này em không phải lo lắng nếu họ không đồng ý thì. Anh sẽ bảo em là trợ lý của anh dù sao thì họ cũng không thể ngăn cấm được em gia nhập đội! ” Văn Vũ tự tin nói.
“ Thật vậy sao anh, nhưng còn phiến lá này… ” Anh Tử, cầm lấy tay của Văn Vũ nhìn vào mắt hắn nói, sau rồi lại đưa phiến lá Tâm Hình Thảo lên trước mặt của cả hai rồi nói.
“ Em cứ cầm lấy nó đi, khi nào chúng ta trở về Bắc Kinh thì lúc đó mới sử dụng bây giờ dùng không thích hợp, chúng ta cũng phải trở lại lều thôi không Hồ Bát Nhất và Tuyền béo sẽ lo lắng mất. ” Văn Vũ nói.
“ Anh Vũ, anh hết giận anh béo rồi sao. ” Anh Tử đứng dậy phủ phủ mông nói.
Văn Vũ, cũng đứng dậy bước đi cùng Anh Tử rồi sau đó nói: “ Anh đang vui mừng thì có, chứ hơi đâu mà giận với cả dỗi! ”
Thế là cả hai liền trở về lều trại, thì thấy Hồ Bát Nhất và Tuyền béo đang ngồi nói chuyện, bỗng cả hai quay đầu lại nhìn hai người Văn Vũ và Anh Tử.
Thấy Văn Vũ trở lại, Tuyền béo đứng dậy đi tới trước mặt của hắn nói: “ Vũ, xin lỗi cậu ban nãy tôi đã không để ý tới thành quả mà chúng ta đã đạt được mà nói như vậy.”
Văn Vũ đang suy nghĩ Tuyền béo sẽ nói gì mình, nhưng khi nghe được Tuyền béo muốn nói lời xin lỗi hắn liền bất ngờ. Cũng phải thôi, trong nguyên tác Tuyền béo tuy là người xấu miệng nhưng rất quan tâm tới người khác.
“ Anh béo, quả thực ban nãy tôi cũng xin lỗi anh vì đã nói như vậy, nhưng tôi chỉ nhắc anh một điều mà thôi cái nghề của các anh không lên để lộ ra cho đám người chính phủ biết không thì các anh cũng chả có quả ngon để ăn đâu! ” Văn Vũ cũng không phải là người hẹp hòi hay để bụng chuyện lặt vặt, vì thế mà cũng nói xin lỗi với Tuyền béo nhưng nhắc nhở vẫn là không thể thiếu.
“ Vũ, cậu cũng biết con người tôi mà chỉ nói qua cho nghiện thôi tôi cũng biết rõ hậu quả để lộ ra việc này vì thế cậu yên tâm, Tuyền béo tôi nói được là làm được! ” Tuyền Béo vỗ vỗ ngực nói.
“ Ừ, Vũ cậu nói hay lắm thấy cả hai đã hòa thuận lại tôi cũng rất vui mừng! ” Hồ Bát Nhất cũng đứng dậy vỗ vai của Tuyền béo khen đạo.
“ Dù sao, thì chúng ta là một đội có đôi lúc bất hòa là chuyện bình thường, nhưng vẫn phải vì lợi ích chung của cả đội. ” Văn Vũ nói xong đưa tay ra trước mặt mọi người.
“ Em nghe theo anh Vũ! ” Anh Tử nhanh chóng đứng về phía của Văn Vũ cũng đưa tay ra đặt lên tay của Văn Vũ.
“ Cậu nói đúng, Tuyền béo này một lòng vì cả đội! ” Tuyền béo cũng gật đầu đồng ý với Văn Vũ, rồi đặt tay lên.
“ Mọi người Tớ cũng không thể không đồng ý a! ” Hồ Bát Nhất, giả vờ lắc đầu nói rồi cũng đặt tay lên.
“ Vì lợi ích chung của cả đội. ” X4
“ Yeh… ”
“ Thôi đi ngủ thôi, mai chúng ta còn nhiều việc để giải quyết lắm. ” Hồ Bát Nhất thấy mọi người cũng đã lấy lại được tinh thần tập thể rồi nói.
“ Ừ, Nhất tớ cũng buồn ngủ rồi! ” Tuyền béo ngáp dài ngáp ngắn nói.
Thế là cả đêm không nói chuyện, đêm hôm ấy chẳng có chuyện gì xảy ra, lũ dơi dưới đất không biết đã bỏ đi đâu, xung quanh hoàn toàn không còn dấu vết gì của chúng, có lẽ chúng bị tiếng súng làm cho sợ hãi, đã tìm một hang động mới an cư rồi.
Ba người Văn Vũ, Hồ Bát Nhất và Tuyền béo ngủ một mạch đến trưa mới dậy, Anh Tử đã sai ba con chó săn quay về đưa thư, trên cổ mỗi con đều đeo một túi da nhỏ, bên trong để mảnh giấy Tuyền béo viết, ghi rõ dặn dò người làng mang theo nhiều người ngựa công cụ, tốt nhất là cả thuốc nổ, đến Dã Nhân câu đào các thứ quân Quan Đông bỏ lại.
Trưa cả bốn ăn ít thịt lợn rừng, dẫn chó săn rời lều trại ra gần lối vào khe núi, chọn một tảng đá lớn khuất gió, dựng lều trại bên dưới, chỗ này nằm ở vùng ranh giới giữa rừng rậm và thảo nguyên, người làng đến sẽ dễ dàng tìm thấy cả đám.
Sau đó Anh Tử dắt chó vào rừng tìm rau dại, Văn Vũ thì giúp một tay Hồ Bát Nhất đào đất chôn chân bếp xuống, rồi đặt nồi đun nước, đám người Hồ Bát Nhất có mang theo bột mì, Tuyền béo ra tay, gói một bữa bánh chẻo nhân thịt lợn, chúc mừng thắng lợi bước đầu.
Tuy lần này có kinh hãi nhưng cũng không đến nỗi nguy hiểm, bởi vì đã có Văn Vũ mà cuộc xuống mộ lần này không nói là đã thu hoạch đầy bồn đầy bát, đặc biệt trong căn cứ ngầm của quân Quan Đông có rất nhiều vật tư vật liệu, sẽ rất có ích cho cuộc sống của dân làng, vì điều này cũng đáng nâng dăm cốc rồi.
Cứ như vậy, hàng ngày dắt chó đi săn, liên tục hơn chục ngày, Văn Vũ cảm giác mình sắp biến thành thợ săn thực rồi, cuối cùng người trong làng cũng đến, tổng cộng hơn bốn mươi người, do bí thư chi bộ và Kế Toán dẫn đầu, sao hắn biết được ư thì Anh Tử nói.