Chương 5: Hậu quả của cuộc cách mạng văn hóa.
Anh Tử thì sợ hãi, run rẩy đi theo sát sau lưng của Văn Vũ cô nàng chỉ dám thò đầu ra quan sát mấy bộ t·hi t·hể này mà thôi.
“ Anh Tử, sáng này nhìn em uy vũ bá khí thế mà giờ sao lại run như cầy sấy thế này! ” Văn Vũ thấy Anh Tử run sợ liền mở miệng trêu ghẹo.
“ … ”
Anh Tử không phản bác được lời nào, những cũng vì câu vừa khen vừa trêu ghẹo của Văn Vũ mà làm cho cô nàng bớt sợ đi.
Hai người Văn Vũ đi phía sau, lúc này Hồ Bát Nhất đã tiến vào chòi tiếp đến là Tuyền béo cũng trèo lên xem, rồi nói: " Lão Hồ này, tớ bảo đến Dã Nhân câu sao không thấy dã nhân đâu, hóa ra c·hết rũ ở đây cả rồi à?"
Hồ Bát Nhất gật đầu bảo: " Lạ quá ở chỗ, công cụ của bọn người rừng này tiên tiến quá, cậu xem chúng còn mặc cả quần áo nữa, làm gì có người rừng nào mặc quần áo đâu chứ? Mà sao tớ thấy quần áo này quen thế không biết? ”
Cả hai phát hiện ra trên quần áo t·hi t·hể trong cùng hình như có gì đó bằng kim loại, liền gỡ nó ra, lau đi lớp chất bẩn bên trên, giống như phù hiệu trên quân phục, nhưng tuyệt đối không phải của q·uân đ·ội Trung Quốc.
Lúc này, Tuyền béo cũng tìm được một thứ, cậu ta mò thấy một thanh kiếm Nhật ở trong góc lều, thanh kiếm ấy đã lâu lắm không rút ra rồi, Tuyền béo dùng đến là nhiều sức, cuối cùng "băng" một tiếng rút bật thanh kiếm ra, chất thép cực tốt, bao năm rồi mà vẫn sáng bóng như gương, xem ra chủ nhân lúc sinh thời chắc yêu thích nó lắm, khẳng định là thường xuyên lau chùi sạch sẽ.
Hồ Bát Nhất thấy thanh kiếm thì hiểu ra ngay, hóa ra người rừng trong truyền thuyết chính là mấy tên Nhật Bản này đây!
Văn Vũ và Anh Tử theo sát phía sau, nghe cuộc đối thoại của hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo và người Nhật bản liền tấm tắc bọn trung quốc này thực sự là thù hận với người Nhật đến thế cơ à.
Hừ các người đi đô hộ nước khác cả ngàn năm, rồi bị nghiệp quật lại bị nước khác đô hộ mấy chục này liền hận không thể ăn tươi nuốt sống nước người ta à.
Mà hơn hết, có phải bọn các người đánh đuổi quân nhật ra khỏi lãnh thổ trung quốc đâu, không có quân liên xô, mỹ lẫn quân của tưởng thì là gì có mao trạch đông như bây giờ.
Văn Vũ hết sức là coi thường cái gọi là hận thù này, hơn hết là cái gọi là Cách mạng văn hóa của Mao làm ra.
Đúng lúc, giọng của Anh Tử cất lên làm cho Văn Vũ hồi thần lại nghe Anh Tử nói: “ Mấy thằng Nhật chắc chắn là lạc đường rồi, đừng tưởng đây là bìa rừng thôi nhé, nhưng đi lên phía Bắc chỉ toàn là thảo nguyên, và còn có cả đầm lầy nữa, đi phía Bắc căn bản không thể ra được; đi phía Nam thì là rừng nguyên sinh, không có chó dẫn đường, đến thợ săn già có kinh nghiệm nhất cũng đừng hòng ra được, rõ là đáng đời! ”
Ô lại một cô bé bị cái gọi là Cách mạng văn hóa ảnh hướng rồi, Văn Vũ thở gian nếu có hội hắn dễ dậy lại cô bé không để cái gọi là Cách mạng văn hóa ảnh hướng đến suy nghĩ của Anh Tử được.
Hồ Bát Nhất lục tìm đồ đạc của mấy xác c·hết này, định xem có thứ gì giá trị không, bới được một nửa, tôi bỗng chợt nghĩ, nhóm trộm mộ đến đây cuối những năm bốn mươi liệu có phải đã gặp đám người Nhật này, rồi bị chúng s·át h·ại không? Khả năng này có lẽ là có, bọn họ cũng đâu thể ngờ lại gặp đám người Nhật Bản ở trốn hoang vắng này cơ chứ.
Đang trong dòng suy luận của bản thân, bỗng hắn phát hiện ra một cuốn sổ tay trong ba lô quân dụng, bên trong viết chi chít chữ Nhật, trang giấy ngả vàng, nét chữ bên trên vẫn còn đọc được.
Đưa ra cho mọi người nhìn những đáng tiếc chẳng ai biết tiếng Nhật cả, cũng may trong cuốn sổ cũng có không ít chữ Hán, đành luận bừa ra vậy, có điều nghĩa của chữ Hán trong tiếng Nhật so với nghĩa Trung cách nhau quá xa, có một số từ thậm chí nghĩa còn hoàn toàn tương phản.
Văn Vũ cũng bó tay, hắn chỉ hiểu kimochi với hentai thôi chứ mấy thứ này thì hán chịu bó tay. Mà lại, hắn vẫn không hiểu vì sao nhìn có thể hiểu và nói được tiếng trung đây này nói chi tới tiếng Nhật.
Sau khi hiểu được một phần nào đó của quyển số tay của đám người Nhật để lại, hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo liền ra ngoài tìm kiếm mấy đồ mà bọn trộm mộ trước để lại.
Tuyền béo cầm một chiếc xẻng có phần đầu được là tròn chứ không phải thẳng giống xẻ thường, mà mừng rỡ nói: “ Lão Hồ nhìn này, đây là xẻ lạc dương! ”
Thấy vậy, Hồ Bát Nhất gật đầu nói: “ Gần đây, chắc là có lồi vào.”
Nói xong hắn liền soi đèn xung quanh nhằm nhìn tìm kiếm lối vào mà bọn trộm mộ trước đã đào, Tuyền Béo cũng soi đèn xung quanh những chỉ toàn là bóng tối làm sao mà có thể thấy được chứ.
Lúc này, hai người người dưng như không cố kị Văn Vũ cho lắm, Văn Vũ thấy vậy liền an tâm cái đoàn thể này hắn định rồi ai cũng không cản được kể cả mao trạch đông ha ha…
“ Chúng ta, rời khỏi đây đi! ” Anh Tử nấp sau lưng của Văn Vũ miệng run rẩy, sợ hãi nói.
Hai người Hồ Bát Nhất và Tuyền béo soi một lúc này bỏ cuộc, tối quá không thấy gì hết liền bỏ cuộc, vậy là cả bốn người đều trở lại chỗ đóng lều trại ban đầu.
Ban đêm không ai nói chuyện….
Sáng ngày hôm sau, lúc này mặt trời đã ló dạng từ tia sáng chiếu vào mặt của đám người Văn Vũ đang ngủ.
Tiếng hót vang của chim rừng cùng tiếng nước chảy của con suối một cảnh tưởng hết sức là bình yên có thể sửa trị tâm hồn bị tổn thương.
Văn Vũ mở mắt ra, liền không thấy ai đâu chẳng lẽ hắn dậy muộn vậy ư, bỏ mẹ hắn cũng như mình vẫn đang ở nhà vì thế theo thói quen 8 giờ dậy, thấy mọi người đã dậy hết hắn cũng đứng dậy chạy tới con suối gần đó.
Chạm vào làn nước suối trong mát, cả người Văn Vũ sảng khoái không thôi sau một hồi rửa mặt cho tỉnh ngủ hắn tiếp đến một bãi đá rồi ngồi xuống kiểm kê lại những gì hắn đã lấy được ở trong giấc mộng đó.
Lục tìm trong túi Văn Vũ liền cầm ra khoảng chừng 10-14 phiến lá Tâm Hình Thảo, chứng kiến mấy chục phiến lá vẫn xanh tốt không có dấu hiệu héo úa đi cả.
“ Trong phim T'Challa hình như là ăn một lá hay hai lá nhỉ? ” Văn Vũ cầm lấy phiến lá tự vấn lòng hỏi.
Dù sao, tối qua hắn mới ăn một lá cảm thấy sức mạnh không quá lớn lắm, dường như không tới trình độ của Black Panther vì thế mà hắn mới phải tự đặt câu hỏi đó cho mình.
“ Kệ đi, dù sao lá vẫn còn nhiều mà ăn thêm 2 hoặc 3 lá nữa chắc cũng không tổn thất gì a! ”
Văn Vũ, âm thầm cổ vũ chính bản thân hắn, rồi lấy ra hai phiến lá Tâm Hình Thảo bỏ vào trong miệng nha ngấu nghiến.
Khi hắn nuốt xuống bụng từng tia màu tím lại lần nữa xuất hiện chạy dọng quanh kinh mạch, nhưng lạ thường lần này hắn không cảm thấy đau đến sống đi c·hết lại như hôm quá mới ăn một phiến lá.
Văn Vũ đoán chắc là thể chất của hắn đã được tăng cường, vì thế mà cơn đau do cải tạo thân thể không còn đau như lần đầu vì thế mà hắn chả cảm nhận được gì. Nhưng sức mạnh từ tăng lên là điều không thể chối cãi được.
Thấy ăn như vậy có thể tăng lên, Văn Vũ nhét thêm lá thứ ba vào thì hiệu quá liền không thấy đâu, nhưng tía sức mạnh màu tím cũng không xuất hiện trở lại, chợt hắn nghĩ tới một điều.
“ Thôi bỏ mẹ rồi, trong phim nếu như ăn lá thứ hai đồng nghĩa với việc thu hồi lại sức mạnh của Black Panther! ”
Hắn vội liền cảm ứng xem sức mạnh báo đen còn không, nếu không hắn chắc phải đau lòng c·hết mất a. Dù sao, thì lá cũng có hạn ăn nhiều như vậy chắc chắn sẽ hết lúc đó mà không còn sức mạnh báo đen thì hắn còn gì tư cách tham gia vào đoàn thể trộm mộ được chứ.
Lấy cái thể chất què cũ của hắn sao, thôi bỏ đi tha chạy về nơi thành thị rồi hỗn lăn lội là một cái người tiên trí cho rồi.
Trong đầu của hắn nghĩ vậy, nhưng trên tay đã nắm chặt lại tiến tới một gốc cây gần thử xem sức mạnh báo đen còn không.
Chỉ thấy, Văn Vũ hít một hơi vào xong rồi dang rộng hai chân như đứng tấn, một tay đưa về sau còn một tay thì hướng về thân cây
Sưu
Ầm ~
Tiếng nổ vang lên, cả gốc cây tựa hồ b·ị đ·âm vang ra bật cả gốc lên, rồi từ từ đổ ngược về sau.
Ầm ~
Bụi mù nổi lên, Văn Vũ vẫn giữ tư thế đấm vào thân cây nhưng khuôn mặt của hắn tràn ngập kinh hỉ không thôi, tựa hồ cái cơ chế ăn lá thứ hai bị thu hồi sức mạnh của Tâm Hình Thảo đã biến mất.
Thay vào đó trong sức chịu cực hạn của con người mà ăn được mấy lá, hắn cực hạn là ba lá còn đối với người khác là mấy thì hắn chịu cái thứ quý giá này sao mà bỏ cho người khác dùng được.